Úc Chỉ không hi vọng Doãn Hủ lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, trên thực tế, một người lúc nào cũng nghe lời người khác răm rắp sẽ không thực sự thành công.
Tuy nhiệm vụ không yêu cầu, nhưng hắn không hi vọng Doãn Hủ sẽ trở thành con rối bị người khác giật dây.
Nhưng bây giờ không phải lúc để cậu tùy hứng.
Sau đó, Doãn Hủ không nói về chuyện học ở trường với hắn nữa, mỗi ngày đến thư phòng nghe hắn giảng bài như thường lệ, như thể cuộc trò chuyện ngày đó chưa từng xảy ra.
Úc Chỉ đến Úc thị làm việc, không ngờ mới đến sảnh đã nghe được tiếng ồn ào huyên náo.
"Cho tôi vào! Tôi phải gặp tên họ Úc đó!" Lâm Hữu Đức kêu lớn, thu hút sự chú ý của các nhân viên.
"Tiên sinh, ngài không có hẹn trước, chủ tịch Úc cũng không có thời gian gặp ngài. Tiên sinh, xin ngài trước tiên về đặt lịch hẹn đi." Cô lễ tân lo lắng đến mồ hôi đầy đầu, chỉ sợ bởi vì chuyện này mà công ty sẽ trừ lương của mình.
"Tên họ Úc có mặt mũi làm chuyện như vậy, còn bắt ông phải hẹn trước?! Kêu hắn ra đây cho tôi!" Lâm Hữu Đức tức muốn hộc máu.
Úc Chỉ vừa vào cửa liền dừng lại, trợ lý từ phía sau kêu lên: "Tiên sinh? Hay là ngài lên trước đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đến đuổi người."
Bảo vệ cũng đang đi vội vào sảnh, Lâm Hữu Đức thấy bảo vệ sắp đến, thế là lại càng làm ồn hơn nữa, kêu gào to hơn.
Lâm thị sắp bị Úc thị làm cho phá sản đến nơi rồi, lão cần đếch gì phải quan tâm đến mặt mũi nữa. Lão muốn cho tất cả mọi người nhìn xem thằng họ Úc này là hạng người gì!
Úc Chỉ từ chối đề nghị của trợ lý, không những không tranh thủ lúc Lâm Hữu Đức bị khống chế để đi lên, mà ngược lại còn xoay người đi về hướng lão.
"Chủ tịch Lâm thật uy phong quá." Giọng nói trầm thấp lọt vào tai những người có mặt, một số nhân viên nghe ra giọng ai, không khỏi vội vàng cúi đầu, nhưng tai thì vẫn cứ nghểnh lên.
Lâm Hữu Đức nhìn thấy hắn lập tức trợn trừng mắt, cả giận nói: "Họ Úc, mày thế mà còn dám xuất hiện, còn dám gặp tao!"
Lão đến gây rắc rối, hơn còn muốn cho càng nhiều người xem được càng tốt, muốn làm hỏng thanh danh của Úc Chỉ và Úc thị. Nhưng lão không ngờ rằng Úc Chỉ nhìn thấy lão rồi còn dám đi đến, chẳng lẽ hắn không sợ mất mặt trước công chúng sao?
Úc Chỉ hơi nhếch môi. "Tại sao ông lại nghĩ rằng tôi không dám?"
Lâm Hữu Đức giận đến đỏ bừng mặt mũi, chỉ vào hắn mà mắng: "Đồ khốn nạn vô liêm sỉ, mày gài bẫy tao, ác ý thu mua, còn bắt tao phải bán cổ phần!"
Úc Chỉ không hề tức giận mà còn bình tĩnh nói: "Lâm thị ăn xén nguyên liệu và cung cấp hàng giả kém chất lượng là sự thật, tôi thu mua Lâm thị với hi vọng trong tương lai nó sẽ phát triển tốt hơn, các biện pháp thu mua đều hợp pháp. Nếu chủ tịch Lâm không hài lòng, ông có thể kiện tôi lên tòa và chờ phán quyết của tòa án. Đương nhiên, tôi cũng rất vui vẻ tiếp nhận giám sát của chủ tịch Lâm với Úc thị, nếu Úc thị có bất kỳ hành vi vi phạm pháp luật nào, ông cũng có thể nhắm ngược lại vào đó."
Từng câu nói đều hợp lý và có cơ sở, hắn không nhanh không chậm nói xong rồi, còn gật đầu với Lâm Hữu Đức một cái, ý bảo lão nếu có chuyện có thể tiếp tục phản bác.
Lâm Hữu Đức bị tức suýt ngất, tim đập loạn xạ, lão che ngực nhìn có vẻ sắp ngã đến nơi.
Úc Chỉ vội vàng ra hiệu cho bảo vệ tiến lên đỡ Lâm Hữu Đức, quan tâm nói: "Chủ tịch Lâm nếu thân thể không ổn thì cần gì phải tự mình đến đây. Nếu chủ tịch Lâm tiếc tiền nằm viện, Úc mỗ rất sẵn lòng thể hiện lòng tốt, đưa ông đến bệnh viện kiểm tra một lượt."
Lần này Lâm Hữu Đức ăn đau thật, lão trừng mắt nhìn Úc Chỉ, khóe mắt như muốn nứt cả ra. Lão rất muốn xông lên đánh người, nhưng khổ nỗi bị bảo vệ giữ lại, lão giãy dụa kiểu gì cũng không ra, chỉ có thể dùng mồm chửi.
"Mày già mà không nên nết! Cướp con trai tao coi như đồ chơi! Vì giấu diếm sự thật mới nhắm vào Lâm thị, mọi người nhìn xem, chủ tịch Úc thị chính là kẻ khốn già mà không biết xấu hổ như vậy! Một đống tuổi rồi còn muốn ngủ với một đứa bé mới mười mấy tuổi, hắn không chỉ đồng tính mà còn là một kẻ đồng tính kinh tởm!"
Vẻ lãnh đạm ban đầu của Úc Chỉ lập tức trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Lâm Hữu Đức, trong lòng lão run lên, chỉ muốn xoay người bỏ chạy!
Người đàn ông này rất nguy hiểm!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu lão, ý định muốn đồng quy vu tận với đối phương khi trước đã biến mất hoàn toàn.
Lão không thể nào thắng được hắn, cũng không cách nào chiếm được lời từ trong tay hắn!
Những người xung quanh bắt đầu xì xào, thỉnh thoảng lại nhìn Úc Chỉ.
Dường như đều đang cảm khái, không ngờ rằng chủ tịch Úc nhà bọn họ lại là loại người này.
Úc Chỉ mặc kệ bọn họ bàn tán, chỉ bước từng bước về phía Lâm Hữu Đức vẫn đang bị bảo vệ giữ chặt, từng bước chân vững vàng bình tĩnh.
Khi tiến lại gần, tầm mắt hắn rơi vào cần cổ yếu ớt của Lâm Hữu Đức, nhàn nhạt nói: "Sợ là chủ tịch Lâm đã nhầm lẫn rồi. Tôi chưa từng gặp hai vị thiếu gia nhà ông, mà theo tôi được biết, bọn họ vẫn còn sống rất tốt ở nhà họ Lâm, vẫn chưa mất tích, chủ tịch Lâm vì sao lại muốn bịa chuyện như vậy để lừa gạt người khác nhỉ? Hay là... ông muốn bọn họ biến mất? Hả?"
Âm cuối hơi cao lên, Lâm Hữu Đức cảm thấy rét lạnh trong lòng, lão dám khẳng định hắn đang uy hiếp mình.
Úc Chỉ đang đe dọa lão, rằng nếu lão nói thêm gì nữa, đối phương sẽ thật sự bắt đi hai đứa con trai của lão!
Lâm Hữu Đức nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, gian nan mà nói: "Chủ, chủ tịch Úc đang nói đùa sao... Là tôi hồ đồ, nói sai lời rồi, các con của tôi đang ở nhà, vẫn luôn ở nhà!"
Úc Chỉ không đụng đến lão, ghét bỏ: "Nếu là hiểu lầm thì phải giải thích rõ ràng. Trong nhà tôi ngoại trừ con trai tôi ra, chỉ có một đứa nhỏ từ trại mồ côi, tôi thấy thằng bé đáng thương nên mới giúp đỡ, nhận về nuôi làm bạn cho con trai tôi. Sau này đừng nhớ nhầm, cậu ta không phải họ Lâm, không liên quan chút nào đến nhà họ Lâm cả."
"Nhớ, nhớ kỹ... Tôi nhớ kỹ rồi!" Lâm Hữu Đức cười làm lành nói.
Lão hiện tại chỉ muốn chạy thật nhanh, lão thậm chí còn không nhớ ra rốt cuộc mình lấy đâu ra dũng khí để chạy đến Úc thị gây rối và đối đầu với Úc Chỉ. Nhìn đôi mắt có thể nuốt chửng mọi thứ như vực thẳm của Úc Chỉ, lão chỉ cảm thấy đáng sợ nguy hiểm khủng khiếp!
Úc Chỉ ra hiệu cho bảo vệ: "Đưa chủ tịch Lâm ra ngoài."
"Vâng!"
Nhóm bảo vệ kéo Lâm Hữu Đức ra ngoài, Lâm Hữu Đức không hề chống cự, thậm chí còn cực kỳ hợp tác, khiến hai bảo vệ khó hiểu vô cùng.
Úc Chỉ liếc nhìn xung quanh, mọi người ăn dưa xong rồi liền bắt đầu làm chuyện của mình, giả vờ như mình không nghe không nhìn và không thấy gì hết.
Hắn gọi trợ lý đến.
"Tiên sinh?" Trợ lý cảm thán trong lòng, tiên sinh đối với Doãn Hủ thiếu gia thật tốt, ở ngoài cũng phải bảo vệ thanh danh đối phương đến vậy.
"Ra ngoài bắt hết đám paparazzi lại, tôi không muốn hôm nay sẽ có ảnh chụp, video hay ghi âm bị rò rỉ ra ngoài. Đối với người trong công ty cũng vậy."
Hóa ra kéo paparazzi đến hóng tin tức mới là kế hoạch của Lâm Hữu Đức, trợ lý nghiêm mặt lại: "Đã rõ!"
Dứt lời anh vội vàng đi ra ngoài, dẫn theo bảo vệ đi bắt người.
Giải quyết xong chuyện, Úc Chỉ coi như không có chuyện gì đi vào thang máy lên tầng. Về phần đồn đãi trong công ty, hắn không quan tâm lắm, dù sao bọn họ cũng không dám đến gây chuyện trước mặt hắn.
Kết thúc một ngày làm việc bình thường, lúc 6 giờ 30 phút chiều, Úc Chỉ vừa tan tầm đang ngồi trên xe về nhà, lại nhận được điện thoại từ vệ sĩ phụ trách đưa đón Doãn Hủ và nhóc mập.
"Ông chủ, vừa rồi có một thanh niên đến tìm Doãn Hủ thiếu gia, cậu ta nói mình là em trai của Doãn Hủ, muốn tìm cậu ấy nói chuyện. Trước công chúng Doãn Hủ thiếu gia không tiện từ chối, bây giờ hai người đang nói chuyện trong tiệm trà sữa."
Lần trước Lâm Hữu Đức đột nhiên xuất hiện, vệ sĩ đã báo lại cho Úc Chỉ, về sau Úc Chỉ yêu cầu có chuyện gì khác thường đều phải báo cáo với hắn trước tiên.
Úc Chỉ suy nghĩ một chút đã biết người kia là nhân vật thụ chính, hơi nhíu mày nói với trợ lý: "Đừng về nhà vội, đi trường học trước."
Doãn Hủ nhìn thiếu niên niên tươi đẹp quyến rũ trước mặt, trên mặt hiện lên vẻ sốt ruột. "Tìm tôi có chuyện gì?"
Lâm Noãn ra vẻ bi thương nói: "Anh hai sao lại dùng giọng điệu này nói chuyện với Tiểu Noãn chứ, Tiểu Noãn sẽ rất buồn."
Doãn Hủ nhướng mày, trên mặt ngoại trừ vẻ không kiên nhẫn còn thêm một chút chán ghét, cậu rất ghét cái dáng vẻ giả bộ của người trước mặt.
"Có liên quan gì đến tôi không?"
"Hơn nữa, vốn chỉ là nhận nuôi, bây giờ quan hệ nhận nuôi cũng đã kết thúc. Xin cậu nhớ rõ, tôi họ Doãn tên Hủ, hoàn toàn không liên quan gì đến nhà họ Lâm, hiểu chứ?"
Có lẽ là ở cùng với Úc Chỉ lâu rồi, chính cậu cũng chưa phát hiện lời nói và việc làm của mình đã lây nhiễm một chút khí chất của Úc Chỉ.
Lâm Noãn không diễn được cảnh anh em hòa thuận nữa, sắc mặt cũng không tốt lành gì. "Anh hai không thích em, em biết, em cũng không mong muốn xa vời rằng anh có thể thích em. Nhưng dù sao đi nữa thì ba mẹ và anh cả đều là người thân ruột thịt với anh mà, sao anh lại có thể liên hợp với người ngoài đối phó với họ được? Anh hai, tim của anh có phải làm bằng sắt không vậy?"
Doãn Hủ chỉ thấy buồn cười, người nhà họ Lâm còn dám chạy đến trước mặt cậu, nói tim cậu làm bằng sắt?
Bọn họ lấy đâu ra mặt mũi?
Cậu còn nhớ rõ lúc Lâm Hữu Đức nói muốn giúp cậu tìm 'nơi nương tựa tốt', cái đứa em trai nhìn có vẻ hiền lành ngoan ngoãn trước mặt đã nói cái gì.
"Ba thật sự muốn tìm người phó thác chung thân cho anh hai sao? Hâm mộ thật đấy, ba thật là bất công."
Khóe môi cậu nhếch lên thành một nụ cười châm biếm. "Đây không phải là điều mấy người mong muốn sao? Giúp tôi tìm được 'nơi nương tựa tốt', giờ tôi tìm được rồi, cảm ơn các người rất nhiều, chẳng lẽ các người lại không cảm thấy vui thay tôi sao?"
Vẻ mặt Lâm Noãn nhất thời méo mó, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại. "Xem ra anh hai đã quyết tâm không lưu tình, em cũng hết cách rồi, chỉ đành giúp bạn bè thầy cô của anh hai hiểu một chút, anh hai rốt cuộc 'trọng tình trọng nghĩa' đến mức nào!"
Đôi mắt của Doãn Hủ tối sầm xuống, cậu đè lại bàn tay đang run rẩy của mình, kiềm chế ý muốn đánh người.
Không được, cậu không thể xúc động, không thể đánh người, như vậy sẽ gây thêm phiền phức cho Úc tiên sinh.
Cậu đã làm phiền người nọ nhiều lắm rồi, không thể, không thể lại...
"Tiểu Hủ trọng tình trọng nghĩa đến đâu, tôi đương nhiên đều biết. Nhà họ Lâm có quan hệ gì với cậu ấy, dựa vào đâu đáng để cậu ấy trọng tình trọng nghĩa chứ?"
"Nếu Lâm nhị thiếu gia còn tiếp tục càn quấy, tôi không ngại làm cho người ngoài hiểu một chút hai vị thiếu gia nhà họ Lâm 'huynh đệ tình thâm' đến mức nào đâu." Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.
Doãn Hủ nghiêng người nhìn lại, liền thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang đi về đây, trong lòng hơi thả lỏng. Ánh tà dương chiếu rọi từ phía sau hắn, chỉ một khoảnh khắc như vậy, lại khiến cậu tưởng rằng đối phương là thần tiên nào đó hạ phàm để cứu vớt mình.
Lang quân đẹp tuyệt một cõi, thiên hạ chẳng có người thứ hai.(*)
(*) Gốc là 郎艳独绝,世无其二: Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị. Trích từ "Bạch thạch lang khúc" của Quách Mậu Thiến:
白石郎,临江居。前导江伯后从鱼。
积石如玉,列松如翠。郎艳独绝,世无其二。
Phiên âm:
Bạch thạch lang, lâm giang cư. Tiền đạo giang bá hậu tòng ngư.
Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị.
Mình chỉ tìm được bản dịch của hai câu sau:
Đá kết như ngọc, tùng tựa phỉ thúy. Lang quân đẹp nhất, thiên hạ chẳng có người thứ hai.
Cả bài đều gần như chung một nghĩa là tán tụng vẻ đẹp của người đàn ông. Trong truyện tách riêng câu cuối, mình thêm thắt lời dịch cho hợp.
Trên người hắn như không có dấu vết của năm tháng, chỉ có sự trầm ổn lắng đọng lại theo thời gian.
Chỉ một cái liếc mắt, cậu liền thanh thản.
Lâm Noãn ngơ ngẩn nghe lời của Úc Chỉ, nhìn hắn. "Hai, hai người..."
Sao lại thế này! Không phải nói là một lão già sao?! Sao lại thành một người đàn ông chỉ cần đứng đó thôi cũng đã cảm nhận được khí thế của hắn vậy?!
So với hắn, Lâm Hằng luôn kiên định mạnh mẽ trong mắt Lâm Noãn lại không khác gì một đứa trẻ chưa lớn.
Hoàn toàn không thể đem ra so sánh.
Lâm Noãn khiếp sợ thất thần, chỉ một chốc Úc Chỉ đã đến bên cạnh Doãn Hủ, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm chặt của cậu, vươn tay cầm lấy vỗ nhẹ, dịu giọng nói: "Yên tâm."
Doãn Hủ yên tâm liền, dường như chỉ cần có người này trước mặt, dù chuyện gì xảy ra cậu cũng không cần sợ hãi.
"Lâm Hữu Đức chạy đến Úc thị gây rối, cậu lại đến uy hiếp Tiểu Hủ. Tuy các người không có quan hệ huyết thống, nhưng thật không hổ là hai cha con ở chung nhiều năm, thủ đoạn thấp kém vô dụng như nhau."
"Cũng không biết, đến lúc họ biết được cậu lúc còn chưa thành niên đã yêu đương với con trai ruột thịt của mình, liệu có còn nhận đứa con trai là cậu nữa không."
"Sao anh lại biết được?!" Lâm Noãn chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, người đàn ông trước mắt lại càng đáng sợ, cũng càng cường đại hơn trong mắt cậu ta.
"Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là tôi không muốn cậu lại xuất hiện trước mặt Doãn Hủ nữa, trừ phi cậu muốn hai bàn tay trắn."
Úc Chỉ không có nhiều ý kiến gì với nhân vật chính của thế giới này, cho dù có cũng là chán ghét, nếu bắt buộc phải xuống tay thì hắn sẽ không do dự.
Dứt lời, hắn dẫn Doãn Hủ rời đi, lên xe của hắn.
Nhóc mập tan học lên xe lại không thấy Doãn Hủ, hỏi tài xế: "Ba nhỏ... ấy không phải! Hủ ca đâu rồi?"
Doãn Hủ dặn nhóc không được gọi cậu là ba nhỏ, nhóc mập chỉ đành lui một bước gọi cậu là anh.
Tài xế: "Doãn Hủ thiếu gia ngồi xe của tiên sinh."
Nhóc mập vội vàng mở cửa sổ nhìn quanh quất, quả nhiên thấy được xe của ba già nhà nhóc.
Nhóc bĩu môi: "Thế này mà còn bảo là không liên quan, lừa trẻ con hả?"
Sau khi lên xe, Úc Chỉ cười nhẹ nói với Doãn Hủ: "Hôm nay lại dạy cậu một điều."
"Đối với người đáng ghét, đừng từ làm mình thiệt thòi. Danh tiếng cũng chỉ là vật ngoài thân, đến lúc cậu đủ mạnh mẽ rồi, cậu sẽ không cần phải quan tâm đến cái nhìn của bất cứ ai."
Trợ lý đang lái xe: "......"
Tiên sinh hình như đã quên, hồi sáng ngài đã bảo vệ danh tiếng của Doãn Hủ thế nào?
Lại là một kẻ tiêu chuẩn kép.
Anh lặng lẽ kéo tấm ngăn lên, tỏ vẻ không muốn bị người khác thồn cơm chó.
Quan sát lâu như thế, anh coi như cũng hiểu được. Thái độ của tiên sinh đối với Doãn Hủ thiếu gia ấy à, nếu không phải là đang nuôi dạy con thì chính là có ý đó, dù là kiểu gì thì anh cũng không thể đắc tội được.
Ôi nỗi buồn của người làm công ăn lương.
Ở ghế sau, Doãn Hủ nhìn tấm ngăn đang kéo lên, cảm nhận được hơi thở của người đàn ông bên cạnh, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hoa oải hương.
Hắn không thích dùng nước hoa, nên có thể là mùi sữa tắm hoặc bột giặt.
Cậu ngẩng đầu lên, đụng phải một đôi mắt dường như luôn bình tĩnh điềm đạm, tầm mắt hoảng sợ nhìn xuống.
"Cảm ơn tiên sinh."
Úc Chỉ cười nói: "Không cần, ai bảo cậu là nhóc con nhà tôi đâu."
Doãn Hủ càng hoảng hốt.
Trái tim đập rộn ràng, không theo quy luật.
Cậu không khỏi nghĩ, nếu một người thích cậu đến vậy, cậu có sẵn lòng từ chối không?
Khi nghĩ đến hai chữ "từ chối", cậu hơi khựng lại.
Cậu còn chưa nghĩ kỹ, nhưng trái tim đã cho cậu đáp án.
——Cậu không nỡ.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Trợ lý: Không phải đang nuôi dạy con thì chính là có ý đó.
Doãn Hủ có ý đó:......
Úc Chỉ nghiện nuôi dạy con:......
Hỏi: Sóng não không khớp nói chuyện kiểu gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT