Và như hơi giận vẫn còn hừng hực, thư sinh áo xanh nhích tới
gằn giọng:
- Hãy về đi, đừng chọc giận ta mà chết!
Gã đang quỳ rập đầu xuống đất:
- Ân đức nhiêu dung của chủ nhân, thuộc hạ xin ghi khắc trọn
đời...
Gã vừa lạy vừa thụt lùi một khoảng thật xa, rồi mới đứng lên
phóng mình mất dạng.
Thư sinh áo xanh đứng trơ như tượng gỗ, đôi mày cau lại một
cách khó khăn.
Lúc bấy giờ, Bất Tử Lão Cái đã dùng thuốc xoa đắp, vết máu
không còn chảy nữa, Tần Quan Vũ nhìn o ngập ngừng:
- Đại ân của sư thúc...
Bất Tử Lão Cái nghiêm giọng:
- Hiền điệt, đó là bổn phận của sư thúc, không phải chuyện
ân nghĩa... Tuy nhiên, trên bước sắp tới, quanh mình dữ nhiều lành ít, hiền điệt
cố quan tâm, đừng để bị xúc động như trường hợp khi nãy!
Tần Quan Vũ nhìn người sư thúc ngậm ngùi.
Đứng lặng người suy nghĩ hồi lâu, người thư sinh áo xanh bước
tới trước mặt Tần Quan Vũ thấp giọng:
- Tần huynh, trong tình thế này, chuyện về lệnh tôn tại hạ tạm
thời chưa tiện nói!
- Xin huynh đài cho biết tại sao lại không thể nói?
- Đây là một vấn đề khó xử ở lòng tôi... Tuy nhiên, tôi có
thể nêu một ý kiến với Tần huynh, biết đâu tới Chí Tôn Bảo, nó sẽ nhiều ích lợi...
Nhìn thẳng vào khuôn mặt đượm buồn của đối phương, Tần Quan
Vũ e dè gặn hỏi:
- Hình như huynh đài có điều khó nói ra?
Người thư sinh áo xanh thở dài:
- A!... Tôi biết nói làm sao với Tần huynh đây? Việc ám toán
vừa rồi, mục đích ngăn cản không cho tại hạ nói... Lệnh của Viên Chủ, tại hạ
không thể không tuân!
Tần Quan Vũ cắn môi lặng lẽ...
Một sự thất vọng bao phủ nặng nề... Trong óc của chàng tràn
ngập bi thương và phẫn uất...
Cứ theo thế này, Chí Tôn Bảo và ba nơi võ lâm cấm địa vì ai
cũng muốn chiếm cho kỳ được cha chàng, thế tất sẽ còn nhiều rối rắm!
Và ngay trong giờ phút này, mối nghi ngờ càng dồn dập lên
tâm tư Tần Quan Vũ...
Cha chàng chỉ có một Nhân Quân Tần Hán Phách, thế mà Chí Tôn
Bảo và ba nơi cấm địa võ lâm đều bảo rằng trong tay họ đang nắm được cha
chàng... lẽ tự nhiên, chỉ có một là thật.
Nhưng ở đâu thật và ở đâu là giả?
Vấn đề nghiêm trọng đặt ra ở đó!
Tần Quan Vũ hỏi dò một câu:
- Xin hỏi huynh đài, phải chăng trong Quỷ Huyệt cũng có cha
tôi?
- Đúng như thế!
Tần Quan Vũ hỏi dồn:
- Huynh đài từ đâu mà tìm ra bằng chứng ấy?
- Có nhiều bằng chứng nói lên chuyện đó, nhưng có thể tóm lại
một câu mà tại hạ có nhiều bảo đảm rằng lệnh tôn hiện đảm nhiệm chức Tổng quản
nơi Quỷ Huyệt!
Tần Quan Vũ nín thở rùng mình...
Vấn đề nghiêm trọng lại đến nữa rồi!
Trước mắt, người thư sinh áo xanh đối với mình chắc là có
nhiều ý tốt...
Nhưng tại làm sao Hạ Hầu Viên Chủ lại cho người ám toán
mình?
Vấn đề mâu thuẫn lại hiện lên, sắc mặt Tần Quan Vũ càng trầm
nặng xuống...
Chẳng lẽ Hạ Hầu Viên chia làm hai phái?
Nhưng, bóng tối vẫn âm âm. Kẻ ám toán khi nãy và người thư
sinh áo xanh cố giúp ý kiến cho mình, đều là thi hành lệnh của Viên Chủ! Chẳng
lẽ vị chủ nhân của cái mang tên Hạ Hầu Viên tự mình phản lại ý kiến của mình?
Hay là một con người tâm tính khi vầy khi khác?
Là một kẻ đường đường chủ nhân của một trong ba nơi Võ lâm cấm
địa, tự nhiên Viên Chủ Hạ Hầu Viên phải là một kẻ trí tuệ siêu quần, võ công
tuyệt thế, nếu không thì Hạ Hầu Viên đâu còn được cái tên mà võ lâm kiêng nể đến
ngày nay!
Vậy thì, nguyên nhân của nó ở đâu?
Hay là lại một xáo trộn của âm mưu?
Hai chị em Phượng Hoàng Tiên Phi để lộ ra mâu thuẫn, người
thư sinh áo xanh và kẻ ám toán kế tục mâu thuẫn thứ hai... Hai chuyện gặp nhau
một cách ly kỳ!
Dù gì đi nữa, hai chuyện ấy tuyệt đối không là chuyện ngẫu
nhiên. Hay nói một cách khác, là hai chuyện ấy đã có bố trí sắp bày từ trước,
mà mục đích có thể làm cho tâm trí chàng rối loạn!
Tần Quan Vũ vụt ngờ ánh mắt, vấn đề then chốt có thể ở nơi
đây!
Người thư sinh áo xanh chợt hỏi:
- Tần huynh muốn vào Chí Tôn Bảo chứ?
Tần Quan Vũ dè dặt vòng tay:
- Vì muốn tìm ra sự thật của cha mẹ, cho nên dù cho rừng
gươm núi kiếm, miệng cọp hàm rồng, tại hạ cũng quyết phải xông pha!
Thư sinh áo xanh gật đầu:
- Nhưng, còn có một vấn đề...
- Xin huynh đài cho biết.
- Vấn đề đó là Ngọc Quan Âm...
- Ngọc Quan Âm?
- Vâng, việc đến Tử Vong Lâm. Thật ra, ngay bây giờ, Huyệt
Chủ Quỷ Huyệt, Miếu Chủ Tam Quốc Miếu, Viên Chủ Hạ Hầu Viên và luôn cả Bảo Chủ
Chí Tôn Bảo, không một ai dám phạm đến lông mái tóc của Tần huynh, cho nên, vấn
đề sinh mạng, không phải là vấn đề lo ngại...
Tần Quan Vũ trố mắt:
- Huynh đài không thấy mâu thuẫn trong câu nói ấy sao? Đã bảo
không một ai dám động phạm đến tôi, thế thì kẻ ném phi tiêu khi nãy...
- Không, không... Tần huynh đã lầm rồi, việc ném tiêu vừa rồi
chỉ với mục đích là ngăn chặn không cho tôi nói mà thôi. Chứ nếu quả đúng là muốn
giết người, thì Ngân Lịnh Tiên của Hạ Hầu Viên một khi ném ra, không một cao thủ
võ lâm nào mong tránh thoát.Vì ánh sáng của nó sẽ làm hoa mắt, và tiếng kêu của
nó sẽ làm cho đối phương rối loạn tinh thần. Hai mũi tiêu khi nãy chỉ là vật
thông thường đấy thôi!
Tần Quan Vũ lắc đầu trước câu chuyện càng phút càng khó hiểu...
Người thư sinh áo xanh nói tiếp:
- Nhưng tại vì Tần huynh trong lúc quá ư bối rối mất cả sự
chú ý, cho nên mới xảy ra chuyện nguy hiểm vừa rồi!
Tần Quan Vũ gật đầu:
- Cứ kể chuyện thật là như thế đó, vậy xin huynh đài cho biết
về chuyện Ngọc Quan Âm, chứng vật kế truyền của Chí Tôn Bảo.
Người thư sinh áo xanh nói:
- Chí Tôn Bảo Chủ tuy không dám hại Tần huynh, nhưng chỗ nhắm
của nàng là Ngọc Quan Âm, vậy Tần huynh có biết chuyện quan trọng của Ngọc Quan
Âm chưa?
Tần Quan Vũ ngơ ngác:
- Tín vật kế truyền cũng có sự bí mật nữa ư?
Ng thư sinh áo xanh mỉm cười:
- Đây lại là một chuyện dị kỳ trong thiên hạ... Cứ theo những
bậc tiền bối kể lại thì Ngọc Quan Âm có tác dụng trừ độc hay nhất trên đời,
ngoài ra, kẻ nào cầm nó trong tay, kẻ đó là hạng giàu nhất thế gian. Điều đó, lệnh
sư không có nói cho Tần huynh biết sao?
Tần Quan Vũ lắc đầu:
- Không...
- Có lẽ Tần huynh nghĩ rằng là nhân vật võ lâm, thì đâu cần
gì chuyện giàu có phải không? Thực ra thì không phải thế, nó cần lắm chứ. Phú
quý tột đỉnh là kẻ ngồi trên thiên hạ, như nhà vua chẳng hạn!
- A... danh lợi là việc hại người...
Thư sinh áo xanh chúm chím cười:
- Danh lợi tuy hại người người đấy. Nhưng, trong thiên hạ
cái đáng sợ hơn hết là gì? Tần huynh có biết không?
Thấy đối phương chợt như chuyển sang vấn đề khác, Tần Quan
Vũ vội hỏi:
- Điều đáng sợ hơn hết là chi?
Thư sinh áo xanh lại mỉm cười:
- Sắc đẹp!
- Là người được Tam Quốc Miếu phong tặng Văn Khúc Võ Khôi, lẽ
tự nhiên Tần huynh biết rõ cái hại về nữ sắc hơn nhiều so với danh lợi... Cho
nên, câu nói “chết dưới cành hoa mẫu đơn, sẽ là con quỷ phong lưu một kiếp” đủ
để chứng minh điều đó. Đủ chứng minh rằng nữ sắc hại người hơn danh lợi.
Người thư sinh áo xanh càng nói, Tần Quan Vũ càng nghe như lạc
giữa rừng sâu... chuyện chính không chịu nói, lại quay bàn về nữ sắc!
Tuy nhiên, chàng vẫn phải tỏ ra lịch sự:
- Vâng, huynh đài thật là cao luận!
Người thư sinh áo xanh nghiêm giọng:
- Tần huynh không những là Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ mà còn là Văn
Khúc Võ Khôi. Võ Khôi tôi đã thấy được rồi, và vô cùng bội phục, nhưng về Văn
Khúc... À, dù mới gặp nhau, tôi cũng muốn được nghe Tần huynh một vấn đề!
- Huynh đài muốn hỏi điều chi?
- Tại làm sao bảo rằng sắc đẹp hại nhiều hơn danh lợi?
Dù thấy đối phương xoay câu chuyện có vẻ lạ lùng, Tần Quan
Vũ cũng cứ trả lời:
- Theo tại hạ, thì danh lợi chỉ là sự ham muốn có tính cách
tương đối, người nhiều người ít, cũng có thể người có người không... Mà đắc,
thì muôn người như một, ai ai, cũng đều ưa thích, vì nó là bản tính. Bản tính,
vốn khó mà thay đổi.
Người thư sinh vỗ tay cười lớn:
- Thật quả không thẹn với danh hiệu Văn Khúc. Thảo nào, một
trăm năm về trước, khi tranh về danh hiệu Tam Quốc Miếu phải mất ba vị Hộ Pháp,
mới có được danh hiệu Văn Khúc Võ Khôi đem tặng cho Tần huynh danh hiệu ấy, Tam
Quốc Miếu đúng là kẻ có mắt thấy được anh hùng khi chưa nổi tiếng!
Tần Quan Vũ thật hết còn chịu nổi lối nói chuyện của đối
phương.
Khi không từ chuyện võ lâm, chuyển sang phú quý, rồi đùng một
cái leo qua nữ sắc... Càng nói như càng hăng và chính chàng cũng bị lôi kéo
luôn vào câu chuyện dị kỳ!
Chàng bèn kéo vấn đề trở lại:
- Huynh đài vừa nói phải chăng nói Chí Tôn Bảo có thể tìm ra
vết tích về cha tôi?
- Theo tôi nghĩ, từ nơi đó có thể phăng ra manh mối...
- Tại sao lại như thế?
- Tôi cảm thấy rằng Ngọc Thường Nga có thể đang bố trí một
âm mưu lạ lắm!
Tần Quan Vũ ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ chuyện đó quan hệ về cha tôi?
- Có thể có quan hệ, mà cũng có thể không quan hệ... nhưng,
trong cái mông lung mờ mịt, nơi đó manh mối có nhiều!
Tần Quan Vũ cảm thấy đối phương hình như có vẻ cố ý úp mở,
và trong khi nóng lòng về tông tích của cha, chàng bắt đầu nóng mặt:
- Huynh đài cố ý quanh co như thế, để đi đến mục đích nào?
- Ừ, sao lại gọi là quanh co?
Tần Quan Vũ đoán chừng người thư sinh áo xanh rõ tất cả về
cha mình, nhưng không thể dùng lối khẩn cầu mà có lẽ phải đi đến biện pháp mạnh...
Chàng trầm mặt gằn từng tiếng một:
- Huynh đài đã biết rõ về cha tôi, nhưng tại sao lại nói là
không biết?
Người thư sinh áo xanh lạnh lùng:
- Tôi không biết!
Tần Quan Vũ nhích lên một bước:
- Các hạ cố tình không nói và vì quan hệ thân thiết cha con,
e rằng tại hạ buộc phải đắc tội đấy!
Người thư sinh áo xanh cười nhạt:
- Phải lắm, Văn Khúc đã xứng đáng rồi, bây giờ đúng lúc nên
biết qua Võ Khôi là phải!
- Tốt lắm, xin đón tiếp!
Cùng một lúc với tiếng quát, Tần Quan Vũ nhích lên một bước
nữa, hai cánh tay hất mạnh lên, chưởng lực ùn ùn bủa tới.
Người thư sinh áo xanh cười ha hả, quặt mình qua như cành liễu
theo chiều gió, nhảy tránh một bên và cất giọng ôn tồn:
- Tần huynh, thôi... như thế là vừa, đừng hơn nữa sẽ mất hòa
khí...
Người thư sinh áo xanh nói chưa dứt tiếng, Tần Quan Vũ chợt
nghe hai ngọn kình phong từ phía sau lưng như hai cây gió thốc đẩy mạnh vào
mình...
Thì ra, sau cái nhảy tránh của người thư sinh áo xanh, hai
cánh tay thuận đà phản chưởng về phía Tần Quan Vũ.
Thấy đối phương thi triển Túy Chuyển Bát Bộ tránh đòn một
cách thần tình, và vừa ra ngọn phản công ập đến bên mình Tần Quan Vũ bèn giở
Thiên Long Thần Bộ.
Nhưng, thay vì dang ra tránh né, Tần Quan Vũ lại dùng thuật
khinh công tuyệt diệu của Cổ Lãnh Vân, lượn sát đến gần bên chụp vào cổ tay người
thư sinh áo xanh và quát lớn:
- Xin huynh đài hãy nói rõ tình trạng của cha tôi!
Trong lúc bất ngờ, bị Tần Quan Vũ nắm chặt mạch môn, người
thư sinh áo xanh đỏ mặt nhưng vẫn giữ nụ cười cố hữu:
- Tần huynh quả không thẹn với danh hiệu Võ Khôi!
Tần Quan Vũ gằn giọng:
- Các hạ nói hay không nói?
Người thư sinh áo xanh vẫn thản nhiên:
- Những gì cần nói thì đã nói hết rồi!
Tần Quan Vũ giận dữ:
- Nếu không nói đừng trách tại hạ sao chẳng lưu tình!
Người thư sinh áo xanh thở dài:
- Tâm tình của Tần huynh tôi hiểu rõ lắm, tiếc vì sự hiểu về
lệnh tôn, tôi chỉ hiểu đến mức độ nào thôi!
Không còn cách nào hơn nữa, Tần Quan Vũ nghiến răng:
- Nói hay không?
Vừa nói, chàng vừa tăng thêm lên bàn tay năm thành công lực.
Nhưng, lạ lùng làm sao, cổ tay của người thư sinh áo xanh y
như sắt đá. Càng tăng thêm sức, cổ tay như càng cứng hơn lên...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT