Như hai luồng sao xẹt, Tần Quan Vũ dắt tay Phượng Hoàng Tiên
Nữ phóng về phía phát ra tiếng ca.
Chỉ thoáng mắt, nghe đã đến gần, Tần Quan Vũ đột nhiên dừng
lại: “Phượng Hoàng cô nương, tại làm sao cô nương biết đó là âm mưu?”
Phượng Hoàng Tiên Nữ lúc bấy giờ như một con người ngơ ngẩn.
Thái độ dịu dàng thân thiết của Tần Quan Vũ đã khuấy động đáy lòng bình tịnh của
nàng.
Người nàng thầm yêu trộm nhớ, đột nhiên sát kề bên, mà lại đối
xử với nàng bằng đúng một thái độ mà nàng mong mỏi, bảo sao tâm hồn nàng không
lảng đảng giữa không trung?
Cho đến khi nghe câu hỏi của chàng, Phượng Hoàng Tiên Nữ mới
giật mình như người ngủ mê mới dậy, vội nói với chàng: “Trong lúc đi tìm Tam
Hoa, đã từng nghe tiếng ca như thế ấy khắp nơi, và như có nhiều đoàn người cùng
lẫn quất theo tiếng ca ấy…”
Tần Quan Vũ ngạc nhiên hỏi lại: “Có nhiều đoàn người lẫn quất?”
“Vâng, trong đó có cả môn hạ của cha tôi nữa!”
Bằng vào lời lẽ của Phượng Hoàng Tiên Nữ, Tần Quan Vũ chợt
như bắt gặp vấn đề. Chàng dịu dàng hỏi lại: “Cô nương có thể nói thêm cho tôi
rõ được chăng?”
Phượng Hoàng Tiên Nữ gật đầu: “Có thể một cách không lầm rằng
mục đích của họ đanh nhắm vào quyển thứ ba, thứ tư của bộ Huyền Kinh!”
Lúc bấy giờ, tiếng xa từ xa đã lảng vảng đến gần, và bằng
vào giọng điều có thể biết con người phát ra tiếng ca đó một nội lực hùng hậu lắm.”
Riêng Tần Quan Vũ khi nghe tiếng ca, chàng thấy có điều lạ.
Tiếng tiêu và tiếng ca, nội dung thì vẫn y như của Cổ Lãnh
Vân, nhưng âm vận lại nghe có khác.
Nhưng, điều làm cho Tần Quan Vũ băn khoăn là không hiểu tại
sao khúc ca ấy lại được phổ biến đi cùng khắp võ lâm như thế?”
Chàng biết tự nhiên nó phải có điều bí ẩn, bèn hỏi nhỏ Phượng
Hoàng Tiên Nữ: “Việc rêu rao khúc ca này, cô nương có biết ẩn ý của nó chăng?”
“Cứ theo cha tôi nói, thì sỡ dĩ lan rộng như thế là bắt đầu
truyền ra bởi Ngọc Thượng Nga.”
“Nhưng làm sao Ngọc Thường Nga lại biết?”
Phượng Hoàng Tiên Nữ lắc đầu: “Điều đó tôi cũng không rõ, cứ
théo cha tôi thì ngày thànhl lập Liên Minh, Ngọc Thượng Nga tự cho rằng mình là
một trong những người sáng lập, không có điều chi cần phải dấu riêng, nên đem lời
ấy công bố nơi đại hội.”
Trong khi hai người nói chuyện, tiếng tiêu và lời ca càng
lúc càng lại gần.
Phượng Hoàng Tiên Nữ nói tiếp: “Khi nàng công bố, thì mọi
người trong võ lâm đều biết cả, nhưng ai nấy cũng có y hồ nghi. Tại sao? Tại vì
Huyền Kinh vốn là tuyết học cao nhất võ lâm, nó có thể phá Huyền Âm Thần Công
và Huyền Âm Thần Chưởng của Ngọc Thường Nga, thế tại sao nàng không giữ riêng để
tìm kiếm, mà lại nói ra cho mọi người đều biết? Đó là một việc đến nay hãy còn
làm cho thiên hạ băn khoăn.”
Tần Quan Vũ hỏi: “Thế Liên Minh thành lập trong lúc nào?”
“Độ nửa tháng trước đây.”
Tần Quan Vũ tính nhẩm, thì ra Liên Minh thành lập chỉ cách
hai ngày sau khi chàng ra khỏi Tam Quốc Miếu.
Chàng muốn hỏi thêm về tôn chỉ thành lập Liên Minh, nhưg
chàng kịp nghĩ dù sao đi nữa Phượng Hoàng Tiên Nữ cũng không thể phản lại cha
nàng, nên chàng hỏi sang chuyện khác: “Tại sao cô nương biết đây là một âm
mưu?”
Như đến chỗ khó khăn Phượng Hoàng Tiên Nữ suy nghĩ thật lâu
mới nói: “Huyền Kinh quyển thứ ba và quyển thứ tư là vật mà trong võ lâm người
người đều mơ ước. Ngọc Thường Nga lại mang manh mối ra công bố như thế nếu có ý
định quyết tìm bắt bóng bắt gió, cũng chưa biết chừng, nhưng cái bóng gió đó,
trong võ lâm hiện nay ai ai cũng đều mù tịt. Tự nhiên, người ta suy nghĩ đến
công tử, vì công tử là đồ đệ của Thủy Cảnh tiên sinh, nhất định công tử cũng cần
đến Huyền Kinh, do đó, họ nghĩ đến biện pháp dùng lời ca ấy để dò xét xem phản ứng
của công tử. Nếu công tử không cẩn thận để lộ manh mối ra, họ sẽ theo đó mà đến
Ngọc Long Tuyết Sơn ngay!”
Tần Quan Vũ gật đâu: “Nhưng đã có người đi Ngọc Long Tuyết
Sơn chưa?”
“Có. Nhưng chỉ ít thôi, người tin thì ít, mà người không tim
lại nhiều hơn.”
Tần Quan Vũ gật đầu suy nghĩ…”
Phượng Hoàng Tiên Nữ nói tiếp: “Tần công tử, chẳng lẽ quyển
thứ ba và thứ tư bộ Huyền Kinh quả đúng y như ẩn ý trong khúc ca, nghĩa là ở Ngọc
Long Tuyết Sơn?”
Tần Quan Vũ mở miệng nhưng chàng bỗng giật mình ngưng lại.
Tuy Phượng Hoàng Tiên Nữ đối với chàng có cảm tình rất nặng,
nhưng người xưa đã nói “Dò sông dò biển dễ dò, nào ai bẽ thước mà đo lòng người”.
Từ ngày từ giã ân sư, những điều trải qua trong chốn giang hồ đều là âm mưu xảo
quyệt, người con gái dễ thương này, biết đâu lại chẳng mang trong mình một âm
mưu?
Chàng vội trả lời: “Điều đó tôi cũng còn mờ mit.”
Phượng Hoàng Tiên Nữ nhìn thẳng vào mặt chàng: “Công tử
không nói thật với lòng mình rồi! Xem việc vừa nghe thoáng lời ca, mặt công tử
đã lộ sắc nôn nóng, đủ biết rằng nội dung của khúc ca ấy nhất định ẩn tàng chỗ
dấu Huyền Kinh.”
Đã sẵn chủ định, nên Tần Quan Vũ vẫn giữ được vẻ thản nhiên:
“Lúc tôi sặp sữa vào Tử Ving Lâm, Tam Quốc Miếu đã cho người đến khuyên tôi hãy
đến Ngọc Long Tuyết Sơn, đã cho biết rằng nên để ý lời ca ấy mà tìm kiếm Huyền
Kinh, cho nên khi nghe lời ca lúc nãy, tôi cho rằng đó là người của Tam Quốc Miếu,
thế thôi!”
Phượng Hoàng Tiên Nữ gụt gật đầu.
Cùng lúc ấy, tiếng tiêu và giọng ca lần lần xa mất.
Tần Quan Vũ vụt thấy chuyện có nhiều nghi vấn.
Tại sao tiếng tiêu ca từ xa đến gần rồi lại mất đi?
Hay là họ cố ý theo dõi mình và Phượng Hoàng Tiên Nữ.
“Ý của cô nương nói về bộ Huyền Kinh thật tôi quá khó hiểu,
như vậy thì làm sao có thể biết chỗ dấu nơi nào?”
Phượng Hoàng Tiên Nữ cười hăng hắc, giọng cười của nàng rất
hồn nhiên: “Nếu Ngọc Long Tuyết Sơn không có Huyền Kinh, công tử cứ làm bộ đóng
kịch thật khéo để cho họ kéo nhau lên đó rồi quay trở về không một chuyến cho
vui?”
Tần Quan Vũ mỉm cười: “Vui thì có vui đó nhưng…”
Liền lúc đó, Tần Quan Vũ đã phát giác ra cách chừng mười trượng
chung quanh, có rất nhiều người đang âm thầm theo dõi, chàng bèn ngưng lại
không nói tiếp.
Phượng Hoàng Tiên Nữ mỉm cười: “Nhưng làm sao?”
Một vấn đề thoáng qua, Tần Quan Vũ lập thành định ý.
Huyền Kinh đối với chàng tỷ như sinh mạng, nếu để lọt vào
tay người khác, là cả một vấn đề nguy hiểm với chàng.
Bây giờ đối với võ lâm ai ai cũng biết, nhưng họ còn bán tín
bán nghi, và đúng như lời của Phượng Hoàng Tiên Nữ vừa nói, khi nào họ tìm ra sự
chứng thực của chàng thì họ mới bắt đầu hành động.
Một cơ hội hiếm có, để cho họ lạc hướng nếu ngay bây giờ
chàng lợi dụng cơ hội đó mà gạt họ… bằng cách phủ nhận rằng Huyền Kinh không có
tại Ngọc Đỉnh Tuyết Sơn.
Phượng Hoàng Tiên Nữ lại hỏi tiếp: “Nhưng làm sao? Phải
chăng công tử cũng còn hãy nghi ngờ như họ à?”
Câu hỏi vừa dứt, và không đợi Tần Quan Vũ trả lời, Phượng
Hoàng Tiên Nữ vụt dùng phép truyền âm nhập mật nói tiếp với chàng: “Tần công tử,
bất cứ trong trường hợp nào, cũng phải phủ nhận, phải làm cho họ không biết Huyền
Kinh dấu ở Ngọc Long Tuyết Sơn… Hãy cố bình tĩnh, kể cả sắc mặt hãy cố giữ vẻ tự
nhiên. Chung quanh đây chừng mười trượng đang có người theo dõi đấy!”
Tần Quan Vũ quả thật ngạc nhiên đến kinh sợ, sau câu nói đó
của Phượng Hoàng Tiên Nữ…
Tuy nhiên, chàng cố làm như không có chuyện gì, vừa nói vừa
cười: “Nếu làm cho họ đi không về rồi như thế ấy, thì e rằng họ sẽ tìm tôi mà
gây sự chứ!”
Như muốn buộc Tần Quan Vũ phải phủ nhận rõ ràng về việc Huyền
Kinh tại Ngọc Long Tuyết Sơn, Phượng Hoàng Tiên Nữ hỏi dồn: “Như vậy công tử biết
chắc rằng Huyền Kinh không có ở Ngọc Long Tuyết Sơn?”
“Tự nhiên là không có!”
Tần Quan Vũ vừa trả lời vừa suy nghĩ…
Người của Tam Quốc Miếu nói đúng. Thần bí không phải ở nơi
con người của Trần Phượng Nghi, mà là ở nơi con người của hai chị em Phượng
Hoàng Tiên Nữ…
Tại sao nàng biết vụ Huyền Kinh ở Ngọc Long Tuyết Sơn, và tại
sao nàng lại biết rõ có người rình mò theo dõi?
Chính chàng cũng nhờ nàng nói nếu, và cố sức dụng công mới
khám phá có người ở chung quanh, còn nàng, chỉ bằng một cách hết sức tự nhiên,
bình thường, mà lại biết rõ ràng như thế, thì võ công của nàng không thể sao lường
được.
Tần Quan Vũ đang băn khoăn thì Phượng Hoàng Tiên Nữ lại hỏi:
“Công tử biết chắc Huyền Kinh không có ở Ngọc Long Tuyết Sơn, thì chắc công tử
biết nơi dấu nó chứ?”
“Vâng.”
“Có phải lúc ở Trích Huyết giáo, lời nói của Tư Văn Tú Sĩ với
công tử không đúng à?”
Tần Quan Vũ trố mắt: “Sao cô nương biết được tôi gặp Cổ bá
bá ở Trích Huyết giáo?”
Phượng Hoàng Tiên Nữ mỉm cười: “Có gì mà lạ, theo như Ngọc
Thường Nga nói, thì lúc đó Cổ bá bá quá yếu sức, nên dùng truyền âm nhập mật
không kỹ được, để cho Ngọc Dung La Sát nghe biết, và nàng bẩm cáo lại Liên Minh
những điều nghe biết đó…”
Tần Quan Vũ rúng động vì sự phát giác đó, nhưng chàng vẫn thản
nhiên: “Phải, Cổ bá bá đã nói với tôi việc ấy!”
“Thế sao lại không đúng? Hay còn có ẩn ý gì khác?”
“Phải nói thẳng ra rằng khúc ca ấy không đáng giá một xu!”
Như sợ Tần Quan Vũ từ chỗ đóng kịch đến chỗ nghi ngờ thật,
Phượng Hoàng Tiên Nữ vộ dùng truyền âm nhập mật nhắc chàng: “Nói thế, chứ phải
nhớ rằng đó là sự thật đấy nhé!”
Nhưng ngoài miệng nàng vẫn hỏi: “Công tử có thể cho biết việc
ấy được chăng?”
Tần Quan Vũ cười lớn: “Nơi Trích Huyết giáo và biết nguy cơ
sẽ đến cho tôi, nên Cổ bá bá dùng truyền âm nhập mật, nhưng vẫn cố để cho Ngọc
Dung La Sát nghe được những điều giả ấy.”
Phượng Hoàng Tiên Nữ vụt kêu lên: “Như thế thì công tử đang ở
trong cảnh cực kỳ nguy hiểm…”
Và nàng dùng truyền âm nhập mật nói riêng: “Nếu họ biết công
tử là cái chìa khóa của chỗ dấu Huyền Kinh, thì họ sẽ tìm mọi cách bắt buộc
công tử phải nói ra, đó là việc nguy hiểm lắm!”
Tần Quan Vũ mỉm cười, chàng hết sức băn khoăn, không biết
Phượng Hoàng Tiên Nữ đúng là bạn hay thù?
Nếu thù thì tại sao nàng lại lo lắng cho mình quá thế…
Giọng truyền âm nhập mật của Phượng Hoàng Tiên Nữ lại vọng
lên: “Tần công tử, tôi đã nghĩ ra một cách lấy độc trị độc. Bây giờ, khi tôi hỏi
chỗ dấu Huyền Kinh, thì công tử cố làm như nói thật nhỏ rằng Huyền Kinh dấu
trong Chí Tôn Bảo nghe! Nhớ nhé!”
Và nàng bèn sửa bộ mặt thật tươi, nở nụ cười thật, dùng giọng
điệu thật ngọt ngào như dụ dỗ: “Công tử nói riêng cho tôi biết chỗ dấu Huyền
Kinh đi…”
Tần Quan Vũ hết sức kinh nghi…
Rõ ràng nàng đã vì sự an nguy của chàng mà lo liệu mọi điều,
nhưng đường đường một đấng tu mi, lại bày ra việc dối trá thì sao có thể gọi là
chính nhân quân tử?
Tần Quan Vũ áy náy ngập ngừng: “Xin cô nương hãy thứ cho tôi
không thể nói ra điều ấy…”
Phượng Hoàng Tiên Nữ tưởng Tần Quan Vũ bắt đầu đóng kịch
theo ý mình, và muốn cho những kẻ nghe lén tin hơn nữa, nàng bèn sà vào lòng Tần
Quan Vũ, dùng giọng điệu nũng nịu dỗ dành: “Tần công tử không quí thiếp ư?”
Là một kẻ hết sức thông minh, Tần Quan Vũ đâu lại không biết
nàng cố đóng kịch để gạt đối phương? Nhưng, sự lo lắng đối với chàng của nàng,
đã làm cho chàng thật tình cảm động. Chàng vuốt nhẹ tóc nàng: “Xin cô nương đừng
phiền, tôi không thể nào nói được…”
Một mặt chàng dùng truyền âm nhập mật nói luôn: “Kế của cô
nương thật là tuyệt diệu, hiềm vì Chí Tôn Bảo dù sao cũng là nơi của ân sư, tôi
không thể để cho thiên hạ xông vào náo loạn!”
Từ chỗ đóng kịch, đi lần đến chỗ cả hai có cảm giác đê mê…
Chàng như ngây ngất hơi hương của người trinh nữ, và nàng, nàng không muốn rời
khỏi lòng chàng…
Phượng Hoàng Tiên Nữ vẫn để y thân mình dựa vào Tần Quan Vũ,
và nàng dùng truyền âm nhập mật nói tiếp: “Vậy thì công tử tùy tiện nói một nơi
khác đi…”
“Nói nơi nào bây giờ?”
“Nơi nào cũng được… Như Quân Sơn, Vu Sơn chẳng hạn… Cố làm
sao để họ kiếm suốt cả đời họ đi…”
Tần Quan Vũ quả đã không rượu mà say…
Chút nhu tình của người con gái tha thiết với chàng đã làm
cho kẻ dù sắt đá cũng phải lung lay sụp đổ!
Tuy nhiên, chàng cố dằn lòng, dùng truyền âm nhập mật nói với
nàng: “Cô nương, nói dối như thế lòng tôi không yên đâu!”
Phượng Hoàng Tiên Nữ buồn buồn: “Công tử muốn chuốc lấy phiền
phức ư?”
“Tôi không sợ gì cả!”
Phượng Hoàng Tiên Nữ buồn bã thở dài… Nàng vẫn cứ dựa trong
lòng Tần Quan Vũ: “Công tử, không thể nói cho thiếp biết được sao?”
Tần Quan Vũ ửng mặt: “Xin côn nương thứ cho, tôi không thể
nói được!”
Thình lình, sau câu nói của chàng, một giọng oang oang gầm
lên rung chuyển: “Tiểu tử, không nói à?”
Tiếp liền theo, ngót đến hai mươi bóng người vút tới vây chặn
Tần Quan Vũ và Phượng Hoàng Tiên Nữ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT