Đám người bao vây đều vận áo choàng đen, che mặt bằng lụa
đen, y như cách ăn mặt của Tam Hoa lúc nãy.
Không hỏi cũng có thể đoán không lầm rằng họ là người của
Liên Minh.
Cùng trong lúc đó, bảy bóng người nữa lại ùn ùn phóng tới,
sà xuống giữa vòng vây. Phượng Hoàng Tiên Phi và Tam Hoa, Tam Điểu.
Vừa chấm chân tới đất, Phượng Hoàng Tiên Phi đã nhếch mép lạnh
lùng: “Ai dám hành hung, mãu kẻ ấy đổ ra ngay tức khắc! Tam Hoa, vứt mảnh lụa
che mặt xuống, hãy trở về với bộ mặt thật là môn hạ của ta, mau!”
Tam Hoa dạ rập một tiếng lột mảnh lụa đeo mặt và chiếc áo
choàng vứt ngay xuống đất…
Cả ba người trở về dưới áo màu hồng y như Tam Điểu.
Phượng Hoàng Tiên Phi quắt mắt đảo khắp vòng vây: “Ta công
khai tuyên bố phản kháng Liên Minh, thu hồi tất cả môn hạ, ai chống lại kẻ đó
chết!”
Phượng Hoàng Tiên Nữ kêu lên: “Tỷ tỷ…”
Phượng Hoàng Tiên Phi quay phắt lại: “Muội muội cho rằng
hành động của chị quá đáng chăng?”
Phượng Hoàng Tiên Nữ hết sức cảm động: “Tỷ tỷ vì em mà chị
đi vào con đường mạo hiểm… Chị, xin chị hãy lui lại, em và Tần công tử sẽ thoát
khỏi nơi đây và… và có lẽ trọn đời không bao giờ trở về nhà nữa…”
Phượng Hoàng Tiên Phi lắc đầu: “Muội muội còn chưa biết rõ ý
chị sao? Từ nay, dù cho đến chân trời góc bể, chị sẽ cùng em chia sớt vui buồn
sướng khổ suốt đời.”
Và nàng quay qua quát lớn: “Trong hai mươi mấy người của các
ngươi, ít nhất cũng có năm người là môn hạ của gia đình ta, nếu các người còn
nghĩ đến chị em ta hãy đứng qua một bên…”
Ba tiếng “tuân mạng” rập lên ba lão già tuổi độ năm mươi bước
ra khỏi vòng vây, lột khăn che mặt và cởi áo choàng đen ném bỏ…
Và họ cùng bước tới trước mặt Phượng Hoàng Tiên Phi, cung
kính vòng tay: “Tam Quái xin nghe lệnh nhị vị công chúa!”
Phượng Hoàng Tiên Phi dịu giọng: “Tam Quái hãy bình thân họp
sức đánh lùi kẻ địch!”
Trước hành động sống chết của Phượng Hoàng Tiên Phi Tần Quan
Vũ vô cùng cảm động, chàng biết rằng vì chàng mà hai chị em nàng đã làm một việc
quá nguy hiểm…
Chàng nhích sát lại vịn vai Phượng Hoàng Tiên Nữ, ngập ngừng:
“Ân nghĩa này làm sao quên được…”
Phượng Hoàng Tiên Nữ ngắt lời chàng: “Công tử đừng nói thế…
Hãy lo đối phó với cường địch…”
Một trong những kẻ bao vây vụt cười lên ằng ặc: “Kẻ nào phản
lại Liên Minh: Chết! Kẻ nào miệt thị Liên Minh: Chết! Nhưng đáng cười hơn hết
là đường đường danh hiệu Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ thế mà lại đi núp bóng quần thoa!”
Tần Quan Vũ lướt tới gặn lại: “Thế các hạ núp bóng ai?”
“Ta đấy à? Ta núp bóng chủ nhân, chứ không phải ẩn sau lưng
phụ nữ thế đâu!”
Tần Quan Vũ cười gằn: “Hãy nói tên đi, ta không bao giờ giết
kẻ vô danh!”
Đối phượng cười ằng ặc: “Kế như ta là kẻ vô danh đi, nhưng
ngươi lại làm gì ta được chứ?”
Vừa nói, gã vừa rút thanh kiếm ra khỏi võ…
Phượng Hoàng Tiên Phi và Phượng Hoàng Tiên Nữ tiến lên đứng
sát hai bên Tần Quan Vũ, và Phượng Hoàng Tiên Nữ hất mặt lạnh lùng: “Đối phó với
loại đó, không cần chúng ta phải nhọc sức, xin công tử để cho tiểu nữ phái một
môn hạ đuổi hắn đi!”
Tần Quan Vũ lắc đầu: “Xin cô nương lui lại, để cho tôi dạy họ…”
Dứt lời, chàng xốc lên tới trước.
Gã áo đen đối diện gầm lên một tiếng, múa tích thanh kiếm
ánh thép lóe lên như một chiếc nón bạc chụp xuống đầu Tần Quan Vũ.
Thấy đối phương vừa mới ra tay đã dùng thế độc, Tần Quan Vũ
không dám khinh thường vội vã thi triển Thiên Long Thần Bộ lượn mình như chiếc
lá khô thoát khỏi vòng hoa thép một cách dễ dàng.
Gã áo đen gầm lên một tiếng vung mạnh thanh trường kiếm quay
tích nhiều vòng xung quanh Tần Quan Vũ ánh ngân quang…
Biết không thể kéo dài tình trạng né nữa được, Tần Quan Vũ
hú lên một tiếng lanh lảnh phóng vọt mình lên gần hai trượng và hai tay vươn thẳng
bắt từ trên giáng xuống.
“Muốn chết!”
Lồng vào trong tiếng thét, gã áo đen vùng buông kiếm, hai
tay kéo lên ngang ngực đẩy thốc lên…
Bùng!... Bùng!...
Hai tiếng dội rung ring mặt đất, Tần Quan Vũ vội ấn chân xuống
đất trụ vững đôi chân chịu lại.
Gã áo đen rùng mình mím miệng thối lui luôn hai bước.
Nhìn xuống chân gã, Tần Quan Vũ thấy dấu chân lún xuống gần
hai tấc, chàng biết nội công của con người này không phải tầm thường.
Vừa đứng yên lại được gã áo đen chiếu đôi mắt hừng hực như
mãu về phía Tần Quan Vũ và thình lình, gã lao mình tới phạt mạnh cả hai tay.
Hai luồng kình lực như hai cây gió thốc ù ù thổi vào giữa ngực
Tần Quan Vũ.
Chàng cười khẩy một tiếng triển dụng Phật Pháp Vô Biên chiêu
thứ nhất của Huyền Âm Lục Chưởng.
Bựt!...
Như giây đàn thẳng đứt, gã áo đen bật ngửa ra gần hai trượng
và tiếp theo một tiếng “bịch” khô khan, cả thân hình của gã dán lên mặt đất.
Tiếp liền theo, hai tiếng gầm và hai gã áo đen phóng tới
cùng một lúc, như hai con hổ dữ gặp mồi.
Tần Quan Vũ nghe kình phong đã đến sát bên lưng, bèn thi triển
Thiên Long Thần Bộ lắc mình tránh qua bên phải và quát lớn: “Liên Minh chuyên dạy
người đánh lén à? Hãy nhỉ!”
Cùng lúc ấy, gã áo đen bị té nằm dưới đất lúc nãy đã lóp
ngóp leo lên quát lớn: “Tam Quái nghe lệnh…”
Và gã móc trong tay áo ra lá cờ vàng thêu phượn phe phẩy trước
mắt, nói tiếp theo: “Nếu quả Tam Quái phản kháng, ta sẽ lập tức về bẩm cáo quí
chủ nhân!”
Thấy Phượng Hoàng Kỳ, Tam Quái biến sắc… Sáu tia mắt khẩn cầu
quay về phía Phượng Hoàng Tiên Phi.
Hải Đường Hoa nhích tới và cũng rút ra một lá Phượng Hoàng Kỳ,
cất giọng lạnh lùng: “Ngươi nghe lệnh hay muốn bảo ai nghe lệnh? Kẻ nào chống lại
lệnh kỳ ở tay ta, kẻ ấy phải chết!”
Khổng Tước thoăn thoắt bước lên nắm lấy lá lệnh kỳ đưa lên
phất qua phất lại và môi nàng nhếch nụ cười thách đố.
Gã áo đen tái mặt thối lui hai bước: “Các ngươi muốn…”
Phượng Hoàng Tiên Phi chiếu đôi mắt lạnh lùng: “Lãnh Diện
Sát nghe lệnh!”
Tiếp liền theo, Phượng Hoàng Tiên Nữ khẽ vẫy tay về phía gã
áo đen.
Một làn ánh sáng lóe lên, gã áo đen đưa tay ra bắt lấy và gã
thụt lui mấy bước hớt hãi kêu lên: “Kim Long lệnh…”
Phượng Hoàng Tiên Phi vẫn lạnh lùng: “Kẻ nhận lệnh không quì
là chết!”
Phượng Hoàng Tiên Phi cười gằn: “Có cút cả đi không?”
Cả bọn đứng dậy xá dài và quay mình đi thẳng.
Lãnh Diện Sát đứng lại, hai tay nâng chiếc lệnh bài: “xin
giao hoàn Kim Long lệnh…”
Phượng Hoàng Tiên Nữ tiếp lấy, gã áo đen cúi đầu rút theo
đám vừa đi…
Phượng Hoàng Tiên Phi quay lại: “Tam Quái, Tam Điểu và Tam
Hoa nghe lệnh!”
Chín người cùng quì xuống và Phượng Hoàng Tiên Phi nói liền
theo: “Hãy mau trở về đem tự sự bẩm cáo lại cha ta, chờ khi nào chị em ta trở về
sẽ giải quyết!”
Tam Quái, Tam Điểu, Tam Hoa ứng thanh tuân lệnh, và chín người
cúi đầu nhanh nhẹn quay đi.
Chờ cho họ đi rồi Phượng Hoàng Tiên Nữ bước lên sát Phượng
Hoàng Tiên Phi, và như không ngăn được niềm xúc cảm, nàng sà vào lòng chị: “Tỷ
tỷ,… chị em ta bây giờ phải làm sao?”
Như một người mẹ hiền, Phượng Hoàng Tiên Phi ôm lấy em vào
lòng: “Cách nào đi nữa thì chị cũng đã quyết tâm rồi!”
Phượng Hoàng Tiên Nữ vội hỏi: “Về nhà ư?”
“Không!”
“Chị, không về nhà rồi chị em mình đi đâu?”
Phượng Hoàng Tiên Phi thở dài không nói.
Thấy tình cảm của chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ như thế, và thấy
vì mình mà họ lâm vào chỗ khó xử, Tần Quan Vũ cúi mặt buồn buồn: “Vì tôi mà làm
cho lệnh tỷ khó khăn…”
Phượng Hoàng Tiên Phi lắc đầu: “Không, tôi đã có ý phản Liên
Minh từ lâu, chỉ vì thiếu cương quyết… Đến nay sự việc đã bức bách chị em tôi,
đó cũng là một cơ hội tốt!”
Tần Quan Vũ trố mắt: “Tại sao thế?”
Phượng Hoàng Tiên Phi thở ra: “Chuyện dài lắm!”
Phượng Hoàng Tiên Nữ vội hỏi: “Chị, bây giờ chị em mình tính
sao?”
Phượng Hoàng Tiên Phi thở dài nặng nhọc: “Nhà không về được,
tự nhiên phải có chỗ về… Huống chi, mặt đất mênh mông…”
Nàng nói chưa hết lời, thình lình, một giọng nói phát lên:
“Các con, hãy về nhà… Nhà mới là chỗ các con về được!”
Phượng Hoàng Tiên Nữ đứng phắt lên, tái mặt: “Cha!...”
Và nàng từ từ quì xuống…
Phượng Hoàng Tiên Phi cũng quì xuống kêu lên: “Cha!...”
Tần Quan Vũ hoảng hồn, chàng đảo mắt nhìn quanh không thấy
ai cả, nhưng biết cha của hai nàng đã tới, nên vội vòng tay: “Tiểu sinh mới kẻ
đáng tội, vì tiểu sinh mà Phượng Hoàng cô nương mới hành động như thế… Nếu lão
tiền bối muốn làm tội xin cứ nhắm vào tiểu sinh…”
Giọng nói thật lạnh lùng gặn hỏi: “Nghĩa là ngươi muốn đem
sinh mạng ra cứu lấy mạng của hai đứa con gái ta?”
Nhìn dáng cách thiểu não của chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ, Tần
Quan Vũ khẳng khái đáp lời: “Vâng, xin lão tiền bối hãy dung tha hai người…”
Giọng nói vẫn lạnh như băng: “Được, ngươi muốn chết cách
nào? Ta ra tay hay tự ngươi xử lấy?”
Tần Quan Vũ rúng động…
Thảo nào hai chị em Phượng Hoàng Tiên Phi không sợ… Cha của
hia nàng quả là một kẻ in như là không biết xúc động bao giờ…
Và chàng trả lời một cách thản nhiên: “Tiểu sinh có ý thế tội,
nhưng không có ý tự giết mình. Vì như thế quả là không xứng đáng. Nếu lão tiền
bối không buông tha thì cứ ra tay, và nếu tiểu sinh không chịu nổi, xin mỉm cười
mà nhắm mắt!”
“Tốt, đón ở đây!...”
Cùng một lúc với tiếng nói, ngọn kình phong trút xuống như
thác nước khổng lồ…
Tần Quan Vũ nghiến răng kéo hai tay lên một lượt tung chiêu
thế Thần Uy Như Thiên, chiêu thứ hai trong Huyền Âm Lục Chưởng, dựng đứng lên
đón tiếp…
Vốn đã đoán biết con người này nhất định không thể xem thường
được, cho nên khi vừa phát chưởng, Tần Quan Vũ đã trụ mình xuống tấn vận đủ mười
thành công lực…
Bùng!...
Ào… Ào…
Cùng một lúc tiếng dội của kình lực vào nhau, cát đá bắn lên
cả một vùng mù mịt…
Tần Quan Vũ rùng mình kềm cứng đôi chân, nhưng không làm sao
giữ được, cả thân mình bật lên như cây trốc gốc, bắn bổng ra sau gần ba trượng.
Bộ té lăn tròn trên mặt đất nhiều vòng, Tần Quan Vũ mới cố
gượng đứng lên được, chàng phóng mình trở lại ngước mặt thản nhiên: “Quả thật
là thần công, xin lão tiền bối tiếp tục…”
Phượng Hoàng Tiên Nữ vụt òa lên khóc: “Cha!... Muôn điều tội
lỗi đều do một mình con… Xin cha dung tha cho chàng…”
Phượng Hoàng Tiên Phi ngẩn mặt trang nghiêm: “Thưa cha, tất cả
những việc này đều do nơi con làm ra, người thiếu niên ấy vô tội… và muội muội
cũng chỉ bị con lôi kéo mà thôi!”
Giọng nói trầm trầm gặn lại :”Cuối cùng ai mới là chính phạm?”
Tần Quan Vũ bước lên một bước: “Lão tiền bối, hai vị tiểu
thư không ai có lỗi cả, muôn việc đều do âm mưu của vãn sinh!”
Giọng nói trầm tràm giận dữ quát lên: “Ta không cần biết những
chuyện vô ích, ta chỉ hỏi ngươi tại sao hai con ta lại bị ngươi kéo vào tròng,
phản lại Liên Minh?”
Phượng Hoàng Tiên Nữ run rẫy kêu lên: “Cha, đó chỉ là sự vô
ý của chàng mà thôi!”
Phượng Hoàng Tiên Phi lật đật tiếp lời: “Thưa cha, câu chuyện
này em con và gã thiếu niên kia đều bất ý trong hành động mà đầu đuôi chỉ do một
mình con chủ xướng, xin cha hãy làm tội con thôi!”
Giọng nói trầm trầm quát lên: “Ngọc nhi, Tâm nhi, hai con
hãy câm miệng lại. Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, hãy giải thích câu chuyện này cho ta
nghe!”
Nhân lúc cha con họ nói chuyện, Tân Quan Vũ âm thầm vận công
điều trị nội thượng bởi lần so chưởng vừa rồi, kịp khi nghe hỏi, chàng thẳng thắn
trả lời: “Lệnh muội vốn là bạn thiết của tiểu sinh, nhân vì sự an nguy của tiểu
sinh mà ra tay giúp đỡ… Và lệnh tỷ vì lo lắng cho em nên buộc lòng phải có hành
động như thế… Cho nên…”
Cha của Phượng Hoàng tỷ muội vụt thở dài: “Ngọc nhi, Tâm
nhi, gia đình mới là nơi của các con… Giang hồ nguy hiểm, võ lâm đa mưu, không
phải chốn xông xáo của trẻ con thơ dại… Cha không trách cứ gì con cả, các con
hãy về đi!”
Hai chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ hớt hãi kêu lên: “Cha…”
Tần Quan Vũ biết sự lo sợ của hai nàng, chính bởi sự ăn năn
của mình, nên chàng thở dài buồn bả: “Lệnh tôn nói rất đúng, giang hồ nguy hiểm,
võ lâm đa mưu, không phải nơi mà nhị vị cô nương ứng phó… Thôi, về đi… Riêng
tôi, đã một mình dám làm, thì một mình dám chịu, xin đừng lo nghĩ gì cả!”
Giọng nói của người cha Phượng Hoàng Tiên Nữ vụt nghe hết sức
hiền lành: “Ngọc nhi, Tâm nhi, hai chị em con thương xót lẫn nhau, đùm bọc lẫn
nhau, đó là điều mà mười mấy năm nay cho hằng mong mõi… Hai con cứ yên lòng, Liên
Minh tổ chức Ám Sát Đoàn mưu hại Vũ Nôi Đệ Nhất Kỳ, và cha đã tổ chức Bảo Hộ
Đoàn ngấm ngầm hỗ trợ… điều khó khăn của cha, hai con đâu có biết!”
Hai chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ cực kỳ kinh ngạc, hai người
đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ lạ lùng.
Cha của hai nàng nói tiếp: “Tự nhiên là hai con không biết,
luôn cả việc cha sai Ngọc nhi đến giúp đỡ giả vờ với con quỉ cái Chí Tôn Bảo để
buộc Tần thiếu hiệp trao Ngọc Quan Âm, rồi lại sai Tâm nhi đến ngăn cản. Tất cả
mâu thuẫn đều do tình thế xui nên…”
Phượng Hoàng Tiên Phi dợm hỏi, nhưng cha nàng đã tiếp: “Bao
nhiêu lâu nay vì đôi chút hiểu lầm, làm cho hai chị em con thiếu điều xâu xé lẫn
nhau, mãi đến bây giờ… Bây giờ, cha hết sức cảm ơn Tần thiếu hiệp…”
Tần Quan Vũ vội vòng tay: “Không dám, tiền bối quá thương mà
nói thế thôi!”
Người cha Phượng Hoàng tỷ muội nói tiếp: “Ngọc nhi, Tâm nhi,
việc cha gia nhập Liên Minh chỉ là điều bất đắc dĩ, cho nên hai con chống lại,
phản lại là đúng… Bây giờ, nếu hai con còn thương cha thì đừng nghĩ đến việc rời
bỏ gia đình, con cứ tưởng tượng, khi con đi rồi thì tuổi già của cha mẹ ra
sao?...”
Hai chị em Phượng Hoàng Tiên Phi quì xuống: “Hai con xin
nghe lời cha dạy.”
“Bây giờ hai con hãy về và hãy thương yêu đùm bọc lấy nhau!”
Hai chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ cúi đầu: “Con xin vâng lời
cha!”
Người cha cất giọng cười mừng rỡ: “Phải con hãy về, về để mẹ
con được chút mừng vui… Bao nhiêu năm qua, mẹ đã vì hai con mà tuổi già ủ dột…
và như thế là cha đã vô cùng mãn nguyện!”
Hai chị em đứng dậy và Phượng Hoàng Tiên Nữ khẽ liếc Tần
Quan Vũ, e thẹn ngập ngừng: “Xin công tử trân trọng giữ mình, em xin từ giả…”
Giọng nói của nàng chứa chan quyến luyến và Tần Quan Vũ chợt
nghe lòng xao xuyến bâng khuâng…
Chàng nghe có một sự trống trải sắp bày ra khi nàng vắng
bóng!...
Nhưng, chợt nhớ tới điều hệ trọng, chàng vội nói: “Đan Tâm,
còn một vấn đề, tôi muốn hỏi trước khi từ giả…”
Phượng Hoàng Tiên Nữ nhích lên một bước: “Công tử cứ nói!”
“Việc giả dạng tôi đến Hoa Sơn đề chữ thị uy có phải do cô
nương không?”
“Tôi sai chị em Khổng Tước làm!”
“Nhưng sao họ biết Huyền Âm Thần Chưởng?”
Phượng Hoàng Tiên Nữ mỉm cười bí mật: “Họ là thuộc hạ của
chàng…”
Tần Quan Vũ ngạc nhiên: “Nghĩa là làm sao?”
Cha của Phượng Hoàng tỷ muội vụt lên tiếng: “Việc đó cha sẽ
nói chuyện với Tần thiếu hiệp, con khỏi phải nói…”
Tần Quan Vũ vòng tay: “Tạ ân lão tiền bối.”
Và chàng nhích sát lại gần Phượng Hoàng Tiên Nữ khẽ hỏi:
“Đan Tâm “Hợp Châu Liên Minh” nghĩa là sao?”
Phượng Hoàng Tiên Nữ thẹn thùa: “Chưa đến lúc… Nhưng là người
trí tuệ siêu quần, công tử suy nghĩ tức khắc sẽ biết…”
Nói đến đây, mặt nàng vụt ửng đỏ lên, và luống cuống chạy lại
kéo tay chị: “Đi chị, em hổng ở đây nữa đâu…”
Phượng Hoàng Tiên Phi vuốt tóc em và quay lại Tần Quan Vũ:
“Tần công tử, chị em tôi xin cáo từ!”
Tần Quan Vũ nhìn sửng Phượng Hoàng Tiên Nữ với tất cả tâm
tình trào ra ánh mắt, và chàng gắng gượng vòng tay: “Vâng, xin nhị vị cô nương
bảo trọng!”
Và chàng cúi đầu thấp xuống như không dám nhìn theo, mãi đến
khi hai nàng khuất bóng thật lâu, mới nghe người cha cất tiếng thở dài: “Tần
thiều hiệp đã biết rõ đại thế võ lâm ngày nay rồi chứ?”
Tần Quan Vũ giật mình ngẩn mặt vòng tay: “Tiểu sinh chưa rõ
lắm!”
“Thiếu hiệp có lẽ muốn biết chuyện Liên Minh?”
“Vâng, tiểu sinh đang thắc mắc về việc ấy…”
“Thiếu hiệp có biết việc Liên Minh do ai phát khởi chăng?”
“Do Ngọc Thường Nga Tiêu Phượng Hoàng!’
“Ai nói thiếu hiệp biết thế?”
“Do một vị tình cờ gặp gỡ…”
“A… lão phu biết rồi, người cha vợ thứ năm của Hạ Hầu Vien
chủ, tức là minh chủ Liên Minh nói chứ gì?”
Tần Quan Vũ ngạc nhiên: “Sao tiền bối biết được?”
“Chuyện này khá phức tạp, trừ Tam Quốc Miếu chủ ra…”
Thình lình một giọng nói lạnh lùng như xói vào tai: “Hân hạn,
thật là hân hạnh được gặp Thượng Quan lão đại hiệp!...”
Tần Quan Vũ giật mình, đúng là giọng nói quen thuộc, giọng
nói của người Tam Quốc Miếu!”
Tiếng cha của Phượng Hoàng tỷ muội nói liềm theo: “Hân hạnh
gặp được Tam Quốc Miếu chủ, thật là hay quá!”
Tần Quan Vũ lại ngạc nhiên hơn nữa, té ra người dắt dẫn chỉ
thị cho mình mấy lúc này chính là Miếu chủ Tam Quốc Miếu!
Chàng vội vả vòng tay: “Tần Quan Vũ xin tham kiến Miếu chủ!”
Người của Tam Quốc Miếu bật cười ha hả: “Lầm rồi ta đâu phải
là Tam Quốc Miếu chủ!”
Cha của Phượng Hoàng tỷ muội ngạc nhiên: “Thế Tam Quốc Miếu
chủ là ai?”
“Là ai thì cuối cùng sẽ biết, bây giờ chỉ cần nói trước rằng
tại hạ là kẻ có toàn quyền thay mặt…”
“Thật là thần bí!”
“Ử, Thượng Quan đại hiệp mới là thần bí chứ!”
“Đúng là người bí mật!”
Người của Tam Quốc Miếu hỏi lại: “Tại hạ có danh hiệu Người
Bí Mật bao giờ?”
“Lão phu tặng cho đấy!”
“Cảm ân, bây giờ, xin đi vào chuyện chính là vừa!”
“Vâng, nhưng cứ nói chuyện với giọng thật của mình, chứ sao
lại sửa làm chi thế?”
“Đâu có được!”
“Tại sao?”
“Vì chúng ta vốn là bạn cũ với nhau, nếu nói giọng thật thì
làm sao dấu được?”
Người Tam Quốc Miếu nghiêm giọng: “Bây giờ tại hạ sửa danh từ
Hợp Châu Liên Minh của lệnh ái trở thành Đồng Minh phỏng có được chăng?”
Không đợi đáp lời, người Tam Quốc Miếu nói tiếp: “Liêm Minh
của họ chỉ là một sự… liên kế lực lượng, Đồng Minh của ta là cả một vấn đề đồng
chí đồng tâm… Thượng Quan đại hiệp nghĩ sao?”
Càng nghe họ nói chuyện, Tần Quan Vũ càng thấy lạ lùng khó
hiểu.
Cả đôi bên hình như không phải người xa lạ, nhưng sau câu
chuyện lại kỳ bí như thế.
Tiếng nói của người được gọi là Thượng Quan đại hiệp lại
vang lên: “Tại sao lại phải đặt vấn đề như thế?”
Người của Tam Quốc Miếu bật cười ha hả: “Thế tại sao đại hiệp
lại gia nhập Liên Minh? Có phải tại vì bản Miếu tặng phong danh hiệu Vũ Nội Đệ
Nhất Kỳ?”
“Ừ, không ngờ Tam Quốc Miếu lại bày ra cái trò ấy… Các người
cho rằng Tần thiếu hiệp lạ với cái danh hiệu ấy lắm chăng?”
“Không, không có gì lạ… Nhưng nếu không có cái danh hiệu ấy
thì chuyện đâu lại diễn biến như ngày nay? Lão quỉ thử nghĩ lại xem!”
“À… Ngươi dám gọi ta là lão quỉ à?”
“Ồ, chúng ta cũng đã già rồi… là hàng thúc phụ của Tam Quốc
Miếu chủ, ta không gọi các hạ là lão quỉ một cách thân mật thế sao?”
“À, ra thì thế ư? Tốt lắm, tốt lắm...”
Liền lúc đó, một tiếng nổ vang lên từ hướng phát ra giọng
nói của người Tam Quốc Miếu, và tiếp theo giọng nói lạnh lùng: “Nhớ chưa? Lão
quỉ!”
Tiếng của Thượng Quan đại hiệp reo lên: “A… hay lắm!”
“Tự nhiên, Miếu Tiền Tam Phật môn võ công riêng biệt của Tam
Quốc Miếu, trừ lão quỉ ra, chỉ có Hạ Hầu Viên chủ có thể đương cự nổi thôi mà…”
“Hãy nói rõ hơn tý nữa đi!”
“Lão quỉ, như thế còn chưa rõ sao?”
“Cứ nói đi!”
“Chúng ta lập một lực lượng Đồng Minh!’
“Ừ…”
“Không đồng ý à?”
“Tam Quốc Miếu muốn dựng thế lực ư?”
“Không phải muốn dựng thế lực, nhưng đó là một câu chuyện bất
đắc dĩ thôi!”
Tiếng nói của Thượng Quan đại hiệp: “Không, lão quỉ này hoan
nghênh cái lối bất đắc dĩ ấy!”
“Cũng có nhiều thứ bất đắc dĩ chứ! Chẳng hạn như họ đang có
cái thế làm vua, mình không khéo sẽ đi vào con đường làm tôi mãi mãi… Cho nên
phải biết tự nắm lấy ưu thế của mình, cái ưu thế ấy lão quỉ nhà ta có thừa.”
“Ưu thế của ta ở đâu?”
“Không nói tự nghĩ sẽ biết!”
“Các hạ muốn nói gì thế?”
Tiếng nói của người Tam Quốc Miếu: “Không, không cần nói
chuyện đó… Ngay bây giờ, lão quỉ mình đã bị con gái đưa vào cái thế ngồi trên
lưng cọp, muốn tuột xuống cũng không thể được, chỉ có cách gia nhập Đồng Minh
thôi… Phải không?”
“Chưa chắc như thế!”
“Thôi, đừng bẻ lý với nhau nữa, hãy nói dứt một câu: Có tán
thành việc lập Đồng Minh không?”
“Tán thành! Nhưng biết vị tiểu ca họ Tần của chúng ta đây có
đồng ý hay không?”
Tiếng của Thượng Quan đại hiệp: “Ủa, mới nhận ta là lão bằng
hữu đây mà?”
“Lão bằng hữu thì đông lắm, mà…”
“Thôi, thôi… nói trở lại câu chuyện chính đi!”
“Vâng!”
Tần Quan Vũ đứng giao lỗ tai ngơ ngác…
Cho dù trí tuệ đến đâu, chàng cũng đành chịu không hiểu người
Tam Quốc Miếu và người được gọi là Thượng Quan đại hiệp cha của chị em Phượng
Hoàng Tiên Nữ đã nói gì?”
Đại khái chàng chỉ có thể biết mơ hồ rằng họ đang bàn lập một
tổ chức là Đồng Minh để chống lại Liên Minh thế thôi!
Và một điều khác nữa là vừa rồi đôi bên đã thử sức với nhau,
bởi tiếng nổ dội mà chàng nghe thấy, và hai bên đồng sức mà cuối cùng không ai
biết rõ lại lịch của ai!”
Chợt nghe tiếng của người Tam Quốc Miếu vang lên: “Tần thiếu
hiệp, việc bàn vừa rồi, không biết ý thiếu hiệp ra sao?”
Tần Quan Vũ vòng tay: “Xin tiền bối cứ nói!”
“Vừa rồi thiếu hiệp đã nghe bàn về việc tổ chức Đồng Minh để
đối phó với Liên Minh chẳng biết ý kiến thiếu hiệp ra sao?”
“Vâng, tiểu sinh có nghe và… đó là võ lâm đại sự!”
“Nhưng thiếu hiệp có ý không chứ?”
“Hết sức tán thành!”
Tiếng nói của người Tam Quốc Miếu: “Và chúng tôi mời Tần thiếu
hiệp gia nhập Đồng Minh chẳng biết ý thiếu hiệp ra sao?”
Suy nghĩ một lúc, Tân Quan Vũ dè dặt trả lời: “Nếu là việc
gì chính nghĩa võ lâm thì tiểu sinh nguyện hết lòng góp sức mọn của mình!”
“Tự nhiên là vì chính nghĩa võ lâm rồi! Và như thế nghĩa là
Tần thiếu hiệp đã đồng ý, vậy bây giờ chúng ra nên chọn Minh chủ chứ?”
“Tự nhiên như thế!”
“Việc đó có cần cử hành đại lễ chăng?”
Suy nghĩ thêm một lúc Tần Quan Vũ đáp: “Cứ theo ý tiểu sinh
một khi đã tổ chức như thế, mà làm đơn giản quá e không nên nhị vị tiền bối nên
xét kỹ!”
Tiếng nói của Thượng Quan đại hiệp: “Lão phu tán thành cả
hai tay!”
Tiếng nói của người Tam Quốc Miếu: “Nhưng, khi công bố với
võ lâm thành lập Đồng Minh trước khi cử hành đại lễ, Tần thiếu hiệp thấy cần có
người, đứng đầu để chuẩn bị chứ?”
Tần Quan Vũ hết sức hoang mang…
Tại sao chuyện lớn như thế mà họ cứ kéo dài ý kiến của mình?
Tuy nhiên, chàng cũng cứ trả lời: “Lý thì phải như thế!”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Vậy thì, Tam Quốc Miếu có
ta, Cái Bang chủ kiêm Chí Tôn Bảo chủ Tần thiếu hiệp và Thượng Quan lão quỉ,
thành phần như thế có tán thành không?”
Tiếng của Thượng Quan đại hiệp: “Sao lại không tán thành?”
“Vậy thì Thượng Quan lão quỉ nói lai lịch của mình đi!”
“Không biết thật à?”
“Biết thì ai hỏi làm chi!”
Tiếng cười của Thượng Quan đại hiệp nổ dòn như pháo: “Cái
ông bạn này thật là quá cỡ đa nhé… Được rồi, nghe đây: Tại hạ vốn là dòng dõi
võ lâm… Người đời gọi là Võ Lâm Đệ Nhất Gia và gia chủ là Thượng Quan Bằng.”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu kêu lên: “Ý trời, trời ơi!...”
Tiếng Thượng Quan đại hiệp nói tiếp: “Tiểu nữ của ta là Thượng
Quan Đan Ngọc và Thượng Quan Đan Tâm bị ông bạn theo dõi mấy lúc này, và lẽ tự
nhiên ông bạn dư biết rằng đằng sau đó lại có ta theo dõi ông bạn nữa… Thế bây
giờ còn làm bộ ngớ ngẩn gì thế?”
“Trời đất!”
“Bộ điến rồi à?”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Điên thì không, mà phải nói
hết hồn mới đúng!”
“Sao vậy?”
“Đã là võ lâm nhất gia, mà suốt mười năm nay không kể gì võ
lâm đại sự… Rồi lại còn gia nhập Liên Minh nữa! Tuy nhiên, việc đó Tam Quốc Miếu
tạm đồng ý đi, nhưng tại làm sao lại không chịu lo cữ sự chứ?”
Tiếng của Thượng Quan đại hiệp thở dài sườn sượt…
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Lão quỉ, thở dài cái gì thế?”
“Biết nói làm sao bây giờ? Tình trạng võ lâm ngày nay thật
là bi đát, Ngọc Thường Nga thí sư và hút mất tinh nguyên của không biết bao
nhiêu cao thủ hiện nay, con yêu xà ấy đã có gần ba giáp tử công phu…”
Ngưng một giây, Thượng Quan đại hiệp nói liền theo: “Quỉ Huyệt
thì đang dương oai diễu võ, thất đại môn phái thì trừ các vị chưởng môn còn kha
khá, ngoài ra y như không có ai nữa cả… đáng kể chỉ còn Tam Quốc Miếu và Hạ Hầu
Viên!”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Thôi đừng đề cao người khác…
Thế còn lão quỉ nữa chi?”
“Không, ai đề cao làm gì! Tam Quốc Miếu trừ việc đoạt được
ngoại hiệu Văn Khúc Võ Khôi hồi một trăm năm về trước, rồi thì từ môn hạ đến Miếu
chủ cũng mất biệt, im hơi lặng tiếng chốn võ lâm. Y như một lão ngư ông đang chờ
đợi ngao cò!”
“Ử, hết đề cao rồi bây giờ định sĩ mạ à?”
“Hứ, nghĩ tức cười, khi tiếp được báo thiếp của Hạ Hầu Viên,
ta biết Hạ Hầu Viên và Ngọc Thường Nga đã hợp nhau thành lập Liên Minh, ta hết
sức lo ngại vì Hạ Hầu Viên chỉ vốn là kẻ lăm le thống trị võ lâm, lại thêm vào
Ngọc Thường Nga, một con rắn độc ấy nữa, thử hỏi chính nghĩa làm sao giữ được?
Thế là Tam Quốc Miếu vẫn bỏ gối ngồi yên một chỗ!”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Ai bảo lão nghĩ như thế ấy,
coi Tam Quốc Miếu ta không ra gì cả à?”
“Đâu, đâu có!”
“Lão quỉ cho rằng Tam Quốc Miếu có ý hạ tin là ngồi chờ hưởng
lời ấy à?”
“Nếu không thì tại sao lại lặng tiếng im hơi?”
“Thế còn Võ Lâm Đệ Nhất Gia của dòng họ Thượng Quan thì sao?
Lo lắng cho võ lâm lắm à? Hay cũng ngủ yên một chỗ?”
Tiếng cười của Thường Quan đại hiệp: “Định chơi nhau à?”
“Không chơi gì cả… Bây giờ định bỏ vụ Đồng Minh sao nè?”
“Sao lại có thể như thế được? Nhưng nghĩ đến quí Miếu, ta lại
liên tưởng đến Bát Kỳ… A, thật là điều làm cho thiên hạ nhức đầu!”
“Nhưng kẻ chính thì không thấy ra mặt, mà kẻ tà cứ khuấy động
võ lâm, chuyện đó Tam Quốc Miếu lẽ đâu không biết!”
“Biết chứ, nhưng mà kẻ tà ra mặt, thì kẻ chính cũng theo ra…
đó là một định lý!”
“Chưa chắc!”
“Lão quỉ biết đó là chuyện “chưa chắc” à?”
Tiếng của Thượng Quan đại hiệp: “Chỉ đoán thế thôi! “Kỳ” này
gặp “Kỳ” kia, thì Tần thiếu hiệp cũng có so qua với Tâm Lãng Thần Trì rồi,
nhưng còn những “Kỳ”khác nữa thì võ công của họ ai làm sao biết được?”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Hứ, thật đúng là lão quỉ… đã
biết mà còn hỏi đố chứ!”
“Được, cho rằng tất cả mọi việc đều không qua được ta và các
hạ, tuy nhiên, chỗ nghi của ta là không chắc có thật một con người mang danh
Tâm Lãng Thần Trì, nhưng giang hồ đã truyền tin như thế, cũng chẳng hiểu sao! Lại
còn danh hiệu Bát Kỳ nữa, có ai đã gặp mặt họ chưa?”
Tiếng người Tam Quốc Miếu cười ha hả: “Đừng có làm bộ quanh
co, lão quỉ! Này nhé! Ta và lão quỉ là hai “Kỳ” rồi, trong võ lâm hiện nay có một
vị trưởng lão mà theo thiên hạ thì đó là Si Hòa Thượng… Nhân Quân Tần Hán
Phách, tức là Hộ Hoa Sứ Giả Tuấn Thư Sinh… Hạ Hầu Viên chủ cũng là một trong
Bát Kỳ… Bất Tử Lão Cái của Cái Bang, phải chăng Kiếm Hài Trúc Trượng Thiên Tử
Cái?... Còn một Kỳ nữa thật ta bí tuốt!...”
Giọng nói của Thượng Quan đại hiệp như ngạc nhiên:
“Ngươi…ư?...”
Người Tam Quốc Miếu bật cười: “Lão quỉ, cái gì thế? Có lẽ lầy
làm lạ là tại sao ta biết rõ lại lịch của lão quỉ à?...”
Tần Quan Vũ hết sức nghi ngờ…
Thứ nhất, cha mình sao lại còn có cái biết hiệu Hộ Hoa Sứ Giả
Tuấn Thư Sinh?
Thứ hai, sư thúc Bất Tử Lão Cái đã là một trong Bát Kỳ, thế
tại sao lại không cho chàng biết? Hay tại vì chàng mang danh hiệu Vũ Nội Đệ Nhất
Kỳ? Hay tại vì có mặt Ngọc Thường Nga nên người không muốn nói?”
Chàng còn đang băn khoăn, thì tiếng của Thượng Quan đại hiệp
lại vang lên: “Phải chăng Trần Phượng Nghi là Ngọc Cốt Băng Tâm Việt Tây Thi?”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu đáp: “Rất có thể!”
“A!...”
“Và như vậy, chúng ta hãy cứ yên lòng… Trong Bát Kỳ chắc chắn
năm chính hai tà, vả lại cái gọi là Liêm Minh bất quá cũng chỉ gồm có Hạ Hầu
Viên, Chí Tôn Bảo và Tam Bảo Nhị giáo mà thôi…”
“À… Cũng là may!”
“Có điều lạ là khi nãy Kiếm Hài Trúc Trường Thiên Tửu Cái có
phải vì biết có chúng ta đến nên nói mí cho biết vụ Quỉ Huyệt gởi buộc Cái Bang
gia nhập đấy chăng?”
“Nhưng biết có chắc thế không?”
“À… Chỉ đoán thế thôi! Cũng có thể vấn đề Liên Minh là do
cái trò của Quỉ Huyệt… Nhưng thôi, bây giờ hãy trở lại vấn đề Đồng Minh của
chúng ta đi!”
“Nhưng biết Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ có đồng ý đứng vào hàng “phát
khởi nhân” với chúng ta không?”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Đồng ý là “phát khởi nhân”
chứ, Tần thiếu hiệp?”
Tần Quan Vũ lật đật vòng tay: “Tiểu sinh đâu có tài đức chi
mà dám…”
Tiếng của Thượng Quan đại hiệp: “Tần thiếu hiệp không nghĩ đến
thể diện của nhị Kỳ này à?”
Tần Quan Vũ càng phút càng bối rối…
Chàng cảm thấy mới dấn bước giang hồ chưa được bao lâu, đã
phải gánh lấy quá nhiều việc… nào là việc đột nhập khó khăn vào Tam Quốc Miếu…
nào là danh hiệu Văn Khúc Võ Khôi Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ… rồi bây giờ lại đến vụ Đồng
Minh…
Và thật lạ lùng, người của Tam Quốc Miếu, nhân vật họ Thượng
Quan gia chủ của Võ Lâm Đệ Nhất Gia và Hạ Hầu Viên chủ đều là nhân vật Bát Kỳ,
tài lực của họ không sao lường được… Thế mà tự nhiên chàng lại nhảy phốc lên
hàng: Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ! Thế có phải một việc quái lạ không?
Chẳng lẽ đây lại cũng là một âm mưu?
Nhưng, nhất định không phải thế…
Bao năm theo thầy, chàng đã nghe nói hai người: Bất Tử Lão
Quái là người bạn đồng sinh tửm và gia chủ Võ Lâm Đệ Nhất Gia Thượng Quan Bằng
là người tôn kinh của thầy…
Thế chẳng lẽ người mà thầy mình tôn kính bây giờ lại bày mưu
hãm hại mình?
Nhất định không phải thế!
Chợt nghe tiếng người Tam Quốc Miếu: “Sao, lão quỉ, nói dứt
vụ Đồng Minh đi chứ!”
“A… Ta còn có một điều thật khó nói…”
“Điều gì thế?”
“Bây giờ bắt đầu nói việc ngày xưa nhé!... Từ lúc Tần thiếu
hiệp theo lệnh sư dong dủi giang hồ, lúc đó, ta chỉ có hia đứa côn gái, nên muốn
nhận Tần thiếu hiệp làm nghĩa tử, song vì hành động của Thủy Cảnh tiên sinh kỳ
bí quá nên ta phải cứ âm thầm theo dõi hai thầy trò…”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Hứ, kể như lão quỉ đi trước
Tam Quốc Miếu của ta một nước cờ…”
“Cũng có thể nói như thế… Nhưng, có một điều làm cho người
ta kinh ngạc là Tần thiếu hiệp càng lớn càng giống Nhân Quân Tần Hán Phách và
cuối cùng rõ ra rằng Tần thiếu hiệp chính là con của Nhân Quân…”
“Và vì thế mà lão quỉ không dám nuôi ý nghĩ thu Tần thiếu hiệp
làm nghĩa tử?”
“Cũng có thể nói như thế… Mặc khác, vì Nhân Quân Tần Hán
Phách có quan hệ đến chuyện Cầm Hồn Cốc.”
Tần Quan Vũ trố mắt hỏi lại: “Cái chi gọi là Cầm Hồn Cốc?”
“Các người của Tam Quốc Miếu giải thích chuyện ấy mới là hợp
lý chứ!”
Tiếng của người Tâm Quốc Miếu: “Được, Tần thiếu hiệp nghe
nhé: Đó chỉ là một chuyện nước lã khuấy nên hồ.”
Tiếng của Thượng Quan Bằng: “Sao gọi là nước lã khuấy nên hồ?”
“Nếu không phải thế thì tại sao chuyện loan truyền trong võ
lâm ngót một trăm năm nay mà không một ai phát hiện ra nơi ấy?”
“Lầm, lầm rồi!”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Sao mà lầm?”
“Nếu là chuyện nước lã khuấy nên hồ, nghĩa là không có chuyện
Cầm Hồn Cốc thì tại sao bản gia và quí Miếu lại cần phải cướp giữ lấy Tần Hán
Phách giả làm chi? Và do đó, có thể nói Nhân Quân Tần Hán Phách nhất định đã đi
vào Cầm Hồn Cốc!”
“Bậy!”
“Không phải à?”
“Ta quả quyết rằng nếu quả thật có cái nơi bí mật Cầm Hồn Cốc
ấy, thì nhất định cũng không ai đến nơi ấy bao giờ… Còn Nhân Quân Tần Hán Phách
bị khốn trong Chí Tôn Bảo là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Hừ, cái đó mấy mà gọi là nói bậy!”
Tần Quan Vũ ngạc nhiên gặn lại: “Thế cha tôi ở tại Chí Tôn Bảo
ư?”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Nhất định không bao giờ
sai!”
Tiếng của Thượng Quan Bằng: “Nói bậy tuốt luốt! Ta nói cho
biết nghe, Trung Nguyên Tứ Quân Tử đối với ta vốn có nhiều quan hệ, ta cam đoan
rằng Nhân Quân Tần Hán Phách đã đi vào Cầm Hồn Cốc!”
““Ông nói ông phải, bà nói bà đúng”, bây giờ ta dám cá với
lão quỉ rằng không có Cầm Hồn Cốc, mà cũng không có ai đên cái chỗ có tên đó
bao giờ, kể cả Nhân Quân Tần Hán Phách!”
“Lấy gì làm bằng rằng Tần Hán Phách ở trong Chí Tôn Bảo?”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Thế lão quỉ lấy gì làm bằng
rằng Nhân Quân đi vào Cầm Hồn Cốc? Còn ta thì, nghe đây, vợ của Nhân Quân Tần
Hán Phách, tức là thân mẫu của Tần thiếu hiệp đây, đã từng bị con yêu cái Ngọc
Thường Nga bắt vào Chí Tôn Bảo, và vợ chồng Nhân Quân là một đôi vợ chồng khắn
khít nhất trên đời, lẽ tự nhiên, vợ bị bắt thì chồng phải theo vào trong đó chứ
còn gì nữa!”
Tiếng của Thượng Quan Bằng cười khảy: “Nhưng ai dám đảm bảo
răng bị Ngọc Thường Nga bắt vào Chí Tôn Bảo là vợ của Nhân Quân Tần Hán Phách.”
“Gởi Tần thiếu hiệp lại cho Thủy Cảnh tiên sinh là bằng chứng
đúng một trăm phần trăm còn gì nữa!”
“A…”
“Chịu thua chưa?”
“Chưa chắc!”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Chẳng lẽ lão quỉ đã phát hiện
được vấn đề khác à?”
“Tuy chưa phát hiện gì mới, nhưng chuyện Nhân Quân Tần Hán
Phách đi vào Cầm Hồn Cốc là điều tin được!”
“Có bằng chứng không?”
“Có.”
“Nói nghe chơi!”
Tiếng của Thượng Quan Bằng: “Chuyện Cầm Hồn Cốc ta đã chú ý
gần năm chục năm nay khi nghe đồn Nhân Quân được tấm địa đồ của nó, ta bèn tìm
đến Nhân Quân. Ông bạn có biết Nhân Quân nói sao không? Nhân Quân bảo rằng chuyện
đó có thật, nhưng vì sợ các nhân vật giang hồ sẽ ám toán để đoạt địa đồ đó,
Nhân Quân bèn thương lượng với ta, để được tạm thời lạnh mặt tại nhà ta. Ta đồng
ý.”
“Rồi sao nữa?”
“Sau đó Nhân Quân cho ta biết thật là chỉ mới được một phần
năm bức địa đồ.”
“Ừ!...”
“Rồi vì để đáp tạ chuyện ở nhờ, Nhân Quân bèn tặng cho ưa một
phần năm bức địa đồ ấy. ta đâu dám nhận lòng tốt đó. Nhưng Nhân Quân nài ép
mãi, ta đành coi theo đó mà vẽ lại và trao nguyên bổn lại cho Nhân Quân…”
“Lạ nhỉ!...”
“Lạ chỗ nào?”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Lạ ở chỗ bản Miếu và Nhân
Quân cũng đã có chuyện xảy ra y như trường hợp lão quỉ và Nhân Quân vậy!”
“A… Thật à?”
“Sao lại không được! Cho nên việc này cần phải dò xét lại thật
kỹ càng mới mong phăng được mối manh hư thực…”
Tần Quan Vũ lắng nghe y như bị lạc vào giữa kem rừng dày đặc…
Họ càng nói, câu chuyện càng như thần thoại hoang đường…
Tại làm sao cha chàng được tấm địa đồ Cầm Hồn Cốc rồi lại dẫn
đến chuyện mất tích?
Và Cầm Hồn Cốc, sự bí mật của nó ra sao?
Chàng dè dặt lên tiếng hỏi: “Dám hỏi nhị vị tiền bối, kẻ giả
Nhân Quân hiện ở đâu?”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Hiện ở tại bản Miếu.”
Tiếng của Thượng Quan Bằng: “Và cũng có một đang ở tại bản
gia!”
Tiếng Thượng Quan Bằng hỏi: “Tần thiếu hiệp phát hiện được
điều gì ư?”
“Theo tiểu sinh thì coi chừng đây lại là một âm mưu nữa!”
“Ừ!...”
“Theo suy đoán của tiểu sinh thì rất có thể đã ho gian tế đi
khắp chỗ…”
“Vâng, rất có thể. Nhưng theo ý Tần thiếu hiệp hiện thì Tam
Quốc Miếu và Võ Lâm Đệ Nhất Gia nên đối phó như thế nào?”
Tần Quan Vũ hỏi lại: “Nhưng, nhị vị đã biết đó là kẻ giả cha
của tiểu sinh, thì vấn đề phải nhắm vào đó mà giải quyết…”
Tiếng của Thượng Quan Băng: “Lúc bấy giờ lão phu cũng hết sức
hoài nghi, nhưng sau nghĩ lại rất có thể chuyện bí mật của Nhân Quân sẽ làm cho
võ lâm lạc hướng… Và tự nhiên họ sẽ không làm sao hành động được!”
Tiếng người Tam Quốc Miếu: “Chính bản Miếu cũng nghĩ như thế…
Nhưng theo ý Tần thiếu hiệp thì nên giải quyết cách nào?”
Tần Quan Vũ trịnh trọng: “Trước hết, theo thiển kiến của tiểu
sinh, thì không nên làm kinh động… Chỉ có điều không biết kẻ giả gia phụ có
tham dự vào đại sự của quí gia và quí Miếu chăng?”
“Tự nhiên là có chứ!”
Tần Quan Vũ suy nghĩ hồi lâu như tự nói với mình: “Lấy tịnh
chế động, lấy giả làm thật!”
Tiếng Thượng Quan Bằng: “Phải hết sức thận trọng…”
Tần Quan Vũ nói tiếp: “Theo ý của tiểu sinh, nên cho người
âm thầm theo dõi những người giả đó, đồng thời những việc quan trọng, như tổ chức
Đồng Minh chẳng hạn, thì không nên cho họ biết. và sau khi về nhà, Thượng Quan
tiền bối nên trách mắng nhi vị tiểu thư thật gắt, rồi sai người giả Nhân Quân
đưa nhị vị tiểu thư đến Liên Minh xin tội. lẽ tự nhiên phải chọn người giả làm
nhị vị tiểu thư để đi đến Liên Minh.”
Tiếng của Thượng Quan Bằng: “Nếu họ giết những người giả ấy
thì làm sao?”
Tần Quan Vũ đáp: “Uy danh của Võ Lâm Đệ Nhất Gia sẽ làm cho
Liên Minh không dám hành động như thế. Huống chi họ đang mang một âm mưu, họ sẽ
tha tội cho hai người ấy.”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Lấy độc trị độc là một điều
nên làm, lão quỉ, Văn Khúc Võ Khôi của bản Miếu quả là thao lước đấy chứ?”
Tiếng của Thượng Quan Bằng: “Người trẻ thế người già, sóng
sau đùa sóng trước, đó là một qui luật và đó là hạn vận của võ lâm. Có được một
người như Tần thiếu hiệp lãnh đạo Đồng Minh thì lo chi chuyện lớn không thành?’
Tần Quan Vũ kinh ngạc: “Tiền bối nói ý chi thế?”
“Nghĩa là thiếu hiêp sẽ đương nhiệm Minh Chủ Đồng Minh!”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ Văn Khúc
Võ Khôi Tần Quan Vũ đảm nhận Minh Chủ Đồng Minh, lẽ tự nhiên võ lâm sẽ phải giải
quyết êm đẹp bằng một trận chiến khốc liệt. nhưng, vì chính nghĩa, ta phải đem
nhiệt huyết và sinh mạng ra để bảo vệ giữ gìn, nếu không, thiên hạ sẽ còn rội
loạn không biết đến bao giờ mới hết?”
Vầng trăng nhô cao, rạng rỡ chiếu xuống rừng đêm.
Từng mỏm đá nhô lên phản chiếu ánh trăng lấp lánh trong
sương mù lãng đãng, tạo cho rừng núi một vẻ đẹp cực kỳ u nhã.
Nhưng, Tần Quan Vũ không còn lòng dạ nào thưởng thức quang cảnh
đẹp tuyệt vời đó nữa. bao nhiêu chuyện phức tạp đanh rối bời ở lòng chàng…
Thật là lạ, mình có thể làm Minh Chủ Đồng Minh ư?”
Hay là mình đang nằm mộng?”
Tam Quốc Miếu chủ, một nhân vật chí tôn trong ba cấm địa võ
lâm, đảm nhận Minh Chủ Đồng Minh mới là xứng đáng chứ?
Phương chi, bên cạnh đó còn có Võ Lâm Đệ Nhất Gia.
Đúng, chàng tự nhiên là Bang chủ Cái Bang, nhưng đó là sự ngẫu
nhiên gặp gỡ, phải đâu chính do nơi tài lực của chàng?
Hơn nữa, Đồng Minh có cả Tam Quốc Miếu và Võ Lâm Đệ Nhất Gia
gia nhập, thì làm gì đi nữa, chàng cũng không xứng đáng là minh chủ…
Tần Quan Vũ vội thành khẩn vòng tay: “Tiểu sinh tự thấy
không tài đức, rất khó lòng đảm nhận minh chủ của Đồng Minh. Việc đó đáng lý
Tam Quốc Miếu, hoặc Võ Lâm Đệ Nhất Gia đảm nhận!”
Tiếng nói của người Tam Quốc Miếu: “Hứ, tính đề cao chúng
tôi à?”
Tiếng của Thượng Quan Bằng: “Tần thiếu hiệp, lão phu có chút
việc muốn hỏi?”
“Xin tiền bối cứ nói.”
“Đứng trước cuộc chiến giữa chính tà hiện nay, có phải bất cứ
một người trai có nhiếu huyết nào cũng đều phải vì chính nghĩa mà góp một phần
sức lực?”
“Vâng, đó là lẽ đương nhiên!”
“Và có phải thời đại huy hoàng của thất phái võ lâm đã làm
cho người ta ngưỡng mộ một thời không?”
“Vâng, đúng như thế!”
“Nhưng, hiện nay nhân tài các phải điêu tàn, danh dự mất
mát, thành lập Đồng Minh, phải chăng là một việc tất yếu?”
“Tất yếu và cần kíp nữa.”
“Đúng, và tổ chức Đồng Minh, tự nhiên phải có minh chủ chứ?”
“Tự nhiên, nếu không thì sẽ như một đoàn rắn không đầu!”
Tiếng Thượng Quan Bằng vẫn đều đều: “Tất cả đều là một lý lẽ
chính đáng, người có chút ít kiến thức, đều biết như thế là phải. vậy không biết
Tần thiếu hiệp có vì chính nghĩa mà hy sinh mạng của mình không?”
Tần Quan Vũ khẳng khái trả lời: “Chỉ cần Tần Quan Vũ này còn
chút hơi thở, thì nhất định sẽ quét đám ma đầu, đâu có chuyện tham sanh quí tử?”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Một lời nói đầy nghị lực, đầy
khí phách!”
Tiếng của Thượng Quan Bằng nói tiếp: “Nghĩa là Tần thiếu hiệp
tình nguyện gia nhập Đồng Minh?”
Suy nghĩ hồi lâu, Tần Quan Vũ trả lời: “Nếu nhị vị tiền bối
không cho tài sơ lực bạc thì tiểu sinh sẽ hiến mình!”
Tiếng của Thượng Quan Bằng: “Hay lắm, Tần thiếu hiệp đã tường
tận ý nghĩa tổ chức Đồng Minh, đoàn kết là một lực lượng đáng kiên dè.”
“Đúng.”
“Nhưng một tổ chức ngoài việc phải sung túc nhân tài, cần phải
có một bậc hiền minh làm đầu não!”
Tần Quan Vũ vội nói: “Vì thế tiểu sinh mới…”
Thượng Quan Bằng ngắt lời: “Tần thiếu hiệp biết rõ rằng giang
hồ hiểm ác, võ lâm mưu kế đa đoan… Thật khó mà tưởng tượng được những trận ác đấu
nhất định không tránh được…”
Tiếng người Tam Quốc Miếu: “Mưu kế đa đoan!... Thì, phải nói
rằng cực kỳ thâm độc…”
Tiếng Thượng Quan Bằng: “Chẳng hạn như bản gia, tuy mang
danh Võ Lâm Đệ Nhất Gia, nhưng năm mươi năm nay, không ai biết rõ bản gia ở nơi
đâu, đó cũng gọi là ẩn, thế mà Liên Minh vẫn gửi thư tới được… Tần thiếu hiệp
có biết ai làm việc đó chăng?”
“Phải chăng là do kẻ giả cha tôi?”
“À… Tần thiếu hiệp nói ra, lão phu mới xác nhận điều chắc chắn…
Thật âm mưu của họ làm cho người run sợ!”
Tiếng người Tam Quốc Miếu: “Chẳng riêng Võ Lâm Đệ Nhất Gia
mà luôn cả Tam Quốc Miếu nữa chứ… Trừ người của bản Miếu, không một ai vào được,
thế mà họ cũng vẫn trao đến tận thư mời!”
Tiếng của Thượng Quan Bằng: “Bọn gian tế đó là tai họa diệt
vong của chúng ta!...”
“Và là một sỉ nhục!”
Tiếng Thượng Quan Bằng kéo lại chính đề: “Đối phó với bọn họ,
Đồng Minh cần phải có một minh chủ trí tuệ siêu quần hơn người và đảm phách…”
Tần Quan Vũ nói liền theo: “Đúng như thế!”
Nhưng phóng mắt vào võ lâm ngày nay, thật khó mà tìm ra một
nhân tài như thế ấy. chỉ có một người duy nhất người đó là Tần thiếu hiệp!”
Tần Quan Vũ hốt hoảng: “Tiền bối quá lời…”
“Không, tuy Tần thiếu hiệp tuổi nhỏ, nhưng được cái may là
khí chất nhân tài đã tụ tập vào thân. Chẳng lẽ thiếu hiệp không có được một
chút tự tin sao?”
Tần Quan Vũ ngập ngừng: “Tiểu sinh rất thẹn vì…”
“Thiếu hiệp muốn gác chuyện ngoài tai, để cho ác đạo hoành
hành ư?”
“Tiểu sinh không có ý như thế!”
Giọng nói của người Tam Quốc Miếu: “Ta tán thành Tần thiếu
hiệp đảm nhận Minh Chủ. Cứ thử nghĩ, trong Vũ Nội Cửu Kỳ, chúng ta đã chiếm được
ba rồi. này nhé, thiếu hiệp: “Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, lệnh tôn: “Hộ Hoa Sứ Giả Tuấn
Thư Sinh, người cầm đầu Tam Lão Cái Bang: Kiếm Hài Trúc Trượng Thiê Tửu Cái… à…
à đến đó rồi à?”
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “À, Kiếm Hài Trúc Trượng
Thiên Tửu Cái. Lão phu xin chào…”
“Nói bậy, ai là Thiên Tửu Cái? Mười năm trước ta thề không thèm
uống một nhỏ rượu nữa nghe!”
Tiếp liền theo câu nói, một bóng người nhoáng xuống canh Tần
Quan Vũ, cất tiếng hỏi chàng: “Hiền điệt, chuyện gì xảy ra thế?”
Đối với vị sư thúc Cái Bang, từ cảm kích, kính phục, Tần
Quan Vũ lại càng thương mến hơn lên… Khi nghe ông hỏi chàng cung kính trả lời:
“Tiểu điệt đang nói chuyện với hai vị tiền bối…”
“Nói chuyện tự nhiên là không có vì ngại, nhưng là một vị
bang chủ, hiền điệt đừng quá khiêm nhường đi đến rụt rè…”
Và Bất Tử Lão Cái nghiêm giọng nói tiếp: “Hiền điệt, cái gọi
là Đồng Minh ấy, sư thúc rất tán thành, hãy nhận lời đảm nhiệm Minh Chủ đi!”
“Sư thúc, điều ấy… điều ấy…”
“Đừng có gì cả, hiền điệt là Chí Tôn Bảo bảo chủ, đương đại
Cái Bang bang chủ, bây giờ là Minh Chủ Đồng Minh, đối kháng với Liên Minh, thì
còn vinh dự nào bằng!”
Tiếng của Thượng Quan Bằng: “Tần thiếu hiệp, cung kính không
bằng vâng lời nhé!:
Tiếng của người Tam Quốc Miếu: “Bằng vào nghị lực của Tần
thiếu hiệp, sao lại còn do dự chứ!”
Biết không còn cách nào hơn nữa, Tần Quan Vũ thu hết can đảm
đáp lời: “Tại hị xin tuân mạng, nhưng mong chư vị…”
Tần Quan Vũ nói chưa kịp dứt, một bóng người lao xuống, gió
phất đưa tà áo màu sắc linh lung: “Lão phu Kỳ Trang Di Phục Quái Ảnh Khách, xin
dốc toàn lực cua Võ Lâm Đệ Nhất Gia ủng hộ minh chủ!”
Liền theo lúc đó, một đạo bạch quang từ bên này phóng xuống:
“Bội Cung Xà Ảnh Thần Bí Nhân xin hộ trì minh chủ vói tất cả những gì sẵn có của
Tam Quốc Miếu!”
Tần Quan Vũ lật đật vòng tay: “Mong ân hiệp trợ cảu chư vị
tiền bối!”
Bất Tử Lão Cái nhích lên trịnh trọng: Bây giờ chúng ta nên đặt
lại vấn đề chính, tức là chương trình hành sự từ đây về sau…”
Quái Ảnh Khách Thượng Quan Bằng gật đầu: “Đúng, chúng ta nên
bàn trước ngày thành lập Đồng Minh và công bố với võ lâm!”
Tần Quan Vũ nói: “Thành lập ngay tức khắc!”
Quái Ảnh Khách và Thần Bí Nhân hơi băn khoăn không nói…
Biết rõ tâm trạng của người sư điệt chưởng môn, Bất Tử Lão
Cái mỉm cười: “Tuy gấp nhưng cũng cần định trước một nguyên tắc!”
Tần Quan vũ gật đầu: “Theo ý tại hạ thì Liên Minh đã thành lập,
Ngọc Thường Nga bày Tử Vong yến hội mưu diệt các phái là vì họ không còn sợ ai
nữa chứ gì?”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Tần Quan Vũ nói tiếp: “Nếu Đồng Minh không tuyên bố thành lập
ngay tức khắc họ sẽ vì không có gì kiêng nể, mắc tình hành động theo ý mình việc
đó sẽ gieo sự kinh hoàng cho thiên hạ võ lâm…”
Tất cả ba vị cao thủ Bát Kỳ cùng kêu khẽ lên một tiếng kinh
ngạc, họ tỏ vẻ hết sức khâm phục ý kiến Tần Quan Vũ.
Và chàng lại hỏi thêm: “Vì lẽ đó, tại hạ nghĩ lập tức công bố
với võ lâm, nhưng cần có khẩu hiệu nêu ra để làm mục tiêu hành sự cho Đồng
Minh, chư vị có thấy thế chăng?”
Thần Bí Nhân nói liền: “Khẩu hiệu thứ nhất là Đồng Minh sẽ đạp
bằng Quỉ Huyệt.”
Quái Ảnh Khách tiếp theo: “Thứ hai là thề quyết nghiền nát dục
vọng thôn tính võ lâm của Liên Minh…”
Bất Tử Lão Cái nối lời: “Và thứ ba là trong ngày Tử Vong yến
hội, Đồng Minh thề quyết trừ khử Ngọc Thường Nga… Không, Tâm Lãng Thần Trì, trừ
khử con đàn bà độc ác ấy, thu hồi Chí Tôn Bảo!”
“Hay lắm, và nên cấp tốc thành lập Đồng Minh công bố ba khẩu
hiệu đối với võ lâm…”
Tần Quan Vũ thoáng hơi ngưng lại rồi nói tiếp: “Một việc
quan trọng khác là trước hai ngày mở Tử Vong yến hội, các nơi của Đồng Minh
chúng ta nên tuyển hai mươi cao thủ tinh anh, dưới sự dẫn đạo của Bất Tử sư
thúc, tiến vào đánh úp Hạ Hầu Viên…”
Thần Bí Nhân chợt nghiêng tai nghe ngóng, và khẽ nhích sát
vào thấp giọng: “Có người tới, chúng ta hãy tạm lánh mặt để một mình Tần thiếu
hiệp ở đây thôi.”
Bất Tử Lão Cái và Quái Ảnh Khách càng như vừa phát hiện ra
điều đó, cả ba người lật đật nhún mình vút lên tàng cây lẫn vào bóng tối…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT