Trời quang hôm nay hình như trong trẻo hơn những ngày trước. Mỹ hài tử
khoác bạch phục mỏng cuộn tròn trên lông thú. Con ngươi khép hờ suy tư
sâu xa, nam nhân phía sau ôm trọn thân hình nhỏ nhắn kia, khẽ hôn xuống
mái tóc thanh ti.
Đã nhiều ngày rồi kể từ khi từ Mục Phủ hồi
Cung, Thiên Nguyệt nói cũng ít hơn, thẫn thờ nhiều hơn, cười lại càng
hiếm. Nam nhân chống một tay nhìn y, lâu thật là lâu mới chịu mở miệng:
“Nhanh chóng thay y phục”
“Để làm gì chứ?” Y nói mắt vẫn hướng về nơi xăm.
“Thiết triều cùng ta”
“Sao?!”
Thiên Nguyệt kinh ngạc bật cả người dậy, ánh mắt hoang mang nhìn người như thể vừa nghe được một tin cực kỳ khó tiêu.
“Nhanh chóng thay phục y, ta không nói lại lần hai đâu” Hoàng Thượng thở dài với tay lấy cuốn Kinh Thư
gần đó.
Nghe đến đây Thiên Nguyệt như tràn ngập sức sống, hí
hửng vào trong thay phục y. Cung nữ cũng theo chân y mà vào trong giúp y chuẩn bị.
“Họa Nhi, ta nên bận cái gì mới tốt đây?”
“Cứ để đấy Họa Nhi lo, đảm bảo sẽ không khiến người thất vọng” Cung nữ sau y tươi cười.
Đây là Họa Nhi. Cũng là cung nữ do chính Thiên Nguyệt đến Nguyệt Cung chọn
lấy. Mấy ngày trước, cảm thấy tâm tình bức rức nên y đã đi thẳng một
mạch đến Nguyệt Cung. Nhớ đến lời hứa với Bình Nhi khi trước sẽ ghé thăm Nguyệt Cung mà chưa làm. Nghĩ đến đây, y càng thấy mình đau khổ khôn
siết.
Nguyệt Cung là một nơi chất chứa các tân phi nhập cung
nhưng chẳng được lọt vào mắt Hoàng Thượng, cũng chẳng có số được các phi tần nhìn trúng mà cho theo hầu. Họ sống ở đây và làm việc vặt cho nơi
này, nghe Bình Nhi kể lại thì nơi đây rất vất vả.
Quả nhiên chứng kiến tận mắt mới cảm nhận được nhựng lời chua xót ấy. Nguyệt Cung chẳng nguy nga cũng chẳng lộng lẫy. Phải nói, nó chỉ là hai khúc gỗ cao cắm
xuống đất và một bảng gỗ viết nguệch ngoạc: “Nguyệt Cung”.
Càng
bước vào trong, sự tồi tàn khắc khổ hiện lên càng rõ. Ở đây có vô số các tân phi, người quét người lau người giặt giũ. Công việc vô cùng cực
nhọc, họ phải làm thế này từ sáng sớm đến chiều muộn sao?
Nghĩ
một chút rồi lại đi vào sâu bên trong, cảnh tượng hiện lên trước mắt
Thiên Nguyệt càng khiến y kinh hãi. Rất nhiều nữ nhân phải làm các công
việc khiêng vác nặng nhọc! Thật quá đáng! Bắt những nữ nhân mỏng manh tơ lụa làm những việc thế này! Đúng là không thể dung thứ.
Đang
nghĩ chợt một nữ nhân khụy xuống trước mặt Thiên Nguyệt, mặt nàng ta đen đúa hôi hám, những vết trầy, vết máu hiện diện khắp thân thể. Nàng ta
có vẻ đã không còn có thể chịu đựng được nên đã ngã khụy. Các thanh gỗ
to nặng thay phiên nhau rơi rớt trên nền đất bụi.
Các nữ quản
canh gác gần đó liền tiến đến không hề nhân nhượng dùng roi quật tới tấp vào nàng. Nàng ta ngoài chịu đựng ra, tất cả còn lại đều hòa vào tiếng
hét.
“Dừng tay!” Chịu không được cảnh thảm khốc này, Thiên Nguyệt liền can ngăn.
“A! Có một con tiện tỳ dám lên giọng với chúng ta kìa” Đám nữ quản nhìn Thiên Nguyệt nanh ác.
Cái gì?! Tiện tỳ?!!!
Nhưng nghĩ lại cũng phải, là một Lâm Quý Phi nắm giữ nửa Hậu Cung nhưng chẳng bao giờ y cài ba cái trang sức châu ngọc, mặc phục y rực màu hay điểm
tô ma mị cả. Ngoại trừ các bữa yến tiệc, trọng tiệc thì còn lại Thiên
Nguyệt đều khoác bình phục màu phấn, tóc đại khái chỉ cột lại mộc mạc,
cài duy nhất trâm bạc tinh tế mà Nguyên Kì đã tặng y. Lầm tưởng y là
cung nữ không phải chuyện mới mẻ gì.
Nén phẫn nộ, bình tâm bước
lại gần ngũ nữ quản kia, mặt không đổi một chút sắc. Ngũ nữ quản cũng
ngông nghênh tiến lại y, trong tay họ không phải gậy sắt thì cũng là roi thừng.
“Nè! Ngươi muốn chết hay sao mà không trả lời bọn ta? Ta
hỏi ngươi đang ở đây làm cái gì kia? Sao không chăm chỉ làm việc? Hay là muốn ăn đòn?”
“Chu choa!” Nữ quản bên cạnh thốt lên nhìn tổng quát phục y Thiên Nguyệt “Ngươi lấy cái này ở đâu ra?!
Ngươi dám trộm đồ của các cung tần sao?!!” Giọng nói vừa phấn khích vừa nham hiểm.
Thiên Nguyệt nhìn những nữ nhân ở nơi này, ngoại trừ ngữ nữ quản ăn mặt
chau chuốt còn lại đều là những miếng vải thô bạc màu chùm đại khái. Như thế này, bọn họ chẳng phải sẽ chết vì không chịu lạnh nổi sao?
“Nè! Ta đang nói ngươi đấy! Ngươi đang khinh thường bọn này sao? Xấc xược!” Nói rồi nữ quản quật một roi vào người y.
Cảm giác đau đớn thấu thịt xương thấm vào đại não, con ngươi Thiên Nguyệt
căng hết mức. Lực sát thương mà roi thừng mang lại quả không phải là tầm thường. Đau đớn tận xương tủy! Như thế này mà nữ nhân kia có thể chịu
mấy chục roi?!! Đúng là thứ ác độc! Từ khi nào mà hậu cần Hoàng Cung
hống hách đến thế?!
“Dạy cho nó một bài học thì mới chịu mở miệng!” Nói rồi năm nữ nhân thủ sẵn vũ khí trên tay và vung xuống.
“DỪNG TAYYYY!!!!” Một tiếng hét vang vọng uy quyền.
Ngũ nữ nhanh chóng cất vũ khí, quỳ xuống hành lễ:
“Thỉnh An Tiêu Nguyên Thái Giám!”
“Các ngươi đang làm cái gì vậy hả!!!” Đây không còn là một câu hỏi nữa mà nó đã trở thành câu trách tội mạnh mẽ.
Tiêu Nguyên mặt tái mét lao đến đỡ lấy Thiên Nguyệt, mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng xuống cổ: “Người... người không sao chứ ạ? Sao người lại lui đến
đây một thân một mình! Các cung nữ của người đâu?”
“Ta bảo họ ở lại” Thiên Nguyệt được Tiêu Nguyên đỡ lấy, thần trí đã thanh tỉnh trở lại vài phần.
Tiêu Nguyên nhìn những vết roi trên da y mà lạnh cả người. Phần vì thương
xót, phần còn lại nghĩ đến Hoàng Thượng. May thay ngăn cản kịp lúc, vết
thương cũng không quá nhiều nhưng nhiêu đó cũng đủ để Hoàng Cung này
loạn! Sáu vết thương, bốn vết roi ứa máu cùng hai vết bầm còn lại.
Ngũ nữ thấy sắc mặt Thái Giám như thế cũng cảm thấy biến sắc theo. Chẳng lẽ... họ đã làm ra tội tày trời?
“Các ngươi chính là muốn chết!” Tiêu Nguyên lấy lại được bình tĩnh, gằn giọng cười khẩy.
“Thưa Thái Giám, bọn thần vẫn không hiểu mình đã làm sai chuyện gì!” Một nữ nhân quản lên tiếng.
“Ha, các ngươi có mắt như mù là một tội, tội tày trời chính là động tay với Lâm Quý Phi!” Tiêu Nguyên tức giận hét lớn.
Nghe đến đây năm nữ nhân đầu óc chỉ còn vang lại tiếng ong ong như búa bổ.
Từ xa, lại một nữ nhân tiếng đến. Nữ nhân này ăn mặc hoa lệ, nhan sắc
cũng là phần sắc nước thiên hương, chậm rãi mà điềm tĩnh hành lễ với
Tiêu Nguyên.
“Thần Tiu Dương Hoa Tổng Quản, bái kiến Tiêu Nguyên Thái Giám”
“Hay cho ngươi Dương Hoa, ngươi dạy dỗ kẻ hầu không tốt, hiện giờ còn dám đả thương Lâm Quý Phi, ngươi hẳn... biết trước kết cục” Thái Giám nhìn
Dương Hoa kinh bỉ.
Vừa dứt lời, các nữ nhân phía trước đồng thanh hô: “Hoàng Thượng vạn tuế!”
Nghe đến đây thì dù có là bình tĩnh cũng đã thực sự bị đánh cho bay mất.
Dương Hoa liếc nhìn năm kẻ hầu tức giận, đáp lại nàng cũng chỉ là cái
hối lỗi.
Có sự hiện diện của Hoàng Thượng, bầu không khí oi bức
cũng trở nên lạnh cóng. Chưa kể kề cạnh người lại là Nguyên Tướng Quân!
Trời dù có nắng hạ chang chang thì tâm tư những người ở đây cũng thấy
lạnh gáy.
“Thiên Nguyệt, nhanh lại đây!” Giọng nói hàm như ẩn vạn khối băng, Dương Hoa bất giác run rẩy.
Thiên Nguyệt cũng ngoan ngoãn tiến lại, để mặc người khám xét thân thể trước
mặt bao nhiêu người. Nhưng ánh mắt của Hắc Phong lúc này... thực sự làm y sợ. Tiêu Nguyên không nhiều lời, lui xuống bên còn lại của Hoàng
Thượng.
“Ha” Một tiếng hừ nhẹ vang lên cũng đủ làm thân thể Tiu Dương Hoa bị dọa cho tê tái rồi!
“Người đừng trách họ, là ta tự nguyện tìm đến” Thiên Nguyệt nói, bản thân tự biết câu này vô dụng vô cùng.
“Thế là do họ tiếp đãi không chu đáo, ban chém” Hoàng Thượng ôm lấy thắt
lưng y, Thiên Nguyệt có thể cảm thấy sự tức giận từ bàn tay ấy.
Cả sáu người hốt hoảng. Tiu Dương Hoa thất kinh! Đỉnh điểm của sợ hãi là cái gì bây giờ cũng cảm nhận được.
“Hoàng Thựng tha tội! Hoàng Thượng anh minh!” Sáu nữ nhân dập đầu liên tục trên nền đất.
“Đừng, họ không biết ta là ai, người không thể xử chém vô tội như thế!” Thiên Nguyệt cuối đầu.
“Được, không chém! Mắt thấy người của ta nhưng không nhận ra, chẳng khác có mắt không tròng, móc mắt họ.”
“Hoàng Thượng tha tội! Hoàng Thượng tha tội!” Tiếng hét ngày càng thảm hơn.
“Hoàng Thượng, ta không muốn chỉ vì vài vết ngoại thương mà họ lại chịu thảm hình như thế!” Y kiên quyết nhìn người.
“Muốn ta tha cho bọn họ?!” Đôi mắt bạc lóe hào quang chết chóc, lông mày nhướn lên.
Y gật đầu không chần chừ.
“Vậy thì tối nay phải nghe lời ta” Hắc Phong ghé vào tai y thì thầm.
Mặt y chốc chốc bị nướng chín, cắn lấy vạt váo không cam tâm tình nguyện mà gật đầu đồng thuận.
“Các ngươi từ nay phế truất thành tì nô khuâng vác, không những thế... chịu
ba ngàn roi thừng cùng hai ngàn trượng, hai năm sau đày ra biên giới”
Hắc Phong nói đến đây, bàn tay ôm thắt lưng Thiên Nguyệt càng chặt.
“Người! Như vậy thì tha chết chỗ nào?” Chẳng phải đày dọa 2 năm rồi đưa ra biên giới chịu án tử sao? Nơi đó giặc binh, chiến trận triền miên, làm sao
có thể...?
“Bảo vật, ta thế này là đang ban ân đức cho họ đó”
Hoàng Thượng khẽ khàng bên nhĩ y, nhân thời cơ lúc y không đề phòng,
hung hăng thơm một cái.
“Ngươi đừng có ở đấy mà nhõng nhẻo nữa, Hoàng Thượng đây chính là đang ban ân đức cho bọn họ chứ chẳng phải
trách tội đâu” Ánh mắt tím trêu chọc nhìn Thiên Nguyệt.
“Ngươi im miệng! Thế này mà là ban ân đức sao?!” Ánh mắt đen ghét bỏ nhìn hắn.
Nguyên Kì nhìn thấy khuôn mặt đấy trong lòng không khỏi phì cười. Tiện tay vương đến nhéo một cái thật đau vào mặt y.
Thật ganh tỵ, ta cũng muốn thử một cái. Tiêu Nguyên bên cạnh ấm ức.
Thiên Nguyệt trưng ra vẻ mặt “Ta bị ức hiếp” nhìn Hắc Phong. Người không nói gì chỉ xoa đầu y rồi xoay người.
“Hồi Cung” Tiêu Nguyên bách báo.
“Khoan đã”
“Lâm Quý Phi còn có điều gì cần dạy bảo bọn chúng sao?” Tiêu Nguyên cung kính với Thiên Nguyệt.
Đương nhiên Tiêu Nguyên chỉ cung kính cho hợp phải phép, chứ thực ra hắn thừa biết Thiên Nguyệt muốn làm gì. Ánh mắt đen liếc sang nữ nhân đang dở
sống dở chết đằng kia, thở dài.
“Ta muốn nạp thêm hầu cận vào Quý Cung” Thiên Nguyệt miệng tuy nói nhưng mắt đã hướng ánh nhìn tìm kiếm.
Y chậm rãi thoát khỏi vòng tay người đến bên nữ nhân đằng xa. Vẻ mặt nữ
nhân có vẻ như vẫn chưa hiểu được những gì đang tiến triển. Thiên Nguyệt đứng đấy nhìn xuống bộ dạng tàn tạ của nàng ta, bất chợt khom người
cười mỉm: “Ngươi danh họ là gì?”
“Ta... là... Tang... Hoa”
“Tang Hoa? Một cái tên thú vị nhưng lại rất dễ nghe” Y đưa một tay ra trước
nàng: “Thế... Tang Hoa, ngươi có đồng thuận trở thành hầu cận của ta?”
“Ta...?” Nữ nhân bấy giờ mới thực sự tỉnh táo để nhìn y, thần thái khinh ngạc.
“Phải! Chính ngươi”
Từng giọt lệ rơi xuống, chậm dần chậm dần rồi tăng lên. Nữ nhân ngước đôi
mắt đầy châu lệ mà nhìn y. Trong khoảnh khắc này, thực sự... Thiên
Nguyệt đã bị hớp hồn bởi nữ nhân này. Không phải tâm tư rung rẩy, mà là
bị mê mẩn! Mê mẩn cũng chẳng vì dung mạo tuyệt trần, mà chính là đôi mắt của nữ nhân kia. Có thể phải nói, đây là đôi mắt độc nhất vô nhị mà
Thiên Nguyệt được nhìn qua.
Vầng ngươi này trông cực lạ lẫm, lại
cực hút hồn. Chút dương quanh quẩn, lam ngôn hạnh, lại thêm sắc thu thủy hòa trộn. Tựa như sự tĩnh lặng của mặt hồ chiều tà, cùng với ánh trời
hoàng hôn hiu quạnh, trộn lẫn dung hòa, cô đọng lại tâm điểm một chút gì đó khô khốc. Thật là một đôi mắt mỹ lệ, nhất thời cướp đi thần trí của
nam nhân.
Nữ nhân chậm rãi chạm đầu ngón tay vào lòng bàn tay
Thiên Nguyệt, hơi hướng sợ hãi dè chừng. Y không giận chỉ dịu dàng nắm
chặt bàn tay chai sạn kia mà kéo về phía mình. Đở được Tang Hoa, đôi mắt kia lại càng gần hơn, bị vẻ đẹp của đôi mắt một lần nữa câu hồn, y
không tữ chủ được mà thốt lên: “Thật là một đôi mắt tuyệt sắc!”
Tang Hoa nhìn Thiên Nguyệt thẩn thờ, không chỉ vì câu nói kia mà còn vì dung mạo quốc sắc thiên hương này, nhất thời cuối đầu không dám ngẩn lên.
Loáng thoáng chỉ nghe người kia nói.
“Tiêu Nguyên, ngươi mau dìu nàng để ta còn tiếp tục”
Tiêu Nguyên nghe lệnh chạy đến, cũng nhất thời vì đôi mắt kia mà khựng lại
một chút nhưng rồi cũng hoàn tâm mà đở lấy nàng. Thiên Nguyệt tiếp tục
nhìn ngó xung quanh. Thực sự tất cả những nô tỳ trong đây hoàn toàn mang một dung mạo mỹ miều. Cớ sao lại phải làm những việc nặng nhọc này? Nô
hoàn trong Quý Cung không phải là thiếu người. Nhưng mà để được thân
thuộc như Bình Nhi... thì chẳng có ai như thế. Vì thế lần này quyết chọn cho mình hai người hầu cận để bầu bạn.
Nhìn quanh một hồi Thiên
Nguyệt đặc biệt chú ý đến người ngồi ở góc cột đằng xa. Dường như không
một ai để tâm đến nữ nhân ấy. Nàng chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào y, dù y đang ở rất xa nhưng ánh nhìn đó như một kim châm khiến y khó chịu.
Thiên Nguyệt lao đến nhanh chóng, gần nữa, nữa, nữa! Cho đến khi hai ánh nhìn thực sự đã cùng hướng về nhau, Thiên Nguyệt mới khựng lại. Nữ nhân này
từ đầu tới chân đều toát ra thần thái kì lạ, không chỉ thế vẻ bề ngoài
càng khác thường. Da bì như được tô vẽ một màu trắng dị thường, mái tóc
trắng xóa không chút tì vết và nữ nhân cũng đang khoác trên mình một
bạch thường phục tinh khôi. Dự dị thường chưa dừng lại ở đó, nàng mang
một vầng ngươi trắng dã cùng màu với tóc và da.
Từ đầu đến chân người này duy nhất một màu trắng lạ kỳ, trắng đến mức Thiên Nguyệt mơ hồ thấy nàng ta phát ra hào quang.
“Lâm Quý Phi! Đừng lại gần ả ta!” Tiu Dương Hoa hét lên, không màng thế sự mà lao đến can ngăn.
“Ngươi... tại sao lại ngăn ta?” Thiên Nguyệt châu may nhìn nàng, con ngươi tỏa chút khó chịu.
“Ả ta cực kỳ dị thường!!! Ả còn bị điên!! Nương nương tuyệt đối đừng động vào ả!” Tiu Dương Hoa sợ hãi ngăn cách.
“Haha... hihi”
Tiếng khúc khích vang lên lạnh cả sống lưng. Không phải vì sự uy quyền hay gì khác mà chính là sự ghê rợn ẩn chứa trong nó. Tất cả hướng ánh nhìn về
phía nữ nhân dò xét, khuôn mặt mọi người mang một sắc thái riêng biệt.
Nghe Tiu Dương Hoa nói như thế thì Thiên Nguyệt càng muốn mang người này về
Cung mình. Đôi mắt đen tịch mịch của y nhìn lại nàng. Chưa kịp đề phòng, bạch nhân lao đến áp sát mặt y khiến mọi người hốt hoảng. Binh lính
nhanh chóng bao quanh hai người, đồng loạt chỉa mũi giáo về nàng ta.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng tinh khiết khẽ chạm vào dung mạo Thiên Nguyệt, nhẹ
nhàng lướt nhẹ qua khuôn mặt, cánh mũi... cuối cùng dừng lại ở đôi mắt.
Thiên Nguyệt vẫn để mặc nàng, bởi vì khi nhìn vào mắt đối phương y không tài nào nhận ra được nàng ta đang nhìn cái gì.
“Haha...hihi” Nữ nhân lại cười, vẫn là chất giọng rùn rợn đó.
“Các ngươi mau mau giết ả đi! Ả ta đã giết hàng chục hầu cận của ta rồi đấy! Ả cực kỳ nham hiểm! Lại còn bị điên! Lâm Quý Phi người mau mau tránh xa ả ra!!” Dương Hoa gào thét.
Hoàng Thượng, Nguyên Kỳ cũng đặc
biệt để tâm đến nhất cử nhất động của nàng ta. Tiêu Nguyên khó hiểu lên
tiếng: “Ngươi nói nô hoàn này giết hàng chục hầu cận của ngươi?”
Hầu cận của Tiu Dương Hoa đương nhiên không phải loại liễu yếu đào tơ, hầu
hết theo hầu nàng đều là những người võ công xuất chúng. Sao có thể có
chuyện một nô hoàn bị điên tàn sát tất cả chứ?
“Phải! Ta không có gạt người đâu! Cô ta! Cực kỳ man rợ! Người nên tránh xa ra!”
“Hahahahahahahahahahha!!!!!” Nữ nhân bất chợt cười lớn khó lường khiến Hoàng Thượng cùng Nguyên Kì
cũng đã đặt tay tại chuôi kiếm.
“Haha tìm được rồi! Tìm được rồi! Cuối cùng cũng thấy rồi! Haha...hihi” Nữ nhân ôm chầm lấy y dụi dụi.
Tác Giả: Sora Fuyu
Bộc bạch: Các nàng thấy chương này có dài hơm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT