Nghe nói thế, hai đệ tử Thần Linh giáo gần như muốn xỉu lăn ra đất.
Gã thập nhị sư huynh run run giọng, bảo:
- Thập tam sư đệ, bọn mình chẳng còn cách ... à mà này, nếu tụi mình kín miệng, thì trong giáo phái có ai hay biết chuyện gì xảy ra ở đây đâu?
Tên thập tam sư đệ chịu liền:
- Ờ ... Huynh cứ khai ra đi!
Rồi gã quay sang hỏi Cao Phong:
- Ông muốn nói về chiêu "Long Ẩn thâm đàm'" chứ gì?
Cao Phong đáp:
- Đúng rồi.
Gã thập tam sư đệ suy suy nghĩ nghĩ, rồi nói:
- Bốn câu khẩu quyết là như vầy: Thông nhũ liên mạch tẩu đan điền,
Hồi phong ôn ngọc tế như vũ,
Thái thủ bả quan dụng thái khuyết,
Li hợp chi tế nhu dũng tuyền
Cao Phong dòm dòm gã, nói:
- Tốt ... Tốt lắm
Vân Nhạn, Thôi Mẫn Sinh đều mừng rơn, họ đang định giục Tiêu Thành ghi chép, bỗng nghe đánh "soạt" một tiếng, ánh kiếm loé lên, nghe gã thập tam sư đệ thét lên thảm khốc, thì ra gã đã bị nhát kiếm đó của Cao Phong chặt đứt đi mất một ngón tay.
Gã thập tam sư đệ cố bụm chặt vết thương, máu ở đấy vẫn chảy ròng ròng, gã hướng ánh mắt kinh nghi nhìn vào Cao Phong.
Vân Nhạn, Thôi Mẫn Sinh, Tiêu Thành đều bị bất ngờ, họ cùng chăm chú nhìn tên thập tam sư đệ.
Cao Phong trừng mắt ngó gã thập tam sư đệ, gằn giọng:
- Bốn câu khẩu quyết đó rõ ràng là thế này: Thông nhũ liên mạch tẩu dũng tuyền,
Hồi phong như vũ tế ôn ngọc,
Thái thủ bả quan dụng đốc mạch,
Li hợp chi tế nhu đan điền,
tại sao mi dám đọc tầm bậy tầm bạ?
Tên thập tam sư đệ ngu ngơ một chút, rồi tức giận hỏi:
- Ông đã biết hết cả rồi, còn hỏi tụi tôi làm gì?
Cao Phong nạt gã:
- Ta hỏi là có dụng ý riêng, mi mà còn dám đọc trật, hãy coi chừng cái đầu mi đó, ta đem chặt phăng nó xuống tức thì!
Rồi Cao Phong quay qua tên thập nhị sư huynh, bảo:
- Ta hỏi lại nè, 'Long Ẩn Thâm Đàm', bốn câu khẩu quyết như thế nào, ngươi hãy đọc lên cho thật rõ ràng coi!
Mặt trắng bệch như sáp, tên thập nhị sư huynh ngẫm nghĩ một lúc, rồi đọc rành mạch từng chữ một: Thông nhũ liên mạch tẩu dũng tuyền,
Hồi phong như vũ tế ôn ngọc,
Thái thủ bả quan dụng đốc mạch,
Li hợp chi tế nhu đan điền,
Vân Nhạn, Thôi Mẫn Sinh nghe xong, thảy đều mừng thầm, Tiêu Thành kế bên lo cặm cụi ghi chép lên giấy.
Cao Phong lại hỏi tiếp:
- Thế bốn câu ca quyết của "Ô Long Bãi Vĩ" là sao?
Gã thập nhị sư huynh lại đọc rõ ràng từng chữ một: Thông quan thái thủ tẩu tây hộ,
Ý khuyết thành không lưu nhâm mạch,
Nam khúc chu dương khứ khả vọng,
Tằng lâm bộ khúc nhu thái khuyết.
Cao Phong tủm tỉm cười, liếc qua Tiêu Thành.
Hiểu rằng không có giả trá, Tiêu Thành mau mắn ghi vào giấy.
Tiếp tục kiểu đó, Cao Phong hỏi sang chiêu thứ ba "Tiềm Long xuất hải", gã thập nhị sư huynh chẳng dám dối trá một chữ, đã đem nguyên văn đọc ra.
Cao Phong truy xong khẩu quyết của ba chiêu của "Kình Long kiếm pháp", bèn quay sang thưa cùng Vân Nhạn:
- Vân sư bá, đồ nhi không rành Thái Cực kiếm pháp để tra hỏi chúng!
Vân Nhạn hiểu ý gã, ông tiến ra, dùng cách thức của Cao Phong, đã tra ra được năm chiêu khiếm khuyết của Thái Cực kiếm pháp, tên thập nhị sư huynh có phần nể vì đạo trưởng nhiều, lắm chỗ gã sợ nhớ nhầm, đã chịu khó ôn lại cho đến lúc tin chắc là không sai sót.
Xong màn tra khảo các kiếm quyết, Cao Phong quả nhiên giữ lời, không làm khó dễ gì hai tên giáo chúng nữa, lập tức trả tự do cho chúng, lại còn nhờ Tiêu Thành hộ tống cả hai ra ngoài điện.
o O o
Dưới chân núi Võ Đang ...
Gió núi nổi lên, nhè nhẹ, êm êm, mơn man như hơi thở một nàng thiếu nữ, khiến người ta muốn mê mẩn ...
Dương Bảo Thiên chẳng chút mê mẩn, lão gần muốn nổi khùng!
Quày đầu nhìn lũ đệ tử đang bổ nháo bổ nhào chạy ùn xuống núi, lão chỉ muốn hả họng chửi thề một chặp, cho tiêu tan bớt uất khí, thế nhưng lão thực không biết phải bắt đầu màn chửi thề từ chỗ nào, từ người nào!
Cùng lúc, lão thấy thấp thoáng một bóng áo xanh đang vùn vụt phóng đến, hình dạng trông quen quen, đích thị gã trung niên văn sĩ, Lý đường chủ.
Mặt mày gã cũng bí xị chẳng kém Dương Bảo Thiên bao nhiêu:
- Dương giáo chủ, ngài ào ào bỏ chạy trước, ta thấy, trong tình thế cập rập đó, ai giữ được dũng khí chới đến cùng, kẻ đó thắng!
Dương Bảo Thiên bực tức, đápL
- Ông nói mạnh miệng lắm ... Ông thử tỉ đấu tên Cao Phong liên thủ với lão già Vân Nhạn xem ...
Lí đường chủ hứ lạnh:
- Lúc đầu, sách lược là do ngài định đoạt, sao bây giờ lại nói thế?
Dương Bảo Thiên thở ra, bảo:
- Giờ nói gì cũng muộn màng, lần ra quân này bất lợi, cả hai giáo phái mình đều hao tổn binh lực, vậy mình nên bàn tính lại kỹ hơn...
Lý đường chủ cũng thở dài:
- Bàn tính thêm ... Ý ngài muốn ta và lão Nguyễn trở về thú tội cùng chủ công ta sao?
Dương Bảo Thiên đáp:
- Ông cứ yên tâm, ít lâu nữa ta sẽ đích thân đến giải thích tự sự cùng ông ấy.
Lúc này, gã mặc áo vải gai Nguyễn đường chủ cũng đã đến nơi, gã nói:
- Vậy thì tốt quá ... chủ công rất kính trọng Dương giáo chủ, có Dương giáo chủ ngài ra mặt giải thích, tội làm hao quân cuả hai ta cũng được giảm nhiều!
Dương Bảo Thiên đáp:
- Nội trong hai mươi ngày thôi, thể nào ta cũng đích thân đến gặp ông ta.
Lý đường chủ nói:
- Nếu vậy, chúng tôi tạm từ biệt ngài, xin hẹn gặp lại sau.
Gã cung tay chào, rồi lập tức cùng Nguyễn đường chủ thi triển khinh công, chạy mất.
Nhìn theo hai thân ảnh đang đi xa dần, Dương Bảo Thiên rầu rĩ than:
- Cái lão Bạch Long môn chủ này là thần thánh phương nao, chẳng hiểu ma lực ông ta cao cỡ nào mà sao trong đám môn hạ lại lắm cao nhân dị sĩ thế!
--- Xem tiếp chương 108 ---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT