Tần Quan Vũ đứng lặng yên, tà áo lất phất trong gió, y như một
pho tượng sừng sững giữa núi rừng…
Bao nhiêu vấn đề phức tạp dồn lên, chàng cau mày tư lự…
Mấy phút trôi qua, quả nhiên, Tần Quan Vũ nghe xa xa thoáng
có tiếng lá khua trong gió.
Tiếp liền theo, ba bóng người vút tới…
Đứng giữa là một trung niên thư sinh, diện mạo khôi ngô
tranh nhã, một con người mà tin rằng bất cứ ai thoáng thấy cũng dễ có cảm tình.
Hai bên là tên tiểu đồng khoảng mười hai mười ba tuổi.
Tên tiểu đồng bên trái hai tay bồng kiếm, tên bên phải ôm
chiếc đàn cầm.
Tần Quan Vũ băn khoăn tự đặt nhiều câu hỏi: “Bằng vào phong
độ cực kỳ trang nhã ấy, con người này là hiệp sĩ hay văn nhân?...”
Người trung niên thư sinh nhích lên một bước: “Các hạ là Vũ
Nội Đệ Nhất Kỳ Văn Khúc Võ Khôi Tần Quan Vũ?”
Bao nhiêu cảm tình vừa thoáng có, lập tức tan mất sau câu hỏi
lạnh lùng của người đối diện, Tần Quan Vũ cười nhạt trả lời: “Đúng, và xin hỏi
tôn danh các hạ?”
“Chẳng lẽ các hạ không thấy hổ thẹn với danh hiệu của mình
ư?”
Người trung niên thư sinh cười gằn nói tiếp: “Các hạ không xứng
với danh hiệu đó!”
Tần Quan Vũ bắt đầu bực dọc: “Tôi không thấy thẹn với danh
hiệu đó bao giờ.”
Người trung niên thư sinh gằn gằn giọng nói: “Nhưng ta quyết
buộc các hạ phải cải danh hiệu đó!”
Biết rằng mới chạm mặt đã đề cập danh hiệu thì nhất định có
nguyên nhân, đáng lý phải hỏi điều đó, nhưng thái độ của đối phương đã làm cho
Tần Quan Vũ đỏ mặt tía tai: “Rất tiếc là ta chưa bao giờ nghĩ đến việc cải sửa!”
Người trung niên thư sinh cười gằn: “Được, nhưng đó là vấn đề
sau. Bây giờ ta hỏi: Trần Phượng Nghi ở đâu?”
À… thì ra lại là vấn đề đàn bà!
Tần Quan Vũ cười khẩy: “Các hạ là Hạ Hầu Viên chủ?”
Thoáng hơi ngạc nhiên, nhưng trung niên thư sinh vẫn lạnh
lùng: “Đã biết uy danh, thì hãy nên khai thật!”
Tần Quan Vũ nhếch môi khinh khỉnh: “Úi chà, quả thật tại hạ
có mắt mà không thấy thái sơn… nhưng lệnh ái thiếp Phượng Nghi…”
Rồi như để chọc tức Hạ Hầu Viên chủ, Tần Quan Vũ không nói
tiếp mà lại ngửa mặt ngâm khe khẽ: “Từ xưa những giống đa tình, chỉ đi chuốc hận
vào mình mà thôi…”
Vẻ mặt của Hạ Hầu Viên chủ đằng đằng sát khí: “Tiểu tử, có
khai thật hay không?”
Tần Quan Vũ vụt trầm giọng: “Các hạ là Hạ Hầu Viên chủ mà
cũng là Minh chủ Liên Minh đấy chứ?”
Lại một lần nữa, Hạ Hầu Viên chủ thoáng ngạc nhiên, nhưng bỗng
nổi lên một giọng cười ằng ặc: “Tiểu tử, ngươi biết quá nhiều đấy! Và bằng vào
chuyện tò mò tìm hiểu đó, mạng ngươi kể như khó thoát. Bây giờ, ngươi hãy khai
rõ Trần Phượng Nghi ở đâu, với lời khai thật đó, ta sẽ có thể niệm tình mà cho
thi thể ngươi được vẹn toàn.”
Tần Quan Vũ cười ngạo nghễ: “Và ngươi cũng là kẻ đứng sau ta
trong đám Vũ Nọi Bát Kỳ Thiên Biến Vạn Hóa Ảo Diện Nhân?”
Đôi mắt Hạ Hầu Viên chủ trừng trừng ghê rợn: “Tiểu tử, ngươi
đã biết quá nhiều, tử thần còn cách nào dung cho ngươi được nữa…”
Tần Quan Vũ lạnh lùng: “Ta khuyên ngươi hãy nghe lệnh ta mà
cút đi, đừng để đến lúc ta giận dữ!”
Hạ Hầu Viên chủ rung lên vì giận, và thình lình nhấc mình
lên, vung tay chỉa thẳng vào hai đại huyệt Đường Trung và Cự Khuyết của Tần
Quan Vũ…”
Tần Quan Vũ cười khẩy lên tiếng thi triển Thiên Long Thần Bộ
lách ra ngoài ba trượng. và chàng chấp tay sau đít đứng im lặng ngửa mặt nhìn
trời một cách ung dung. Và cũng là một cách cực kỳ khinh miệt.
Qua một chiêu hai thức với tám thành công lực trong thế đánh
vô cùng ác liệt, mà Tần Quan Vũ chỉ khẽ lắc mình tránh qua một cái nhanh như
không, khiến cho Hạ Hầu Viên chủ có hơi khủng khiếp… Tuy nhiên con người vẫn giữ
được vẻ lạnh lùng: “Khá, được lắm… Bây giờ ta hỏi lại một lần nữa nhé. Trần Phượng
Nghi đâu?”
Tần Quan Vũ không thèm ngó lại: “Xin miễn cho khỏi trả lời.”
Hạ Hầu Viên chủ nhích lên gằn giọng: “Ngươi dám dùng lời lẽ ấy
với ta à?”
“Lạ nhỉ, Phượng Nghi không phải vợ hay thân thuộc của ta, ta
biết nàng ở đâu mà nói!”
“Ngươi quả muốn chết đấy chứ?”
Tần Quan Vũ thản nhiên: “Vả lại ngươi cũng chưa từng đem người
ái thiếp của ngươi gởi gắm cho ta, thì sao lại tìm ta mà hỏi? Hừ, dưới trời này
có thật kỳ, mất vợ rồi chạy loạn hoảng lên hỏi bậy hỏi bạ hết sức!”
Hạ Hầu Viên chủ trừng trừng đôi mắt: “Ngươi không chịu nói
thật à?”
“Ủa lạ chưa?...”
Hạ Hầu Viên chủ gầm lên: “Kiếm nhi!”
Tên tiểu đồng bồng kiếm xốc lên.
Hạ Hầu Viên chủ nắm đốc kiếm rút phắt ra khỏi võ: “Tiểu tử,
hãy lấy binh khí ra, ta cần dạy cho ngươi biết điều phải trái…”
Tần Quan Vũ nhếch môi khinh khỉnh: “Đối phó với hạng hạ lưu,
tay không cũng có dư rồi!”
Hạ Hầu Viên chủ giận tóe lửa: “Ta cho chế!”
Ánh thép rung lên chỉa thẳng vào ngực Tần Quan Vũ.
Tần Quan Vũ cười nhạt, thi triển Thiên Long Thần Bộ khẽ lắc
mình qua.
Nhưng, quả là lợi hại, Hạ Hầu Viên chủ gầm lên một tiếng,
mũi kiếm vừa đâm thẳng chợt quay ngang chỉa ngay vào giữa bụng Tần Quan Vũ.
Đã qua kinh nghiệm và vốn có phần dè dặt với con người đối
diện, Tần Quan vũ vận đủ mười thành công lực xuống đôi chân nhấc bổng mình lên.
Hạ Hầu Viên chủ hú lên một tiếng dài lanh lảnh, quay nhanh
tay kiếm ba chiêu nối tiếp gần như một lượt đâm vào ba nơi trên mình Tần Quan
Vũ.
Ánh kiếm lóe lên, như một màn lưới bạc từ trên chụp xuống.
“Nhớ nhé, ba chiêu không đánh trả lại, như thế có xứng danh
Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ Văn Khúc Võ Khôi chưa?”
Cùng một lượt với câu nói, Tần Quan Vũ vut thẳng người lên
như một làn sao xẹt.
Cùng lúc ấy, ba bóng người như ba mũi tên xé gió lao tới kêu
lên: “Chưởng môn, tam lão xin hộ vệ…”
Tần Quan Vũ ngẩn mặt nhìn lên, chàng vô cùng kinh ngạc vì ba
người tự xưng Tam Lão ấy chàng chưa từng biết mặt.
Và trong khi đó, bên phía Hạ Hầu Viên cũng đã thêm lên sáu
người nữa.
Tiếp liền theo với ba người tự xưng Tam Lão, hai bóng người
nữa lao tới đứng cạnh Tần Quan Vũ: Nhị Lão Cái Bang, Diệu Thủ Thần Du và Tam
Bach Quỉ Cái.
Chợt bên tai có tiếng như muỗi kêu: “Minh chủ, người tự xưng
Tam Lão là Miếu Tiền Tam Phật của Tam Quốc Miếu. hãy coi chừng Hạ Hầu Viên chủ,
hắn chính là Thiên Biên Vạn Hóa Ảo Diện Nhân hắn có thứ tà môn Nhiếp Thần, Trấn
Đĩnh đấy… Còn sãu tên kia là Lục Đinh của Hạ Hầu Viên.”
Tần Quan vũ hội ý, bật cười ha hả: “Lục Đin của quí viên đến
thình lình, tại hạ xin thất lễ nhé!”
Hạ Hầu Viên tái mặt: “Hừ, ngươi biết hơi nhiều đấy!”
Tần Quan Vũ thản nhiên: “Vừa với sự việc diễn ra chứ không
nhiều đâu!”
Hạ Hầu Viên chủ chợt cải biến thái độ, đổi giọng ôn hòa: “Tần
huynh này, chẳng lẽ giữa chúng ta không thể nói chuyện được với nhau sao?”
Biết đối phương muốn dở trò, Tần Quan Vũ vẫn cứ điềm nhiên:
“Ồ, điều đó tốt lắm!”
“Tần huynh, thực ra giữa chúng ta chỉ vì nguyên nhân hiểu lầm
vì có phần nôn nòng việc Phượng Nghi, nên đắc tội với Tần huynh, mong Tần huynh
thứ cho!”
“Đâu dám… đâu dám…”
“Tại hạ gặp Mẫn nhi, mới biết rằng Phượng Nghi đang định
cùng đi với Tần huynh, do đó mới mạo muội kính hỏi Tần huynh.”
“Thế các hạ không gặp Thiên Lý Phi Hiệp à? Ngay lúc có mặt
Thiên Lý Phi Hiệp, lệnh thiếp đã từ giã tại hạ, các hạ cứ hỏi Thiên Lý Phi Hiệp
là biết rõ chứ gì!”
Hạ Hầu Viên chủ hơi đổi sắc: “Thật thế à?”
“Có gì đáng phải nói dối đâu!”
“Thế Tần huynh có biết Thiên Lý Phi Hiệp đi đâu không?”
“Nghe nói rằng phụng lệnh các hạ đi hành sự…”
Suy nghĩ giây lâu, Hạ Hầu Viên thấp giọng: “Kế như tại hạ có
lỗi, vì vô cớ mạo phạm Tần huynh. Điều đó khiến tại hạ hết sức áy náy, mong Tần
huynh thứ cho!”
Tần Quan Vũ suýt bật cười, chàng biết rõ đối phương đang
đóng kịch, tuy nhiên chàng vẫn tỏ ra hòa dịu: “Đâu dám… đâu dám…”
Hạ Hầu Viên chủ chợt nghiêm sắc mặt: “Đối với võ lâm đại cuộc,
có lẽ Tần huynh biết nhiều lắm chứ?”
“Tại hạ cũng biết đôi điều…”
Hạ Hầu Viên chủ chợt thở dài: “A… Võ lâm tao loạn, thiên hạ
lầm than… Thất phái thì không giữ nổi đại cuộc, Quỉ Huyệt đang lăm le khởi hấn…
Xem chừng tại hạ ra sắp đến nơi rồi!”
Tần Quan Vũ cười thầm, nói mát: “Bằng vào tại đức của các hạ,
quả đáng là người chống đỡ cho võ lâm!”
“Đâu dám… Nhưng cũng vì lòng ưu sự cho đại cuộc, nên tại hạ
mới thiết lập Liên Minh, điều đó chắc Tần huynh đã biết?”
“Vâng…”
“Tần huynh thấy đó là việc phải chứ?”
“Vâng, hết sức là phải! “Treo đầu dê, bán thịt chó”, miệng
nói bình Quỉ Huyệt, lòng thôn tính võ lâm, các hạ quả hùng tài, lo chỉ sự nghiệp
không thành!”
Hạ Hầu Viên xám mặt giận run: “Lục Đinh, giết thằng oắt con
này cho ta!”
Sáu gã mệnh danh là Lục Đinh xốc tới…
Tần Quan Vũ vẫy tay: “Cái Bang Ngũ Lão!”
Nhị Lão Cái Bang và ba người của Tam Quốc Miếu rập lên tuốt
kiếm hàng chữ nhất.
Liền lúc đó, một tiếng hú dài lanh lảnh, một bóng người vút
xuống đứng cạnh Tần Quan Vũ: một người bận áo choàng đen che mặt lụa đen.
Nhưng từ con mắt áy phát vào tai Tần Quan Vũ một giọng thật
thấp: “Sư điệt, sư thúc tới đây!”
Một trong Miếu Tiền Tam Phật của Tam Quốc Miếu bước đến vòng
tay: “Xin chưởng môn ra lệnh!”
Tần Quân Vũ lại vẫy tay…
Hai tiếng tuân lệnh vang lên, bóng người ấy nhấc lên với cây
gậy trúc…
Tần Quan Vũ trố mắt, con người ấy từ dánh điệu đến cách ăn mặc
y hết như Bất Tử Lão Cái.
Gần như hành động đồng thời, Hạ Hầu Viên chủ hất hàm ra lệnh,
hai người trong sáu kẻ mệnh danh Lục Đinh phóng mình lên.
Hai bên vừa chạm nhau, vụt phát hai tiếng nổ kinh hồn, hai
gã Hạ Hầu Viên bắn ngược lại xa gần ba trượng lìm luôn trên mặt đất.
Người cầm gậy trúc đánh ngã hai gã Lục Đinh đã đến trước mặt
Hạ Hầu Viên chủ và day mặt lại cung kính hỏi Tần Quan Vũ: “Chưởng môn, lão phu
có thê ra tay luôn chứ?”
Tần Quan Vũ giật mình ngơ ngác.
Đúng là Bất Tử Lão Cái.
Và chàng chợt hiểu ra: Người của Tam Quốc Miếu, một trong Miếu
Tiền Tam Phật đã giả dạng sư thúc… Điều lạ nữa là không biết bằng một thủ pháp
gì, người ấy lại đánh ngã một lượt hai cao thủ Hạ Hầu Viên một cách quá chớp
nhoáng như thế.
Riêng Hạ Hầu Viên chủ cũng đã phải giật mình trước thủ pháp
của Bất Tử Lão Cái giả đó.
Trong Hạ Hầu Viên, ngoài Thập Đại Hộ Viên và Viên Tiền Tam
Lão, Lục Đinh đâu phải hạng tầm thường?
Thế mà đã một chiêu đầu chưa hết Bất Tử Lão Cái giả đã đánh
bất ra ngoài ba trượng nằng luôn không dậy nổi, thì bảo sao Hạ Hầu Viên Chủ
không núng thế?
Tuy nhiên, là minh chủ Liên Minh, chẳng lẽ rút lui để cười
cho thiên hạ ư?
Sau khi được lệnh Bất Tử Lão Cái giả quay lại phía Hạ Hầu
Viên chủ: “Chưởng môn của bản Bang không bao giờ lại đem thân vàng ngọc ra giao
đấu vói các hạ. thế nên vừa rồi đã luôn nhượng ba chiêu, việc đó đã đủ cho các
hạ tự lượng sức mình rồi chứ?”
Hạ Hầu Viên lúng túng nói bừa: “Hứ, [x],…”
Đưa tay một chỉ ngăn lại, Bất Tử Lão Cái giả cười lớn: “Ấy,
là một người danh vọng trang nghiêm, Viên chủ sao lại mở miệng thiếu nghiêm
trang như thế? Là kẻ cầm đầu Tam Lão Cái Bang, đáng lý tại hạ chưa muốn so tài
với Viên chủ, nhưng vì đã có lệnh, nên buộc lòng phải thế thôi.”
“Muốn chết!”
Hạ Hầu Viên chủ giận dữ gầm lên: “Loài cẩu trệ!...”
Hạ Hầu Viên chủ giận đến phát rung, nhưng cũng chỉ đứng một
chỗ nghiến răng mắng lớn chứ không động thủ.
Thấy hắn lúng túng y như một người không đảm lược, Tần Quan
Vũ hết sức lạ lùng, trong lòng hơi thẹn dùm cho một kẻ mệnh danh minh chủ Liên
Minh…
Bất Tử Lão Cái giả ngửa mặt cười ha hả: “Thật là một nhân vật
“xuất khẩu thành chương”… Này nhớ kỹ nhé, chiêu thứ nhất mượn của ngươi một vạt
áo, đón lấy!”
Vừa nói câu trúc trượng vừa quật thẳng tới trước mặt Hạ Hầu
Viên chủ…
Không còn cách nào hơn nữa, Hạ Hầu Viên chủ khẽ lách mình
qua rút phăng thanh kiếm vung lên vùn vụt…
Khắp chung quanh Bất Tử Lão Cái giả một màn ánh thép bao
tròn.
Vừa giận vừa liều, Hạ Hầu Viên chủ dốc toàn thân nội lực quyết
một còn một mất.
Tần Quan Vũ vau mày theo dõi, quả đúng là Hạ Hầu Viên chủ đã
đem hết bình sinh sở học biến thanh kiếm thành một vòng lưới thép.
Chợt nghe Bất Tử Lão Cái giả quát lên: “Đứt!”
Tiếp liền theo, bóng gậy và kiếm quang cùng ngưng một lượt,
cả hai người nhảy lui ra.
Một vạt áo bên sau của Hạ Hầu Viên đứt phăng, và hãy còn lượn
trong gió tà tà chưa rơi xuống đất.
Bất Tử Lão Cái giả rùn vai cười sằng sặc: “Chiêu thứ hai này
sẽ đi ngay vào tử huyệt Cự Khuyên để kết liễu thanh danh của minh chủ Liên
Minh.”
Tần Quan Vũ vụt phóng tới quát lên: “Lui lại!”
Vừa nhích gậy lên nhắm vào Hạ Hầu Viên chủ, chợt nghe tiếng
Tần Quan Vũ, Bất Tử Lão Cái giả vội ngừng tay: “Xin tuân lệnh chưởng môn !”
Tần Quan Vũ bước tới mỉm cười: “Xin minh chủ cứ tự tiện…
chúng ta vốn không thù oán thi chuyện chi lại đặt vấn đề sống chết với nhau.”
Hạ Hầu Viên chủ nghiên răng căm hận: “Đừng vội đắc ý nếu ta
không đạp bằng Cái Bang, thề sẽ tự hủy Hạ Hầu Viên!”
Và quay qua môn hạ, Hạ Hầu Viên chủ ra lệnh: “Tứ đinh, hãy
mang hai người bị thương đi!”
Ném lại tia mắt căm hận cuối cùng, Hạ Hầu Viên chủ quay mình
đi thẳng.
Lúc bấy giờ Bất Tử Lão Cái mới lột khăn che mặt xuống: “Tại
sao không giết hắn cho rồi?”
Tần Quan Vũ trả lời: “Còn nhiều cơ hội!”
Kỳ Trang Dị Phục Quái Ảnh Khách và Bội Cung Xà Ảnh Thần Bí
Nhân cùng lao xuống bằng thái độ băn khoăn thắc mắc: “Minh chủ làm điều đó thật
đã trái với lẽ thường!”
Tần Quan Vũ gật đầu: “Có trái với lẽ thường thật, nhưng nó
có cái ý nghĩa riêng của nó.”
Và chàng dòm quanh nói tiếp: “Xin ngũ vị trưởng lão phòng vệ
dùm bên ngoài.”
Ngũ lão vòng tay tuân mệnh tản ra.
Tần Quan Vũ chậm rãi trở lại vấn đề: “Cái lối vừa ném vừa
buông ấy, sẽ làm cho hắn không thể đo lường ta được. Vả lại giết hắn trong lúc
này, cái lợi không bằng thả hắn đi.”
“Có thể nói đó là một hành động dọn đường cho việc thành lập
Đồng Minh!”
Quải Ảnh Khách hơi ngạc nhiên: “Dọn đường?”
Tần Quan Vũ chợt hỏi: “Người đó có thật là Viên chủ Hạ Hầu
Viên không?”
“Đúng thật là hắn!”
Tần Quan Vũ gật đầu: “Nay mai đây cái tên Đồng Minh truyền
đi khắp võ lâm việc mà Hạ Hầu Viên chủ nghi ngờ trước tiên rằng Cái Bang là một
lực lượng trong đó…”
Ngưng một giây để cho rõ từng vấn đề Tần Quan Vũ nói tiếp:
“Và võ công của Cái Bang ra sao vừa mới đây Hạ Hầu Viên chủ đã nếm thử rồi, tự
nhiên phải e dè… Và bằng vào ba khẩu hiệu của mình đề ra, Hạ Hầu Viên chủ biết
liền rằng không chỉ một mình Cái Bang, mà còn nhiều lực lượng khác nữa…”
Bất Tử Lão Cái vẫn lắc đầu: “Thật chưa hiểu dụng ý…”
Tần Quan Vũ nói liền: “Cần nói thẳng ra rằng chỗ dựa của
Liên Minh là Quỉ Huyệt.”
Quái Ảnh Khách nói tiếp theo ý nghĩa đang theo đuổi: “Trong tình
trạng khi nãy, Hạ Hầu Viên chủ chưa sử dụng được tuyệt học… Nó là Ảo Diện Thuật.
Khi hắn thi triển được tuyệt học đó, sẽ làm cho đối phương phân tán tâm thần,
và sẽ bị chết một cách thê thảm.”
Tần Quan Vũ kinh ngạc: “Thế tại sao vừa rồi hắn không dùng
cách đó?”
“Không phải không dùng, mà là tại dùng không được. đây là hắn
chỉ đi tìm vợ, chứ không phải là lâm trận, do đó hắn không chuẩn bị…”
“Lạ quá nhỉ?”
“Không có gì lạ cả. ảo Diện Nhân mỗi khi lâm trận đều có bốn
gã đại hán bưng khiên theo môt cái đỉnh lớn, trong đỉnh đó khói đen tỏa ra bao
quanh thân mình hắn, rồi từ trong đám khói mịt mù ấy hắn mới bắt đầu thi triển
quái trạng. bất cứ ai, nếu chạm vào mắt hắn lập tức hồn phách bị tán thất.”
Tần Quan Vũ giật mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT