- Không thuốc gì giải được Ảo Mộng Hương sao?

Tần Quan Vũ tỏ vẻ băn khoăn:

- Vấn đề hết sức quan trọng, tuy nhiên theo ý tại hạ thì mọi vật trên đơì đều có lẽ tương sinh tương khắc của nó. Ảo Mộng Hương cũng phải nằm trong quy luật đó chứ?

- Tự nhiên, theo lý thì như thế, nhưng Ảo Mộng Hương có vật tương khắc hay không, hiện giờ chúng ta chưa thể phát hiện. Vậy theo ý các hạ thì ta phải làm sao?

- Hủy diệt Chí Tôn Bảo!

- Đúng, nhưng trên thực tế thì tập trung lực lượng tinh anh của các phái hiện nay để hủy diệt Chí Tôn Bảo là một chuyện chưa chắc có thể làm được. Vả lại, ngoài Chí Tôn Bảo ra, còn có một lực lượng khác là Quỉ Huyệt!

- Quỉ Huyệt?

- Các hạ có nghe lệnh sư nói qua rồi chứ?

- Không!

- Phải, lênh sư không thể nói với các hạ điều đó, vì nó là vấn đề sỉ nhục của võ lâm.

- Đại sỉ nhục võ lâm?

- Đầu đuôi câu chuyện ấy, chưa có thể nói rõ được... điều cần biết bây giờ là các hạ có bằng lòng theo lời mời của bản miếu hay không?

Tần Quan Vũ quả đã đến mức lỡ cười lỡ giận, tại làm sao quanh đi quẩn lại, đối phuơng cũng cứ xoay chuyện về mỗi một mình?

Và đã là có ý tốt, tại sao đối phương lại đem cái chết doạ dẩm mình như thế?

Bao nhiêu ý nghĩ phức tạp, qua câu nói của đối phương lại xoay nhồi vào óc Tần Quan Vũ...

Và chàng mỉm cười nói thẳng:

- Hãy đợi qua hết sáu cửa ải rồi sẽ bàn việc ấy!

- E sẽ chậm mất đi chứ?

- Tại sao thế?

- Chẳng lẽ các hạ không biết rằng bản miếu không thể không đặt các hạ vào chỗ chết đấy ư?

- À...

- Cửa ải thứ ba không làm các hạ chết được thì cửa ải thứ tư tự nhiên phải có phương cách hơn chứ!

Suy nghĩ một giây, Tần Quan Vũ nói bằng một cách cương quyết:

- Xin hãy nói rõ tình hình về Quỉ Huyệt trước đã!

- thế là trên con đường vào cõi chết, các hạ đừng trách sao bản miếu quá độc nhé. Được bây giờ ta hãy nói về Quỉ Huyệt... Vào khoảng một trăm năm trước đây, thừa lúc các phái suy yếu, Quỉ Huyệt bèn nổi dậy. Lúc bấy giờ, khá nhiều vị nữ hiệ[p trong võ lâm và con gái nhà lành trong chốn dân gian đột nhiên mất tích...

Sau đó, thất phái cho người theo dõi điều tra, kết quả mới biết đó là hành vi của Quỉ Huyệt. Lúc bấy giờ, thế lực của Quỉ Huyệt quá mạnh,không một ai dám chọc tới...

Tuy nhiên, dù biết không phải là đối thủ, song vì võ lâm chính nghĩa, bảy vị chưởng môn của bảy phái liều chết xông vào Quỉ Huyệt...

Và chỉ ba ngày ba đêm sau đó, bảy vị chưởng môn đã quay trở ra... quay trở ra như những kẻ thường nhân vô dụng! Rồi bắt đầu từ đó, cứ đáo lệ mỗi năm thất đại môn phái phải chọn trong hàng đệ tử của mình ba mươi người thiếu nữ, cống hiến vào Quỉ Huyệt...

Và đến ngày mồng chín tháng chín năm nay, là lần thứ chín mà các phái phải dâng người vào đó!

Tần Quan Vũ vừa kinh vừa tức, chàng cau mày hỏi lớn:

- Hành động không còn nhân tính ấy, không một ai dám phản kháng à?

đối phương vẫn điềm nhiên:

- Ai dám phản kháng?

- Vì đại nghĩa võ lâm, qúy miếu cũng không thể làm chuyện ấy nữa sao? Và thất đại môn phái cũng đành chịu nhục thế à?

- Hay! Hỏi thật hay mà mắng cũng thật khéo! Nhưng tiếc thay, các hạ chỉ biết một mà không biết hai... Nếu các hạ biết rõ tình huống của võ lâm hiện nay, chắc phải rơi lệ mà thất vọng!

Tần Quan Vũ cười nhạt:

- Không biết tại hạ có thể được nghe thêm về việc đó chăng?

- Được chứ... Được lắm chứ! Bởi vì chuyện này rất cần cho các hạ biết, để khi đến Diêm La Điện, nói giùm một tiếng rằng, đối với Quỉ Huyệt, Tam Quốc Miếu có chí phản kháng mà không có sức phản kháng!

- Tại hạ chưa hiểu hết ý câu đó!

- Ồ, các hạ còn nhiều điều không hiểu nữa chứ! Lấy võ công mà nói, tin rằng bản miếu có thể đương đầu với Quỉ Huyệt, nhưng nếu đem phép độc ra mà luận, thì chẳng riêng bản miếu mà luôn nhân tài trong thiên hạ cũng đều phải tái mặt run lên!

- Phép độc của họ là gì?

- Không những độc, mà hành tung của họ lại kỳ bí không làm sao lường được!

- Nhưng kỳ bí làm sao chứ?

đối phương vẫn một giọng đều đều:



- Chuyện đó, xin các hạ tạm thời đừng chú ý làm chi... Nó là một vấn đề cực kỳ nguy hiểm!

Tần Quan Vũ nóng nảy hỏi dồn:

- Yêu cầu các hạ hãy nói trắng ra thử xem!

- Được, nguy hiểm chẳng hạn như các hạ đang tốt lành như bữa nay, rồi sáng ngày mai da thịt tím xanh lên mà chết vất trong một xó vậy!

- Nhưng, tại sao lại không truy thủ phạm?

- Ai lại không muốn truy? Chỉ hiềm vì truy không ra đấy chứ. Và cứ mỗi năm cống hiến ba mươi người thiếu nữ cho võ lâm yên ổn... Nhưng nếu Ngọc Thường Nga lại khuấy động, thì không biết rồi sự việc sẽ ra sao. Cho nên, Chí Tôn Bảo là việc phải lo trước nhất...

Suy nghĩ hồi lâu, Tần Quan Vũ lắc đầu:

- Đó không phải là một biện pháp căn bản!

đối phương cất giọng lạnh lùng như thách thức:

- Cứ như thế, có lẽ các hạ đã có được cách hay?

- Vâng!

- Và cũng có thể nói rằng các hạ đã có kế sách đối phó với Quỉ Huyệt, kể cả cách khu xử với lệnh tỷ Ngọc Thường Nga?

- Đương nhiên!

- Tiếc vì các hạ không thể thực hiện!

- Tại sao?

- Tại vì các hạ sẽ chết ở cửa ải thứ tư nàyTần Quan Vũ

Tần Quan Vũ ngửa mặt cười ha hả:

- Các hạ cần gì cứ phải dùng lời như thế? Tại hạ đâu có phải là hạng sợ chết? Chẳng lẽ tại hạ cứ lập hoài câu hỏi tại sao qúy miếu có ý thành toàn cho tại hạ mà ngoại miêng cứ doạ nạt như thế!

- Các hạ nghĩ như thế à?

- Đó là sự thực!

- Các hạ bằng vào đâu để chứng minh rằng bản miếu muốn thành toàn cho các hạ?

- Tất cả những việc đã qua đều nói rõ chuyện ấy!

- Cứ kể cho như thế đi, nhưng tại sao bản miếu phải lo việc thành toàn cho các hạ chứ?

Câu hỏi bất ngờ, khiến Tần Quan Vũ hơi khựng một chút, chàng hỏi lại:

- Điều đó chính tại hạ hãy còn đang thắc mắc, chẳng hay qúy miếu có thể cho biết được chăng?

- Quá dễ, vì bản miếu chủ không thể ra mặt giang hồ nê định mượn sức của các hạ để vì võ lâm mà thực hành chuyện lớn của võ lâm!

- Mượn sức của tôi?

- Đúng, muốn làm mà không có cách làm được, nên bản miếu định nhờ các hạ thay mặt!

- Lẽ tự nhiên miếu chủ có điều kiện với tại hạ chứ.

- Điều kiện chi?

Trầm ngâm giây phút, Tần Quan Vũ nói:

- Tại hạ đã thọ ân của quý miếu, nếu quý miếu đừng khiến tại hạ phải làm những chuyện vi phản đại nghĩa, còn thì tất cả việc gì tại hạ cũng có thể xin vâng.

đối phương cười ha hả:

- Các hạ lại nghĩ sai rồi!

- Sai như thế nào?

- Sai là ở chỗ bản miếu đâu có chuyện chi khác, mà tất cả mọi việc đều là cái mà do các hạ đang tự làm đấy chứ.

Tần Quan Vũ ngạc nhiên hỏi lại:

- Việc của chính tại hạ đang làm?

- Vâng, để rõ hơn, xin hỏi, khi qua xong sáu cửa ải và trở lại võ lâm, việc thứ nhất các hạ định làm chi nhỉ?

Tần Quan Vũ cười lớn:

- Tìm quyển thứ tư của Bộ Huyền Kinh, thâm nhập Chí Tôn Bảo, giết phản đồ Ngọc Thường Nga, tìm gặp cha mẹ... Sau cùng sắp bày kế sách hủy diệt Quỉ Huyệt, rửa mối nhục lớn cho võ lâm!

- Đúng! Đúng! Ha... ha... ha... Bản miếu chủ cũng chính đang muốn làm như thế đó.

Tần Quan Vũ hơi sửng sốt:

- Quý miếu chủ cũng muốn làm như thế? Luôn cả việc tìm kiếm cha mẹ tôi nữa à?

- Lẽ tự nhiên!



- Sao lại kỳ thế nhỉ?

- Kỳ ở chỗ nào đâu?

- Tại sao lại chúng ta không thể nói tách bạch với nhau? Tìm kiếm cha mẹ tôi chính là việc riêng của tôi, đâu có can hệ gì đến quý miếu?

- A! ... Quả các hạ ngồi dưới đáy giếng mà nhìn trời rồi đấy! Tại sao không thể nói rằng việc tìm kiếm cha mẹ các hạ là chuyện riêng của quý miếu chúng tôi?

- Ừ...?

- Các hạ đừng có là lạ. Tất cả đều là chuyện trong dự liệu của bản miếu chủ. Bằng vào nghị lực và khí phách của các hạ, bản miếu tin chắc rằng việc lớn tất sẽ xảy ra...

Thấy câu chuyện càng lúc càng đi xa, nhưng Tần Quan Vũ vẫn thản nhiên:

- Tại hạ xin chờ đợi!

- Các hạ có lẽ nóng muốn nghe cái độc của Quỉ Huyệt chứ.

- Vâng, tại hạ đang đợi được nghe!

- Phép độc của Quỉ Huyệt, trong thiên hạ không có gì giải được... đó là Kim Ty Xà. Tất cả những người thiếu nữ của Quỉ Huyệt đều có thể điều động, sai khiến được muôn vạn còn Kim Ty Xà!

- Kim Ty Xà như thế nào?

- Nó là một loại rắn cực độc, người bị nó cắn, lập tức da thịt bị tím bầm mà chết. Thử hỏi, nếu Quỉ Huyệt chú ý đến các hạ, chỉ cần cho một vài mươi con Kim Ty Xà phục sẵn chung quanh, thì kể như mạng của các hạ phải cáo chung!

Tần Quan Vũ kinh ngạc gặn hỏi:

- Như vậy, Quỉ Huyệt dùng rắn để xưng bá võ lâm à?

- Đúng như thế, Quỉ Huyệt chủ tự xưng là "Vạn Độc Tuyệt Tôn", bất cứ loại rắn rít độc hại như thế nào hắn cũng đều có cả. Hắn đã dùng cái thứ mà người nào có phòng bị đến đâu cũng không tránh được. Các hạ rõ rồi chứ?

Tần Quan Vũ gật đầu:

- Tại hạ đã biết được một hai...

Tuy nhiên, tại đây tại hạ hãy còn có điều thắc mắc!

- Xin cứ nói?

Qua bao nhiêu sự việc, Tần Quan Vũ cảm thấy y như là tất cả cái ly kỳ củ nó đều do Tam Quốc Miếu làm ra, chàng muốn đi lần từ chuyện để nhóng xem manh mối:

- Việc phóng thiếp mời tại hạ, chẳng hay quý miếu làm bao giờ thế?

- Chuyện nhỏ đó, các hạ để bụng làm chi cho mệt. Thật ra, chuyện phóng thiếp không phải khó lắm đâu, có thể trong lúc các hạ lo cứu người... Cũng có thể nói, các hạ đã cứu người của bản miếu vậy!

Tần Quan Vũ chợt nhớ ra:

- Có phải cô gái tên là Thượng Quan Phương ấy không?

đối phương bật cười:

- Đó chỉ là người thứ hai do bản miếu sai đến nhắc nhở thế thôi!

Tần Quan Vũ lại thêm ngạc nhiên:

- Thế thì ngưòi cải trang tại hạ, đột nhập Hoa Sơn, đề chữ nơi Kim Long Thần Cập cũng là người của quý miếu ư?

- Không!

- Thế thì quý miếu có biết kẻ ấy là ai chăng?

- Có thể là người của Phượng Hoàng tiên nữ!

- Quý miếu có biết Phượng Hoàng tiên nữ là ai chăng!

- Người con ấy hành tung kỳ bí, võ công lại cao thâm, bản miếu đã cho ngươì ngấm ngầm theo dõi, nhưng chưa rõ...

Ngưng một giây, đối phương lại hỏi:

- Có phải nàng đã tặng cho các hạ nửa hạt minh châu không?

- Vâng!

- Thật ra, đến bây giờ, các hạ vẫn chưa biết công dụng của hạt minh châu ấy đâu, nếu ngậm nó vào miệng mà vận công, thì công lực của Khôn Nguyên đơn và Thiên Đỉnh đơn lập tức sẽ tan ra và trở thành nội lực, và lẽ tự nhiên, con người sẽ không phát sinh tà niệm.

- Thế lai lịch của hạt châu ấy ra sao?

- Lai lịch của nó rất lớn, trong giây phút không thể nói rõ được đâu. Chỉ có điều cần thiết là các hạ có được qúy vật ấy là có thể đương đầu với người của Quỉ Huyệt mà không sợ gì cả!

Tần Quan Vũ ngạc nhiên hỏi lại:

- Như thế nghĩa là sao?

- Vì nó có thể giải được vạn độc, sau này, khi xông xáo giang hồ, gặp người của Quỉ Huyệt chỉ cần các hạ vận công là có thể giải độc ngay tức khắc...

Tần Quan Vũ khẽ cho tay vào túi chàng bỗng biến sắc, vì nửa hạt châu đã biến mất tự bao giờ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play