Mục Phủ nằm giữa nơi Kinh Thành náo nhiệt, thế nên họ cũng không mất nhiều thời gian để tìm đến.

Cửa phủ này được lát vàng oai nghiêm, xung quanh bức tường đá chính là những điêu khắc tinh tế. Trước cửa còn có hai thị vệ canh cổng, đường nét bặm trợn dọa người. Cả hai đều vác vũ khí bên mình mà trừng trừng nhìn bọn họ.

Thiên Nguyệt quan sát một hồi liền gật gù, nghĩ: Bình Nhi được gả vào đây cũng khá tốt. Gia thế thịnh vượng như thế kia, nàng có thể ăn sung mặc sướng mà không màn đến vất vả. Mục Phủ này quả nhiên trông rất được!

Càng nghĩ y lại càng không thể kiềm chế được mong muốn nhìn thấy Bình Nhi. Chắc hẳn giờ nàng xinh đẹp lắm, con bầy đếm không xuể.

Y hào hứng tiến đến cửa môn, nhanh chóng bị hai thị vệ chặn lại. Thiên Nguyệt trưng ra bộ mặt bất mãn:

“Ý gì đây? Mau tránh đường!”

“Đây là Mục Gia! Không phải nơi các ngươi có thể tùy tiện vào! Gia chủ có lệnh, người ngoài không được vào dù chỉ là nữa bước!” Thị vệ hắt giọng hô to.

“Thế... như thế này thì được phép không?” Tuyệt Tinh vừa nói vừa giơ cao lệnh bài ngọc.

Hai thị vệ nhìn lệnh bài muốn rách cả mắt, sau đó cùng đồng thời quỳ xuống tạ tội nhường đường: “Tại hạ có mắt như mù, không phát hiện ra Tuyệt Tinh Công Chúa giá đáo”

“Bình thân! Gia chủ ngươi có bên trong chứ?” Tuyệt Tinh kênh kiệu ra giọng.

“Vâng, có!” Thị vệ cung kính.

“Thế tốt, ta tìm hắn có chuyện” Tuyệt Tinh huênh hoang đi vào.

“Xin thất lễ, Công Chúa xin dừng bước!”

“Ngươi dám cản ta?” Đôi mắt máu ánh lên hỏa nộ.

“Tiểu nhân không dám! Chỉ là... trong nhà vừa có hậu sự, hiện chưa thu xếp chu toàn để đón tiếp người”

“Sao lại có tang sự? Mục Lão Gia vừa rời trần sao?” Nguyên Kì nheo lại đôi mắt tím sắc bén.

“Không phải Mục Lão Gia... mà là con dâu lớn của Mục Phủ vừa qua đời”

Lời nói ra không nặng không nhẹ nhưng nó như một tiếng xét đánh thẳng vào thiên đỉnh của mỗi người! Đặc biệt là Thiên Nguyệt!

“Ngươi nói cái gì? Con dâu lớn của Mục Phủ?!!” Thiên Nguyệt gần như hét lên.

“Thưa phải! Là phu nhân lớn... là Bình phu nhân!”

Đôi mắt đen căng hết mức, cả môi cũng không thốt nổi thành lời. Thậm chí cả thân th63 bây giờ cũng chưa hẳn đã đứng vững. Quả thật, tin này như một lưỡi dao đâm vào tim của y. Bình Nhi... nàng đã chết?!!!!

“Tại sao?” Giọng nói khe khẽ của y vang lên.

“Là do... bệnh nan y.”

Điều này thật là kỳ lạ! Bệnh nan y? Bình Nhi bệnh nan y từ khi nào chứ? Trước giờ vẫn thấy nàng ta sống khỏe mạnh! Tại sao lại xuất hiện bệnh nan y chứ?

Không một lời thừa thải, thân kim ảnh bước vào khuôn viên của Mục Phủ. Đôi mắt đen nhìn ngắm xung quanh. Những tấm lụa trắng phất phơ khắp nơi, hoa cúc trắng được trưng bày thay cho những chậu hoa sặc sỡ, khung cảnh Mục Phủ nhuốm một sắc bi thương tang tóc.

Càng vào trong, thân thể Thiên Nguyệt càng nặng trĩu bước chân cũng chậm dần. Hậu sự đã được chu toàn, có lẽ thi thể của Bình Nhi cũng đã được chôn cất. Bước chân y hiện giờ đã dừng hẳn, bao quanh thân thể nhỏ nhắn là sự u buồn.

“Là ngươi?!!”

Nghe tiếng gọi, Thiên Nguyệt theo phản xạ mà hướng về phía người đó. Người đó là một nam nhân tuấn tú khoác tang y, tay cầm thiết phiến, cả người toát ra phong thái nho nhã, chậm rãi bước về phía y. Đôi mắt phượng đen huyền nheo lại khó lường. Trên bàn tay cầm thiết phiến có quấn một miếng vải trắng.

“Ngươi...” Thiên Nguyệt nhìn hắn rồi thầm nghĩ: Người này thực sự trông rất quen.

“Tại hạ là Mục Dương, chúng ta đã gặp nhau ở hội đèn ngày hôm qua... không biết thiếu gia đây còn nhớ tại hạ?” Mục Dương chấp tay cung kính.

Thiên Nguyệt gật gù như nhớ ra, cơ mà trong tiềm thức của y. Người hôm qua mà y gặp... thực sự... không có phong thái áp bức người khác như thế này. Hôm qua, hắn là cư xử như một tên ham sống sợ chết... thế mà... hôm nay lại trở thành một người đoan chính khí chất ngất trời như thế này... thật có chút khác thường.

“Mục chủ!!!” Tên lính canh cửa khi nảy vội vàng quỳ hành lễ “Những người đây là do Tuyệt Tinh Công Chúa dắt tới”

“Ồ... Tuyệt Tinh Công Chúa vừa mới được Hoàng Thượng phong chức, chẳng hay vì lý do gì mà Mục phủ nhỏ bé này lại được rồng phượng như người ghé thăm?” Mục Dương bức gần đến nữ nhân mang con ngươi huyết đỏ, cuối đầu mỉm cười.

Tuyệt Tinh hài lòng nhìn nam nhân trước mặt. Cũng cùng lúc nhận ra, người hôm qua và người trước mặt... thực sự rất giống nhau... nhưng tại sao nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng?

“Khá hay cho miệng lưỡi của ngươi! Ta ghé ngang qua đây... không lẽ làm phiền Mục gia sao?” Tuyệt Tinh hất mặt tới trời, ban giọng.

“Tiểu chủ nào dám, được một người cao quý như công chúa ghé thăm, Mục gia còn vui mừng khôn xiết. Chỉ lại Mục gia vừa mang tang, không tiện đón tiếp sự có mặt của công chúa một cách chu toàn. Mong người lượng thứ!”



Phải! Chắc chắn khác... người trước mặt nàng, từng lời nói cho đến hành xử đều cẩn trọng không lộ sơ xuất. Chưa kể nhìn vào đôi mắt kia của hắn cho nàng biết một sự khó lường ẩn giấu sâu bên trong.

“Chúng ta cốt yếu muốn đến để viếng Bình Nhi. Nhưng ta lại nghe một tin không mấy tốt lành?” Tuyệt Tinh cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt đen tịch mịch kia.

Nghe đến đây, lòng Thiên Nguyệt lại nhói lên một chút, nỗi day dứt lại cứ thế dày vò tâm tư y.

“A! Là nương tử của ta... Nàng qua đời do căn bệnh nan y” Nói đến đây Mục Dương dùng vạt áo từ tang y mà thấm nước mắt.

Nhưng sâu bên trong sự quan sát sắt bén của ba người còn lại, hắn không thể nào qua mắt được họ. Bởi vì họ đều chắc chắn... không hề có một giọt lệ nào rơi ra!

“Vậy ngươi chính là gia chủ của Mục Phủ?”

“A, đúng vậy. Thật thất lễ quá, mời công chúa vào trong”

“Không cần, bọn ta chỉ đến để viếng Bình Nhi” Tuyệt Tinh chán ghét nhìn sự vờ vịt của hắn.

“Được, vậy... theo ta”

Họ theo chân Mục chủ ra ngoài vườn sau của Mục gia. Tại đây cây cối khô héo, cảnh vật ảm đạm, bầu trời hôn ám. Chỉ cần liếc nhìn cảnh vật thôi cũng đã cảm thấy một niềm oai oán trong tâm ngực! Huống hồ! Huống hồ hiện tại tang tóc bi thương bị hòa lẫn. Khiến cả không khí nơi này cũng thành một hắc hương trôi nổi.

Thiên Nguyệt lao đến bên vành mộ Bình Nhi, bàn tay vô thức sờ nhẹ danh tự được khắc lên bia kia. Những tâm tư muốn thổ lộ hiện giờ chỉ còn biết nuốt ngược vào trong.

Bình Nhi! Ta sai rồi! Là ta không chú tâm nhiều hơn đến nàng!

Thiên Nguyệt nghiến răng, mái tóc lạ che một nữa khuôn mặt. Bàn tay phải siết chặt nơi vạt áo tại ngực.

Đau đớn quá! Bình Nhi! Là lỗi của ta!

Tuyệt Tinh đau lòng ngoảnh mặt nơi khác, người mà Thiên Nguyệt xem như tỷ muội ruột, ngày ngày không ngớt miệng luyên thuyên cho nàng nghe về nàng ta... hiện nay lại nằm dưới nắm mộ. Chắc chắn y sẽ khó mà chấp nhận được.

Nhưng rồi bỗng dưng sắc mặt nàng thay đổi hẳn, tiến gần đến bên Nguyên Kì. Chưa đợi nàng ta lên tiếng, hắn đã cướp lời: “Ta biết!”

Tuyệt Tinh trợn mắt trừng, rồi xoay sang nhìn Hoàng Thượng... nếu Nguyên Kì biết, chắc chắn Hoàng Thượng cũng đã biết. Chỉ có Thiên Nguyệt dường như vẫn không nhận ra.

Thiên Nguyệt khóc thương một hồi cũng thỏa tâm, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực Hoàng Thượng mà đi vào trong. Tuy vậy, đôi mắt đen tịch mịch kia của y vẫn không thể nén bi thương.

Họ sau khi viếng mộ Bình Nhi xong cũng chỉ có thể nói lời từ biệt. Lúc này, Mục chủ tiến đến bên họ:

“Công Chúa thực sự muốn lập tức rời sao? Sao không lưu lại đêm nay? Dù sao đi đường cũng rất vất vả”

“Ta không sao! Đa tạ Mục chủ có hảo tâm nhưng vạn sự trong Cung còn chờ ta suy xét, ta không thể phủ bỏ trách nhiệm mà rong chơi được”

“A! Công Chúa khách sáo rồi” Nói rồi liếc mắt sang Thiên Nguyệt “Nhưng vị thiếu gia đây có vẻ sẽ không chịu nổi sự mệt nhọc của đường dài, nếu ngài còn lưu luyến Bình Nhi như thế, thì cũng có thể ở lại đây vài hôm”

“Không cần, ta vẫn ổn” Thiên Nguyệt đáp lại có lệ rồi nương theo Hắc Phong để ra ngoài.

Mục Dương toan níu kéo lại thì đã bị Tuyệt Tinh cùng Nguyên Kỳ trừng mắt nhìn.

Ra phố, thần dân bá tánh nhộn nhịp đông vui. Nhưng tâm trạng chẳng thể hòa theo dòng người đông vui này được.

“Phu nhân của Mục gia chết rồi sao?!”

“Phải! Thật đáng thương!”

“Ta thấy một cô nương xinh đẹp như thế, sao lại phải vướng vào Mục phủ này chứ! Đúng là hồng nhan bạc mệnh mà!”

“Mặc dù không có đôi tay đi chăng nữa! Nhưng Mục phủ hưng thịnh đến thế... mang người ta về chăm sóc, cho người hầu kẻ hạ phục tùng là được rồi!”

“Phải đấy! Vậy mà còn bắt nữ nhân xinh đẹp thế kia lao lực! Bị bọn họ đánh đập đến chết thôi!”

Những phu nhân ngoại tuổi vừa đi chợ vừa buông chuyện gần đó. Ánh mắt tia đến tia lui Mục phủ.

Thiên Nguyệt nghe xong, nộ hỏa bùng phát. Giận dữ quay ngược vào trong khiến những người còn lại cũng bất ngờ.

Mục Dương vừa trong nhà chính nhàn nhạ uống trà, ngờ đâu lại bị một đấm vào mặt. Lực tuy không mạnh nhưng không thể nói là không tổn thương. Mục Dương ngơ ngác nhìn y: “Thiếu gia? Có chuyện gì thế?”

“Có chuyện gì sao?!!! Ngươi dám ức hiếp Bình Nhi đến chết! Thế mà lại thảnh thơi ngồi uống trà sao?!!!

Ngươi đúng là tên hạ tiện súc sinh!!! Ta đánh chết ngươi” Thiên Nguyệt hung hăng giáng thêm một cú vào Mục Dương.

Nhưng xuôi xẻo thay, hắn đã nắm được cánh tay kia.



“Hỗn đản!!!!” Tuyệt Tinh hét lên “Ngươi dám động bàn tay dơ bẩn đó vào Lâm Quý Phi sao!”

Mục Dương nghe được ba chữ “Dương Quý Phi” tròng mắt liền căng to hết mức. Đôi mắt đen của hắn đánh giá lại một lần nữa Thiên Nguyệt. Mỉm cười, thả người, nói: “Chà, hôm nay Mục phủ có thật nhiều khách quý”

“Tên súc sinh!” Thiên Nguyệt mang đôi mắt hằn tia lửa gằn từng chữ.

“Ô! Lâm Quý Phi có lẽ đã hiểu lầm thần rồi”

“Ha! Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng bọn ta hiểu lầm? Chuyện của ngươi ai Kinh Thành này ai cũng đã tỏ cả rồi! Còn chối?” Tuyệt Tinh khiêu khích nhìn.

“Phải! Chuyện đó có thật! Nhưng không phải do ta làm” Mục Dương vẫn bình tĩnh đến sáng lạng.

“Đừng nhiều lời!” Tuyệt Tinh hét lên.

“Dương Quý Phi chưa lên tiếng... sao Công Chúa lại vội phán xét tại hạ?” Mục Dương mỉm cười nhẹ nhướn mày “Đích thực đây là sự thật, Bình Nhi đúng là đã bị Mục phủ ngược đãi... nhưng... không phải ta... mà là sư huynh ta...!”

“Sư huynh? Láo! Ngươi và người ngày hôm qua bọn ta gặp đều mang dung mạo này! Cả danh họ cũng xưng như thế...!!” Tuyệt Tinh phủ nhận.

“Phải! Ta và sư huynh mang cùng một dung mạo nhưng người các người gặp hôm qua... không phải ta...! Mục Dương là tên của ta, hắn giả mạo ta để đi vui hội. Bởi vì hắn biết, nếu hắn dùng danh thực của hắn mà ra ngoài, thần dân sẽ không tiếc lời mà phỉ báng! Thực ra, tên hắn là Mục Trì. Và hiện giờ hắn đã bỏ trốn”

“Không thể có chuyện như vậy xảy ra!”

“Có chứ! Người có thể hỏi bá tánh xung quanh mà xem! Mục gia vốn dĩ có hai hài tử song tử. Mục Trì và Mục Dương” Hắn nói và gập thiết phiến trở lại.

“Chối bỏ ân sủng Hoàng Thượng ban chính là chu di tam tộc?” Nguyên Kỳ liếc ánh mắt tím lạnh lẽo nhìn Mục Dương.

Đáp lại hắn chỉ là nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Phút chốc, Nguyên Kỳ cảm thấy hắn vô cùng đáng ghét! Hắn có nét cười hệt như Tiêu Nguyên!

“Ta biết! Nhưng bảo tại hạ phải như thế nào? Rõ ràng Hoàng Thượng xuống thánh chỉ gả Bình Nhi cô nương cho sư huynh. Phải chi duyên phận để nàng gả cho ta, thì sẽ không có kết cuộc đau thương này rồi” Mục Dương thong dong “Muốn chém muốn giết thì Mục Dương này xin tuân theo, vốn dĩ ta cũng sớm biết sẽ xảy ra loại chuyện này”

“Ngươi... tại sao lúc đó không ngăn cản họ?” Thiên Nguyệt thẫn thờ nhìn hắn.

“Ta? Dựa vào một mình ta? Hahaha...” Mục Dương cười lớn “Trong Mục phủ... người có quyền lên tiếng chỉ có một mình Mục chủ! Những người còn lại khi không được phép lên tiếng... có nghĩa là không được phép!”

Mục Dương nheo đôi mắt màu tịch mịch, bi thương lóe sáng “Ta không phải là không muốn! Chỉ là ta đã thử nhưng thân thể này bị đánh cũng chẳng hề hấn, chỉ tội chính là Bình Nhi cũng bị liên lụy”

“Dương Quý Phi nghĩ ta có thể đứng nhìn nữ nhân ta yêu thương ngày đêm bị hành hạ?” Hắn xoay mặt vào trong.

“Thực ra, ta đã âm mưu thủ tiêu hắn... nhưng tiếc thay một mình ta thì không thể thành công. Ta bị phát hiện, bị lưu đày trong ngục của Mục phủ, ngày như đêm, không một ánh quang... đến khi binh hầu mở xích cho ta... ta mới biết... hắn đã bỏ trốn, Bình Nhi đã chết, Mục phủ giao lại cho ta cai quản. Có nghĩa là, ta phải thế mạng thay cho hắn!” Mục Dương nghĩ thầm: Phải! Từ đầu ông trời đã không có mắt. Dù sao ta cũng đã chuẩn bị cho chuyện này rồi. Được vậy thì ta có thể gặp Bình Nhi ở nơi Hoàng Tuyền.

“Ta, Dương Quý Phi, chịu trách nhiệm quản xét nữa Hậu Cung! Và cũng là chủ nhân của nha hoàng Bình Nhi! Ta sẽ đưa ra án xét cho ngươi! Mục Dương chủ phủ, ngươi... từ này về sau... cai quản Mục phủ thật tốt, giúp đỡ bá tánh và nếu Mục Trì có trở về đây... ngươi có thể giam hắn lại cho ta... hoặc một kiếm tước mạng hắn!” Nói rồi Thiên Nguyệt xoay người bỏ đi.

Tuyệt Tinh khá bất ngờ, Thiên Nguyệt tự tiện quyết định như thế... mặc dù là trong phạm trù cho phép của y nhưng mà trước mặt Hoàng Thượng lại thay người... Mà thôi, ta nghĩ Hoàng Thượng thế nào cũng sẽ để chuyện này cho y phán xét.

Đúng là từ bi.

Mục Dương nhìn bóng bọn họ mà buồn bã, bật cười khổ sở: “Bình Nhi, vẫn là chưa thể đoàn tụ với nàng, nàng nhìn xem... nam nhân ngày đêm nàng thương nhớ... thật sự xứng với mong nhớ của nàng” Mục Dương thở dài: “Chỉ có điều hiện giờ lại là nữ nhân của kẻ khác”

“Như vậy ổn chứ?” Hắc Phong nhìn khuôn mặt thâm trầm kia.

“Sao lại không? Rõ ràng Mục Dương là người vô tội, sao ta có thể hạ sát bừa bãi thế chứ?”

“Chỉ vài ba câu nói của hắn... làm ngươi lung lay sao? Nhỡ đâu...” Tuyệt Tinh thở dài.

“Không! Nhìn vào mắt hắn... ta chắc chắn là hắn nói thật!”

“Ngốc tử! Con người thủ đoạn tâm tư khó lường, dựa vào ngươi là có thể cho rằng hắn nói thật sao?”

“Thế dựa và đâu mà ngươi cho rằng hắn nói dối?”

Tuyệt Tinh bị hỏi ngược nhất thời nói không ra.

“Dù sao chuyện cũng đã quyết rồi, hồi cung.” Hắc Phong buông một câu khiến mọi chuyện phai mờ.

Tuyệt Tinh biết là Mục Dương nói thật, bởi vì lúc viếng mộ lúc nàng bất chợt nhìn về phía Mục Dương... nàng đã vô tình thấy ánh mắt hận thù mãnh liệt ẩn chứa sâu bên trong. Không chỉ nàng, Nguyên Kì và Hoàng Thượng có vẻ đã sớm nhận ra điều này.

Nhưng mà, Thiên Nguyệt thực sự có thể vượt qua chuyện này dễ dàng như thế sao? Tuyệt Tinh khó hiểu nhìn y.

Trên lưng tuấn mã, trong vòng tay rộng lớn, mỹ hài tử không phát ra ngôn từ nào, tĩnh lặng như màn đêm nhưng sâu bên trong đó là ánh ngươi ẩn chứa phẫn nộ từ hỏa ngục.

Tác giả: Sora Fuyu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play