Câu nói của Phượng Nghi, Tần Quan Vũ nghe rất rõ ràng…

Bây giờ chàng hiểu đầu đuôi sự việc.

Chàng hiểu rõ nguyên nhân quan hệ giữa Phượng Nghi và Hạ Hầu Viên chủ.

Chàng càng biết thêm âm mưu bá nghiệp của Hạ Hầu Viên.

Và mới mẻ là Phượng Nghi lại chính là Ngọc Cốt Băng Tâm Việt Tây Thi, một nhân vật trong Bát Kỳ.

Vừa lúc đó, Hạ Hầu Viên chủ quát lên: “Phượng Nghi, quả thật rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt phải không?”

Phượng Nghi cười nhạt: “Câu nói đó phải để tôi nói mới đúng chứ! Hạ Hầu huynh cho rằng cái môn tà thuật Ảo Diện đủ làm cho người khiếp đảm hay sao? Hừ, Hạ Hầu huynh đã lầm. nên nhớ rằng chiêu số Thiên Nữ Tán Hoa của tôi có khả năng tạo một trận cuồng phong trong vòng năm trượng liệu Hạ Hầu huynh có còn núp vào đám khói ấy được để mà dở trò quỉ mị chăng?”

Hạ Hầu Viên chủ gầm lên: “Hãy đêm đỉnh khói đến đây!”

Ba gã đại hán thuộc hạ của Hạ Hầu Viên khiêng một cái đỉnh rất lớn từ từ đi tới…

Tần Quan Vũ xốc thanh Vô Tình Kiếm quát lớn: “Phải lắm, đường đường một gã đàn ông đâu lại có chuyện năn nỉ ỉ ôi như thế.”

Đã sẵn căm hờn Tần Quan Vũ, Hạ Hầu Viên trợn trừng đôi mắt: “Đừng nhiều lời, tiếp chiêu đây!”

Cùng một lượt với câu nói, hai cánh tay Hạ Hầu Viên chủ vung lên nhằm vào Tần Quan Vũ, chưởng ảnh rợp trời…

Tần Quan Vũ cười gằn vung thanh Vô Tình Kiếm, ánh hồn lóe lên bay thẳng vào bóng chưởng.

Phượng Nghi thét lên: “Hãy giao đấu với ta!”

Hai dải lụa cuống lên chụp thẳng xuống Hạ Hầu Viên chủ như cả đụn mây vần vủ…

Mỗi một nhân vật trong Bát Kỳ đều có một môn tuyệt học, hai dải lụa của Phượng Nghi cuốn lên, đúng là Thiên Nữ Tán Hoa của Ngọc Cốt Băng Tâm.

Ha Hầu Viên chủ rùng mình nhảy thối ra sau hơn một trượng: “Phượng Nghi, người quả không kể gì nhân nghĩa cả à?”

Phượng Nghi cười nhạt: “Kẻ bô bô nhân nghĩa ngoài cửa miệng thì không phải là kẻ lòng nhân nghĩa, thì còn đòi hỏi nhân nghĩa của người khác nữa sao? Hạ Hầu Viên chủ cha con người giam cầm ta gần cả một đời, hãy còn dám mở miệng nói điều nhân nghĩa mà không thấy thẹn ư?”

Hạ Hầu Viên chủ nghiến răng: “Phượng Nghi, ngươi đã đem ân làm oán, đem nghĩa làm thù, hừ được… Hạ Vân Thiên này sẽ cho người biết điều lợi hại.”

Và quay qua đám môn đồ Hạ Hầu Viên chủ quát lên: “Đi!...”

Thấy Đại Hộ Viên và đám môn hạ càng lui lại xoay mình lao vút theo Hạ Hầu Viên chủ.

Chỉ thoáng mắt cả bọn đã mất hút về xa…

Tần Quan Vũ nhìn theo cười gằn: “Thật là một loài lang sói!”

Phượng Nghi lộ vẻ lo lắng: “Tần đệ, câu chuyện này sẽ dẫn đến đại họa.”

“Sao gọi là đại họa?”

“Hạ Hầu Viên chủ căm hận chúng ta lắm, nhất là đối với Tần đệ, nhất định trở về hắn sẽ đem sự căm hận ấy mà trút cả vào lệnh tôn.”

Tần Quan Vũ kinh ngạc: “Cha tôi làm sao lại ở tại Hạ Hầu Viên?”

“Lệnh tôn hiện đảm nhiệm chức tổng quản trong Hạ Hầu Viên, Tần đệ không tin sao?”

“Thật là một chuyện hết sức rối ren?”

Bọn gian tế của Liên Minh đã giả cha chàng mang địa đồ Cầm Hồn Cốc để lừa gạt Võ Lâm Đệ Nhất Gia và Tam Quốc Miếu. nhưng, tại Hạ Hầu Viên lại cũng có một người nữa là sao?

Chẳng lẽ Hạ Hầu Viên lại cũng bị lừa như những nơi kia ư?

Cũng có thể Phượng Nghi bị lừa, vì nội tình Hạ Hầu Viên chủ và một số tâm phúc biết mà thôi.

Cũng có thể đây, không phải âm mưu của Hạ Hầu Viên, mà là gian kế của Quỉ Huyệt.

Vì còn nghi ngờ Tần Quan Vũ không dám nói hết ý nghĩa với Phượng Nghi chàng chỉ buông xuôi: “Quả là một vấn đề lạ lùng!”

“Có gì mà lạ?”

Tần Quan Vũ mở lời dọ dẫm: “Thử hỏi Tam Quốc Miếu có một người, Chí Tôn Bảo cũng có một người, rồi bây giờ Hạ Hầu Viên cũng có một người thế thì biết đâu chính là cha tôi?”

Phượng Nghi mở tròn đôi mắt: “Có chuyện như thế sao?”

Tần Quan Vũ lại càng nghi ngờ hết sức… Lẽ đâu nàng lại không biết gì cả hay sao?

Cũng có thể, vì nàng bị giam cầm nơi Di Hồng Viện trong Hạ Hầu Viên không khác một tên tù, thì làm sao nàng lại biết nhiều việc được.

Có phần giảm bớt nghi ngờ đối với nàng, Tần Quan Vũ nói thẳng: “Chuyện cũng có phần phực tạp, nhưng có thể quả quyết được rằng đó là gian kế của Quỉ Huyệt hoắc của Hạ Hầu Viên.”

“Có chuyện như thế sao?”

“Đó là ức đoán, chứ thật thì chưa có chứng cớ gì.”

Suy nghĩ hồi lâu, Phượng Nghi lại hỏi: “Tần đệ có quyết định tham dự Tử Vong yến hội chăng?”

Tần Quan Vũ mỉm cười: “Không chỉ quyết định, mà còn có kế hoạch nữa chứ!”

“Kế hoạch ra sao?”

Tần Quan Vũ khựng lại…

Thật ra trong lúc cho rằng Phượng Nghi không đáng hoài nghi, và vì nhất thời hừng trí, Tần Quan Vũ nói lỡ lời, đến khi nhận ra đã muộn, chàng vội rẽ sang chuyện khác: “Thật ra thì cũng chẳng đáng gọi là kế hoạch…”

Phượng Nghi có vẻ buồn buồn: “Nếu Tần đệ có điều khó nói thì thôi…”

Sợ bị nghi ngờ, một phần cũng có ý sợ Phượng Nghi buồn, Tần Quan Vũ vội cười: “Nếu Nghi tỷ không cho là chuyện trò cười, thì tôi nói cho nghe…”

“Tần đệ tài trí hơn người một khi đã nói đến kế hoạch thì trò cười sao được.”

“Tôi nghĩ nhân đêm Tử Vong yến hội, sẽ họp lực với Cái Bang tấn công Tử Vong Lâm, chỉ vì…”

“Chỉ vì sao?”

“Chỉ vì muốn có ý nghĩ chứ chưa quyết định.”

“Đó là một biện pháp hay lắm. Cái Bang Tam Lão, Ngũ Hộ Pháp và Thập Cái đều là cao thủ đương thời, huống chi, Tần đệ đang mang mối thù của sư môn nếu không làm tròn thì làm sao cho xứng đáng điều ký thác.”

Lời nói của nàng quả là đứng đắn nhưng vì phải bảo mật cho đại cuộc nên Tần Quan Vũ không dám nói thẳng ra, chàng chỉ dọ dẫm lần lần: “Nhưng hiềm vì tôi chưa nắm chắc được thực lực của con tiện tỳ ấy!”

“Ai là tiện tỳ?”

Cảm thấy lời lẽ của mình có phần khiếm nhã trước mặt Phượng Nghi, Tần Quan Vũ bèn sửa lại: “Tôi muốn nói đến sư tỷ Ngọc Thường Nga Tiêu Phượng Hoàng.”

“A… Có lẽ Tần đệ vừa phát hiện ra chuyện gì mới chăng?”

Và nàng thở dài nói tiếp: “Làm một con chim lồng, ngày nay vừa được bay nhảy tự do, tôi thấy võ lâm nhiều điều kỳ lạ, và muốn vì giang hồ mà lập chút ít công lao.”

Tần Quan Vũ cảm thấy hơi thèn thẹn…

Lời nói chí thành của nàng, biểu lộ không phải con người tà phái, thế mà mình lại dấu nàng quá nhiều việc, thật không đúng là kẻ trượng phu.

Chàng khẽ thở dài: “Không dấu chi Nghi tỷ, đối với Chí Tôn Bảo, tôi cũng có thấy được đôi điều…”

“Thấy được chuyện chi?”

“Lúc muốn vào Chí Tôn Bảo, tôi bị tên phản đồ ấy cản lại trước Tử Vong Lâm, và đã có giao đấu qua…”

“Thật à? Kết quả ra sao?”

“Kết quả à? Kết quả tôi thấy rằng chỉ một Phi Hổ Đường Chủ Tiêu Hồn Tình Nữ không thôi, cũng đã thừa sức cầm cự với tối.”



“Và vì thế mà làm cho Tần đệ mất đi sự cả quyết?”

“Cũng không hẳn thế…”

“Nghĩa là có một phần?”

“Vâng, thử hỏi, đã biết đem trứng chọi đá mà cứ làm càng làm đại thì chẳng phải đi vào tử lộ hay sao?”

“Như vậy, cái mà Tần đệ nói là kế hoạch ấy, thật ra lại chẳng thành kế hoạch?”

“Cũng không hẳn như thế, vì rất có thể tôi sẽ hành động, dù biết rằng đó là đem trứng chọi đá.”

“Nhưng, như thế e rằng rất nguy hiểm đi chăng?”

Tần Quan Vũ đành phải ra vẻ cùng chẳng đã: “Con người sống bằng danh dự, huống chi tại Hoa Sơn Tiêu Hồn Tình Nữ đã thách tôi vào Chí Tôn Bảo, chẳng lẽ lại chịu tỏ ra yếu hèn hay sao?”

Phượng Nghi có vẻ lo lắng: “Phượng Nghi sẽ lấy sức mọn của mình mà giúp cho Tần đệ chỉ e không biết có thêm được lợi ích chi chăng…”

Tần Quan Vũ mỉm cười: “Đi một bước tính một bước, hơi đâu mà lo xa quá…”

Phượng Nghi vụt nhướng mày: “A… Tôi đã nghĩ cho Tần đệ một cách lưỡng toàn!”

“Cách chi thế?”

“Tần đệ với danh hiệu Văn Khúc Võ Khôi Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ là do Tam Quốc Miếu tặng phong, bây giờ đến cầu Tam Quốc Miếu giúp đỡ, lấy lực lượng đã từng xem võ lâm không có vào đâu ấy của Tam Quốc Miếu đại phá Chí Tôn Bảo thì vấn đề có lẽ rất dễ dàng.”

Tần Quan Vũ giật mình…

Sự tính toán của nàng quả đã đúng như kế hoạch…

Chàng vội gật đầu: “Đó là một biện pháp rất hay tôi cũng đã từng nghĩ tới, nhưng nghĩ sâu hơn thấy có điều nguy hiểm e rằng lại cùng đi với cọp.”

Phượng Nghi trố mắt: “Tam Quốc Miếu rất tốt với Tần đệ đấy chứ!”

“Vâng, tốt thì có tốt đấy, nhưng…”

“Nhưng sao?”

Lời hỏi dồn của Phượng Nghi làm cho Tần Quan Vũ đâm nghi trở lại.

Ai cũng có tính hiếu kỳ, nhưng sự hiếu kỳ dẫn đến sự tìm tọi của nàng đã có phần hơi quá.

Hay là vì quá yêu mình mà nàng lo lắng như thế chăng?

Tim Tần Quan Vũ đập lên rộn rã…

Thấy Tần Quan Vũ không trả lời, Phượng Nghi cúi mặt thở ra: “Thật ra, Tần đệ đã có chủ trương, thì tôi cũng không phải lo lắng quá… Nhưng, Tần đệ tuổi còn nhỏ, dù sao cũng nên thấy âm mưu nơi chốn giang hồ già dặn lắm…”

Thấy nàng thật tình lo lắng cho mình, Tần Quan Vũ thở dài: “Chỉ sợ Tam Quốc Miếu cũng có âm mưu bá nghiệp như Hạ Hầu Viên, nên dù sao cũng phải đề phòng…”

Phượng Nghi gụt gật đầu: “Tần đệ có sự thấu triệt và đề phòng như thế là hay lắm… Vậy chúng ta đi thôi!...”

“Đi, nhưng nên đi đâu?”

“Đến Hạ Hầu Viên!”

Câu nói nhẹ nhàng êm dịu của nàng, nhưng Tần Quan Vũ lại cảm nghe như tiếng sét…

Đi đến Hạ Hầu Viên?

Phải chăng đó là tự đi vào lưới rập?

Như thấy rõ tâm tư của Tần Quan Vũ, Phượng Nghi khẽ hỏi: “Tần đệ không muốn gặp lệnh tôn và lệnh sư ư?”

Tần Quan Vũ hết sức ngạc nhiên: “Lẽ đâu lại cũng có nhiều người giả sư phụ tôi nữa sao?”

“Không, chỉ có một thôi chứ! Tần đệ đã thấy ở đâu rồi sao?”

“Không, nhưng việc sư phụ tôi đi vào Tử Vong Lâm, chính mắt tôi trông thấy, huống chi sư tỷ tôi cũng nhận như thế bây giờ Nghi tỷ bảo sư phụ tôi ở Hạ Hầu Viên, thì chẳng là kỳ quái đấy sao?”

Phượng Nghi mỉm cười: “Thật ra, lúc tôi ra khỏi Hạ Hầu Viên, tôi đã dọ hỏi biết rằng quả thật lệnh sư có vào Tử Vong Lâm và quả có bị Ngọc Thường Nga bắt, nhưng sau này lại áp giải đến Hạ Hầu Viên, nguyên nhân của nó, tôi chưa biết rõ…”

Tần Quan Vũ gật đầu: “Thế thì chúng ta đi!”

“Khoan, còn một nghi vấn tôi muốn hỏi là Tần đệ làm sao thấy rằng Tam Quốc Miếu có thể lợi dụng Tần đệ.”

“Việc ấy tôi chỉ cảm thấy, nhưng nói ra thì rất khó nói chưa minh bạch…”

Phượng Nghi mỉm cười: “Tôi thì có thế nói minh bạch điều ấy!”

Tần Quan Vũ sững sờ…

Thật ra tỏ vẻ nghi Tam Quốc Miếu, chỉ là cách đánh lừa Phượng Nghi thôi.

Thế mà bây giờ Phượng Nghi lại có thể nói rõ nguyên do sự nghi ngờ ấy, thì quả là ngoài sức tưởng tượng của Tần Quan Vũ.

Chàng bèn hỏi lại: “Nghi tỷ có thể nói cho nghe chăng?”

Phượng Nghi chợt nghiêm giọng: “Thật ra thì chuyện cũng không phải là đơn giản… Theo tôi, Tam Quốc Miếu sở sĩ đem danh hiệu Văn Khúc Võ Khôi Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ phong tặng cho Tần đệ, ngoài mặt tuy nói rằng đã xem thấu được chân tài của Tần đệ, nhưng kỳ thật là đã dùng cái kế mượn đao giết người.”

“Mượn đao giết người?”

“Vâng, nếu Nghi tỷ nghĩ không lầm thì đó là một kế cực kỳ ác độc. thử hỏi danh hiệu ấy có phải là đã miệt thị võ lâm sao?”

Tần Quan Vũ gụt gặt đầu suy nghĩ…

Phượng Nghi nói tiếp: “Mang lấy danh hiệu đó, thứ nhất Tần đệ đã đắc tội với Bát Kỳ làm cho họ không phục, và do đó đi đến chỗ giết Tần đệ. Và võ lâm vốn là nơi tranh nhau về danh vọng, cho nên nếu một người giết được Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, chẳng là đã rúng động thiên hạ hay sao”

Bây giờ lại đến lượt Tần Quan Vũ hoang mang…

Qua sự phân tích của Phượng Nghi, lý lẽ thật hết sức rõ ràng, nhưng sự thật có thể như thế không?

Lẽ đâu Tam Quốc Miếu lại có ý muốn hại chàng?

Không, nhất định không, ngàn lần cũng không có thể như thế.

Chính vị trưởng lão của Tam Quốc Miếu, Bội Cung Xà Ảnh Thần Bí Nhân đã cùng với Võ Lâm Đệ Nhất Gia Thượng Quan Bằng, và sư thúc Bất Tử Lão Cái, ba người trong Bát Kỳ cùng chàng tổ chức Đồng Minh, và họ đã đồng tình tôn chàng làm minh chủ kia mà.

Và tất cả sự cố tâm đào luyện cho chàng của Tam Quốc Miếu, đã phải nhận cái dụng ý độc ác như Phượng Nghi đã nói.

Tuy nhiên, chàng vẫn gật đầu: “Nếu không có Nghi tỷ chỉ rõ điều ấy, có lẽ tôi cũng cứ nửa tinh nửa ngờ mãi mãi. Từ nay tối ẽ chú ý phòng bị, để khỏi phụ lòng của Nghi tỷ.”

“Ân sư đã chẳng ân cần căn dặn bảo rằng nữ sắc là điều tối ư nguy hiểm hay sao?”

Thấy chàng sững sờ không nói, Phượng Nghi chợt ủ mặt một cách đáng thương…

Nàng cất giọng cực kỳ thê thiết: “Có lẽ Tần đệ xem nhân cách của tôi chẳng ra gì…”

Tần Quan Vũ lật đật giải thích: “Xin Nghi tỷ đừng nói thế, tôi… tôi…’

“Giải thích làm sao?

Tần Quan Vũ ngập ngừng im lặng…

Phượng Nghi khẽ thở dài: “Phải, có lẽ tôi cũng hành động hơi quá… Nhưng, Tần đệ nên hiểu rằng ít nhất tôi cũng hiểu phần nào tư cách giữa nam nữ…”

Nàng lại thở dài nói tiếp: “Thật không hiểu tại sao, lòng tôi lại…”

Mặt nàng ửng hồng im lặng…



Ăn nói làm sao cho cạn hết lòng mình?

Và Tần Quan Vũ cũng nghe tim mình đập mạnh… Chàng cũng không biết nên xử trí ra sao cho ổn…

Tần Quan Vũ gật đầu : “Thế thì chúng ra đi.”

Phượng Nghi nở nụ cười thật nhẹ và đưa tay nắm lấy tay Tần Quan Vũ…

Tần Quan Vũ vội rút tay về: “Nghi tỷ…”

Chàng chỉ nói có hai tiếng rồi làm thinh…

Và Phượng Nghi, khi nắm tay nàng chỉ có ý muốn kéo chàng đi trong sự thân thiết, nhưng chàng rất sợ không giữ được lòng mình…

Phượng Nghi hơi buồn: “Tần đệ đối xử với tôi như thế sao?”

Tần Quan Vũ ngập ngừng: “Tôi chỉ sợ làm mất sự trong trắng của Nghi tỷ…”

Phượng Nghi cười buồn: “Nắm tay mà sợ mật sự trong trắng, thế còn như khi nãy thì sao?”

Tần Quan Vũ đỏ mặt làm thinh…

Thật ra chính chàng cũng đã rung động trước nàng…

Và vì thế mà chàng lo sợ… không phải lo sợ cho nàng, mà lo sợ cho chính mình…

Phượng Nghi nở nụ cười rạng rỡ: “Thật ra Tần đệ tài trí hơn người đâu lại chẳng điều đó, tôi chỉ nói rõ một chút thế thôi… À này, Tần đệ có biết tại sao tôi lại muốn đưa Tần đệ đến Hạ Hầu Viên không?”

Sự nghi ngờ Phượng Nghi, vụt nổi lên trong trí Tần Quan Vũ…

Nàng phủ nhận ý tốt của Tam Quốc Miếu đối với chàng, căn bản là có dụng ý chi?

Lẽ đâu nàng lại làm một đòn ly gián? Và nếu thế thì tại sao?

Hay là nàng quá lo lắng cho chàng?

Phượng Nghi nói tiếp: “Thật ra, chuyện đi khỏi Hạ Hầu Viên của Hạ Hầu Viên chủ lần này không phải thuần vì một chuyện của Nghi tỷ không đâu!”

“Làm sao Nghi tỷ biết?”

“Do hành động của hắn mà đoán biết. ngay bây giờ hắn muốn đi nơi khác, tạm lìa Hạ Hầu Viên. Do đó, nhân lúc hắn không có ở Hạ Hầu Viên, chúng ta đến thám dọ là cơ hội hay nhất…”

Xa tránh nàng, hay phải làm sao?

Quả thật, lòng chàng bắt đầu dao động…

Quả thật, trước mắt một người như hoa như ngọc… Chàng khẽ run lên…

Phượng Nghi buồn nói tiếp :”Thật ra tôi cũng biết đời tôi dang dở lắm, tôi biết không làm kết hợp với Tần đệ được vì nhiều lẽ, nhất là tuổi tác… Nhưng, không biết tại sao… Tần đệ, tôi không nệ điều sĩ nhục để mà nói thẳng rằng tôi quá yêu…”

Tần Quan Vũ nghe như sét nổ bên tai, thiếu chút nữa đã phải ngất đi vì câu nói của nàng…

Làm sao? Chàng phải giải quyết làm sao?

Nếu quả nàng thật tâm yêu chàng đi nữa thì phải làm sao”

Câu nói của nàng đã công khai phá vở ranh giới e dè giữa hai người. nàng đã nói thẳng mặc dù điều đó chàng đã biết…

Nhưng chính miệng nàng đã nói ra, thì câu chuyện quả đã tận cùng…

Trước mắt chàng, bây giờ chỉ có hai con đường phải chọn.

Một, lìa khỏi nàng, thẳng thắn tiết lộ rằng mình không yêu gì cả…

Hai, cùng cứ đi với nàng, mặc nhiên công nhận rằng mình cũng đã yêu nàng…

Nhưng, Phượng Nghi như không muốn cho chàng suy nghĩ, giọng oanh của nàng lại rót bên tai: “Tần đệ, tôi biết, Tần đệ nghi ngờ tôi lắm… Nhưng, tôi biết nói làm sao?... Huống chi, Tần đệ là rồng là phượng, còn tôi là một đóa hoa sắp rã cánh tàn hương, tôi đâu có xứng với Tần đệ…”

Tần Quan Vũ ngẩn ngơ xao xuyến.

Phượng Nghi thở dài nói tiếp, giọng nàng thoảng nhẹ như tơ: “Cho nên, tôi đâu dám nuối ảo vọng… Tôi chỉ mong Tần đệ đừng khinh rẽ tôi. Suốt đời tôi sẽ nguyện làm thân trâu ngựa để cho Tần đệ sai khiến…”

Tần Quan Vũ bàng hoàng ray rức…

Tim chàng như nhịp lạc hẳn đi…

Không biết Thần Nữ Vu Sơn ngày xưa ra sao, chứ bây giờ trước Phượng Nghi, chàng cảm thấy như mình lạc vào tiên cảnh…

Tần Quan Vũ đâm ra hoang mang, chàng không biết đây là mộng hay là sự thật?

Thình lình, tiếng huýt gió của ai vụt nổi lên…

Và cùng lúc, bốn phía lào xào… Tiếng động của loài bò sát. Thứ tiếng động rùng mình sởn gáy…

Phượng Nghi tái mặt kêu lên: “Tần đệ, Quỉ Huyệt xuất hiện, mục tiêu duy nhất của họ là Tần đệ đấy!”

Tiếng huýt gió lồng lộng lên có hồn, và tiếng kêu hớt hãi của Phượng Nghi làm cho Tần Quan Vũ làm cho Tần Quan Vũ tỉnh mộng, chàng giật minh hỏi lại: “Tại sao Nghi tỷ biết đó là người của Quỉ Huyệt?”

Phượng Nghi không trả lời, mặt nàng hết sức thảm đạm: “Tần đệ, Tần đệ vẫn khinh tôi ư?”

Tần Quan Vũ ngập ngừng: “Không, không, sao lại khinh Nghi tỷ?”

“Nếu không, thì từ nay trở đi, hãy gọi tôi là Phượng Nghi, chứ đừng xưng hô tiểu đệ nữa nhé!”

Tần Quan Vũ bàng hoàng…

Đàn bà quả thật là giống người không làm sao hiểu được. Tâm tình Phượng Nghi quả như một án mây lảng đảng mông lung.

Sự biến chuyển của lòng nàng không ai đoán được ra sao…

Tần Quan Vũ sực nhớ lời của Thần Bí Nhân: “Đối với đàn bà cần phải hết sức khôn ngoan, cần phải đóng kịch từng giây từng phút với họ…”

Chàng lật đật trả lời: “Vâng, Phượng Nghi…”

Phượng Nghi nở nụ cười thỏa mãn: “Và tôi sẽ gọi bằng… công tử nhé!”

Đã phóng lao đành phải theo luôn, Tần Quan Vũ hỏi lại: “Phượng Nghi hãy nói rõ tiếng huýt gió cho tôi nghe đi!”

“Công tử không nghe thấy tiếng huýt gió ấy à?”

“Tiếng huýt gió vừa rồi đó phải không?”

“Nó đấy, gần như đó là khẩu lệnh của Quỉ Huyệt đấy. Tiếng huyết gió ấy biểu hiện rằng người của Quỉ Huyệt đã điều động Kim Ty Xà…”

Tần Quan Vũ rút phắt thanh Vô Tình Kiếm và đảo nhanh đôi mắt: “Đúng rồi, có lẽ đến mấy mươi con rắn độc đang bao lấy chúng ta… Phượng Nghi, hãy cẩn thận!...”

Tiếng huýt gió lại nổi lên…

Tần Quan Vũ xốc kiếm án ngang trước ngực, yên lặng chờ đợi…

Chàng biết ngót trăm năm nay, Quỉ Huyệt xưng bá võ lâm đều nhờ vào loại rắn độc này… Và chỉ sơ hở một chút để cho chúng cắn, thì thuốc tiên đưa tới cũng phải bó tay…

Phượng Nghi tỏ vẻ mơ màng, rút vội hai dải lụa…

Thình lình, một giọng nói âm hiểm lạnh lùng vang lên lồng lộng: “Các hạ có phải là Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ Văn Khúc Võ Khôi Tần Quan Vũ đấy không?”

Quả đúng như lời của Phượng Nghi, Quỉ Huyệt đang nhắm vào mình, Tần Quan Vũ lạnh lùng đáp lại: “Đúng. Rồi sao nữa?”

“Và vị cô nương ấy có phải một trong Bát Kỳ, Ngọc Cốt Băng Tâm Việt Tây Thi, kẻ phản lại Hạ Hầu Viên đó không?”

“Đúng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play