Trao lá cờ cho Mẫn nhi, Phượng Nghi nghiêm trọng: “Đem lệnh
kỳ này về, nói rằng ta ra lệnh cho ngươi trở về. Và vì lệnh kỳ này nên ngươi
không dám trái lệnh. Nghe chưa?”
Mẫn nhi tiếp lấy lệnh kỳ run run: “Ấy… ấy…”
Phượng Nghi thét lên: “Kẻ không tuân lệnh: Chết!”
Mẫn nhi tái mặt: “Xin tuân lệnh!”
Và gã cúi mặt thụt lui, nhưng tia mắt oán hận cứ chăm chăm về
phía Tần Quan Vũ, và cuối cùng khẻ nhún chân, thân ảnh đã vút lên gần mười trượng,
tà tà mất hút về xa…”
Tần Quan Vũ nhìn theo rúng động…
Bằng vào thuật khinh công đó, đủ biết con người có một trình
độ võ học kinh người!
Mà tên nô bộc như thế, thì chủ nhân của hắn, không nói cũng
đủ biết là một nhân vật ra sao rồi!
Và điều đáng để cho Tần Quan Vũ băn khoăn hơn hết là câu nói
của Phượng Nghi với Mẫn nhi: “về bẩm báo với Viên Chủ rằng hãy để cho ta tự do
một lúc, rồi ta sẽ trở về làm lại con chim lồng”!
Câu nói đó sao lại chứa đựng nhiều khúc mắc thế?
Một, phải chăng Phượng Nghi đã không xem viện chủ vào đâu cả
ư?
Hai, đúng cả một ngàn lần, Phượng Nghi là đàn bà, và rất có
thể là ái thiếp của Viên Chủ Hạ Hầu Viên… Đã được Viên Chủ cất nhà vàng cho người
ngọc và đã trải qua một cuộc sống tầm thường nhung lụa, nên để ý phong trần đã
thúc giục thoát ly…
Và lẽ thứ ba…
Phượng Nghi chợt nhìn thẳng vào mặt Tần Quan Vũ bằng cặp mắt
thật sắc: “Tại hạ muốn cùng Tần huynh thử bàn qua vài chuyện về đại cuộc võ
lâm, trong đó có liên quan đến việc tôn đường mất tích, kể cả chuyện lịnh sư Thủy
Cảnh tiên sinh, không biết Tần huynh có bằng lòng không nhỉ?”
Tần Quan Vũ giật mình: “Huynh đài biết rõ cả ư?”
Phượng Nghi gật đầu: “Cũng có biết được đôi điều, cũng có thể
những điều tôi biết đó nó có giúp ích cho Tần huynh một vài chỗ…”
“Vâng, vâng…”
Phượng Nghi mỉm cười: “Câu chuyện này, không thể trong phút
giây mà cạn được, cho nên tại hạ muốn được cùng Tần huynh có một cuộc nói chuyện
riêng lẽ… Vả lại nơi đây rừng núi mênh mông, dễ có người rình mò nghe ngóng, mà
chuyện lớn lao này cần phải được thận trọng hơn. Không biết Tần huynh nghĩ
sao?”
Tần Quan Vũ ngạc nhiên: “Nói chuyện riêng nghĩa là chỉ giữa
hai chúng ta?”
“Vâng, chẳng lẽ Tần huynh còn nghi ngờ tại hạ? Hoặc không
dám cùng tại hạ nói chuyện riêng một chỗ ư?”
Câu nói của Phượng Nghi đã đánh trúng vào chỗ yếu của Tần
Quan Vũ…
Đường đường một gã con trai, cuộc sống ngang tàng không cho
phép chàng cho len vào tiếng “sợ”, vì nó là cái nhục của kẻ sĩ… do đó, chàng khẳng
khái trả lời: “Vâng, tại hạ sẽ cùng đi với huynh đài.”
Phượng Nghi mỉm cười: “Tần huynh đi được một cách dễ dàng
như thế à?”
“Sao? Huynh đài định bảo tôi phải làm… làm gì nữa mới được
đi nói chuyện à?”
Thấy Tần Quan Vũ đã bắt đầu nổi nóng, Phượng Nghi bật cười:
“Tần huynh hiểu lầm ý tôi rồi! Hãy nghĩ lại xem, là một vị chưởng môn, chẳng lẽ
Tần huynh không nghĩ Tam Lão và Ngũ hộ pháp Cái Bang? Huống chi, vừa rồi Tần
huynh đã ra lệnh môn hạ Cái Bang phảo ngấm ngầm hoạt động… thì tự nhiên Tần
huynh phải có sự sấp bày chu đáo chứ?”
Tần Quan Vũ nhướng mày: “Sao huynh đài lại chủ ý nhiều như
thế?”
Phượng Nghi vẫn bằng một thái độ hòa hoãn: “Tuy mới gặp
nhau, nhưng tại hạ đã xem Tần huyn như một bạn thân, điều mà chính Tần huynh
cũng có nghĩ phớt qua như thế, thì có lý nào tại hạ có ý chăm chọc vào việc lớn
của Tần huynh. Mà chính tại hạ muốn Tần huynh hãy lo việc Cái Bang ngay bây giờ,
và tại hạ tình nguyện làm kẻ canh phòng cho cuộc bàn luận kế sách của Cái Bang
đấy chứ?”
Câu nói của Phượng Nghi làm cho Tần Quan Vũ có hơi thẹn
thùa, chàng ân hận vì mình quá nôn nóng… Tại sao lại không có cùng với kẻ đối
diện phăng thêm hư thực?
Chàng vội cười khỏa lấp: “Vâng, vâng… bây giờ câu chuyện giữa
chúng ta hãy bắt đầu, việc Cái Bang tại hạ sẽ giải quyết sau đó!”
Phượng Nghi lắc đầu: “Không thể như thế được!”
Tần Quan Vũ cau mặt: “Tại sao lại không thể?”
Phượng Nghi nghiêm giọng: “Không dấu chi Tần huynh, tôi muốn
bắt đầu từ nay sẽ đưa Tần huynh đi vào những nơi mà Tần huynh đang nóng lòng muốn
biết!”
“Đi như thế cần bao nhiêu thời gian?”
“Có thể đi suốt cả một đời, mà cũng có thể khoảng nửa năm?”
Tần Quan Vũ quá mức sửng sờ, không biết phải nói sao cho ổn.
Tạo sao đối phương lại nói thế? Chẳng lẽ trọng trách trong
người chàng suốt đời cũng vẫn chưa xong ư?
Phượng Nghi cười hăng hắc: “Không, không phải thế. Tần huynh
đã không muốn nóng gặp được lịnh sư ư? Tần huynh đã không muốn nóng tìm tông
tích song thân ư? Những việc ấy tôi có ít nhiều manh mối, và thật ra tôi vốn hết
sực rãnh rang, nên muốn chia sẽ cùng với Tần huynh những điều tâm sự ấy… Chẳng
lẽ Tần huynh lại không dám nhìn vào sự thật như thế sao?”
Tần Quan Vũ cau mày tư lự…
Cho dù người đối diện với chàng là môn hạ của Hạ Hầu Viên,
cho dù người ấy đang thi hành một âm mưu hại mình đi nửa, thì mình lại sợ hay
sao?
Tại sao chàng lại không dám lợi dụng cơ hội này, biết đâu chừng
tìm được ít nhiều manh mối?
Chàng vụt ngẩn mặt gật đầu: “Được, tôi sẽ bắt đầu lo việc
Cái Bang!”
Phượng Nghi mỉm cười: “Có như thế chứ! Và bây giờ, giữ đúng
lời hứa, tôi cũng bắt đầu làm kẻ tuần rỏn, bảo vệ cho cuộc họp của các nhân vật
đầu não Cái Bang!”
Dứt lời, Phượng Nghi khẽ nhún chân, thân hình thoát vút lên
gần mười lăm trượng và xiêng xiêng mất hút về xa như một vì sao xẹt!
Bất Tử Lão Cái thản thổt kêu lên: “Thê Vân Túng!”
Tần Quan Vũ và các cao thủ Cái Bang kinh ngạc trông theo…
Đúng, Phượng Nghi đã thi triển “Thê Vân Túng”, một thứ khinh
công cao đẳng mà các cao thủ hiện tại của võ lâm, kể cả Vũ Nội Bát Kỳ, chưa chắc
đã sánh kịp, chưa chắc có một ai được biết qua…
Và như chợt nhớ ra, Bất Tử Lão Cái vội hỏi Tần Quan Vũ: “Hiền
điệt, chẳng lẽ hiền điệt lại muốn cùng đi với con người ấy ư? Cứ như sư thúc thấy
thì con người ấy phảng phất trong vụ này có một âm mưu nguy hiểm lắm!”
Tần Quan Vũ gật đầu: “Tiểu điệt cũng thấy như thế nhưng có
điều là chưa đáng ngại lắm!”
“Tại sao?”
“Sư thúc có lẽ cũng thấy rằng người ấy không có ác ý với tiểu
điệt chứ?”
“Tuy không ác ý, nhưng lòng người tráo trở làm sao biết được?
Và đã không lường trước được như thế, thì hành động theo dự định của hiền điệt
sẽ hết sưc là nguy hiểm!”
“Tuy có nguy hiểm, nhưng là cái nguy hiểm nên thử qua!”
“Thử chuyện chi?”
“Tất cả, đều lăn thân vào tất cả… Xin sư thúc cứ tin vào khả
năng của tiểu điệt!”
Bất Tử Lão Cái buồn buồn: “Là một chưởng môn nhân, hiền điệt
sao lại làm chuyện mạo hiểm như thế!”
Tần Quan Vũ cương quyết: “Chuyện này, xin sư thúc hãy tin và
để cho tiểu điệt tự do hành sự… Bây giờ trách nhiệm về Cái Bang, xin sư thúc
cho tiểu điệt gửi gấm…”
Bất Tử Lão Cái nghiêm giọng: “Không nên làm như thế. Trách
nhiệm Bang chủ đâu tùy tiện gửi gấm như thế… Thật ra sư thúc rất biết nguyên
nhân khiến cho hiền điệt muốn lâm vào nguy hiểm, nhưng nếu tên Trần Phượng Nghi
có ý không tốt, thì bằng vào võ công của con người đó, cũng là điều đáng cho ta
dè dặt… Tuy nhiên, sư thúc cũng đồng ý rằng hiền điệt có thể cùng đi với Phượng
Nghi, nhưng trách nhiệm Cái Bang cũng không thể không lo lắng!”
“Thế thì tiểu điệt phải làm sao?”
“Tất cả kế hoạch dự định cho Cái Bang, hiền điệt cứ ra mệnh
lệnh, chẳng hạn như việc ngấm ngầm hoạt động…”
Tần Quan Vũ nói liền: “Ngấm ngầm hoạt động mà tiểu điệt nói
có nghĩa là làm cho người ngoài không biết thực hư…”
Thoáng giây suy nghĩ, chàng vụt hỏi: “Đà chủ của mười tám
phân đà Cái Bang có còn đủ không?”
“Đủ cả!”
“Hay lắm, trong vòng ba tháng, truyền cho chỉnh đốn lại mười
tám phân đà, sự chỉnh đốn coi như mới thánh lập… Mỗi phân đà khi thành lập phải
cử hành lễ thật lớn, do sự chủ trì của Nhị Lão và Ngũ hộ pháp Cái Bang, mỗi điền
lễ đó mời tất cả các phái kể cả thù lẫn bạn…”
Bất Tử Lão Cái nghiêm trang: “Xin tuân dụ lệnh của chưởng
môn, nhưng phải tiến hành như thế nào?”
Tần Quan Vũ ngập ngừng: “Việc này là trọng trách của tiểu điệt,
nhưng vì nhiều việc phải làm, tiểu điệt xin nhờ sư thúc…”
Tần Quan Vũ nói chưa dứt, Bất Tử Lão Cái đã khẳng khái tiếp
lời: “Sư thúc biết rõ lắm, vì ngoài Cái Bang ra, còn có Chí Tôn Bảo nữa… Và
cũng với Trần Phượng Nghi đi chuyến này, hiền điệt đã làm một việc hết sực khó
khăn… Vậy có gì cần hiền điệt cứ nói.”
Tần Quan Vũ e dè nói tiếp: “Nhưng là trưởng lão của Cái
Bang, lại là sư thúc của tiểu điệt, sợ e như thế không nên…”
Bất Tử Lão Cái khoát tay: “Không, không kể những việc đó… mà
nếu cần so sánh thì Văn Khúc Võ Khôi, Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, lại là cương vị chưởng
môn nữa thì thinh danh của trưởng lão nào có nghĩa lý gì? Hiền điệt cứ nói hết
kế hoạch!”
Biết vì quá thương mình nên người sư thúc không nề hà chi cả,
nên Tần Quan Vũ hết sức cảm động, hỏi thêm: “Sư thúc biết về thuật hóa trang chứ?”
“Không ngại việc đó, sư thúc có thể giả y như hiền điệt.”
Tần Quan Vũ nói tiếp: “Như thế là hay lắm, vậy trong vòng ba
tháng, sư thúc phải luyện cho xong Huyền Âm Thần Chưởng và Huyền Âm Thần Công…”
Bất Tử Lão Cái kinh ngạc: “Huyền Âm Thần Công và Huyền Âm Thần
Chưởng là tuyệt học võ lâm, sao lại có thể khinh truyền như thế?”
Tần Quan Vũ mỉm cười: “Giữa sư thúc điệt với nhau, việc ấy
đâu thành vấn đề!”
Suy nghĩ một giây, Bất Tử Lão Cái gật đầu: “Có thể, nhưng
khi đặt vấn đề này, hiền điệt có nghĩ đến hậu quả không?”
Tần Quan Vũ hơi ngạc nhiên: “Hậu quả chi?”
Bất Tử Lão Cái mỉm cười: “Sư thúc có một nội lực và sự kinh
nghiệm hơn nhiều hiền điệt. Tuy có sẵn một giáp tử tinh nguyên và uống được
Khôn Nguyên đơn, Thiên Đỉnh đơn, nhưng cứ theo sư thúc thấy thì hiền điệt hiện
tại chỉ phát huy được có năm thành công lực thôi, trong khi đó, sư thúc đã có
trọn nguyên một giáp muốn dùng lúc nào cũng được. Cho nên khi luyện xong Huyền
Âm Thần Công và Huyền Âm Thần Chưởng thì…”
Tần Quan Vũ mừng rỡ tiếp lời: “Thì sẽ phát huy gấp hai tiểu
điệt!”
Bất Tử Lão Cái gật đầu: “Đúng như thế!”
Tần Quan Vũ vổ tay reo: “Thế thì hay biết bao nhiêu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT