Lâm Noãn về đến nhà, bỏ đi vẻ tức giận trên mặt, thay vào đó lại đổi sang vẻ buồn bã.
"... Em chỉ muốn khuyên nhủ anh ấy, người một nhà nào lại có chuyện một sớm một chiều thù ghét nhau được. Coi như không nể mặt em thì cũng nên nể mặt ba mẹ và anh mà thu tay lại mới đúng, nhưng anh ấy..."
Cậu ta tủi thân kể lể chuyện mình gặp hôm nay, nghe lời cậu ta nói chỉ thấy Doãn Hủ ngang ngược vô lý, còn chính cậu ta thì lại cực kỳ độ lượng khoan dung.
"Được, nếu nó đã lòng lang dạ sói mặc kệ tình thân đến vậy, chúng ta cũng không cần thiết phải kiêng kỵ nữa." Lâm Hằng trầm mặt nói.
Nhìn Lâm Noãn rụt người lại, gã cho là mình đã dọa đến cậu ta rồi, vẻ mặt lại trở nên ôn hòa, ôm Lâm Noãn không buông, ảm đạm nói: "Nó đã làm em mất mặt, thế thì chúng ta phải làm nó mất mặt lại mới được."
Lâm Noãn do dự nói: "Nhưng mà... dù sao thì anh ấy cũng là em trai của anh, làm vậy có ổn không? Hơn nữa... hơn nữa người đàn ông kia đã biết chuyện chúng mình, còn bảo nếu mình tiếp tục nói xấu Doãn Hủ nữa thì sẽ nói chuyện chúng mình cho ba mẹ biết."
"Anh à, em không muốn làm ba mẹ giận ngay lúc này, họ đã vất vả lắm rồi. Chuyện Doãn Hủ hay là thôi đi, em chịu ấm ức một chút cũng không sao, chỉ hi vọng gia đình mình có thể tốt hơn thôi."
Cái kiểu than thở trá hình thật ra được người khác hoan nghênh lắm, Lâm Hằng vừa nghe được đã thấy đau lòng thay cậu ta, liền ôm vào lòng vỗ lưng, trấn an nói: "Em yên tâm, chúng ta hiện tại phải an binh bất động, nhưng anh kiểu gì cũng sẽ trả thù giúp em!"
Một đứa đi ra từ trại mồ côi, cũng không biết có phải thật sự làm em ruột của mình không, mà cũng dám uy hiếp người của gã?!
Lâm Noãn rúc vào trong lồng ngực gã, trên mặt tràn đầy cảm động và thỏa mãn, ngoài miệng thì ngoan ngoãn nói "Cảm ơn anh", trong lòng thì lại đang gào thét loạn cả lên.
Không đủ... Thật sự không đủ!
Sao anh mình lại không được như người đàn ông đó chứ?
Vì sao Doãn Hủ có thể dễ dàng áp đảo được cậu ta?
Cậu ta không cam lòng.
Úc Chỉ rời giường xuống tầng, định chạy bộ buổi sáng như mọi ngày, lúc đi ngang qua bếp thì dừng lại. Hắn nhìn người nào đó không nên ở trong bếp, cất tiếng dò hỏi: "Cuối tuần sao lại không nghỉ ngơi mà dậy sớm thế?"
Thật ra hắn muốn hỏi sao Doãn Hủ lại ở trong bếp hơn, nhưng hắn lo lắng câu này nghe có vẻ như cậu không được phép vào bếp.
Dì giúp việc cười giải thích: "Úc tiên sinh không biết, Tiểu Hủ dậy sớm nói muốn giúp tôi nấu ăn, đỡ tôi rất nhiều đấy."
Úc Chỉ liếc Doãn Hủ một cái, nhưng không đọc được gì từ trên mặt cậu. "Nếu không muốn ngủ, không bằng đi chạy bộ buổi sáng với tôi."
Doãn Hủ: "......"
Cậu chối liền: "Tiên sinh, tôi hơi chóng mặt, về phòng ngủ tiếp đây." Nói xong cậu chạy lẹ về phòng, không cho Úc Chỉ tí cơ hội bắt người nào.
Úc Chỉ nhìn bóng lưng hốt hoảng của cậu, lắc đầu cười, ra ngoài chạy bộ.
Nửa giờ sau, hắn trở về nhà, toàn thân nhờ tập thể dục mà không còn cảm giác mệt mỏi lúc mới rời giường, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Vừa vào nhã đã nghe thấy giọng Doãn Hủ.
"Tiên sinh đã về rồi, bữa sáng đã chuẩn bị xong, anh muốn tắm trước hay là ăn cơm trước ạ?" Cậu mỉm cười, hoàn toàn không có vẻ hoảng hốt như nửa tiếng trước.
Úc Chỉ cười, cố ý nói: "Tưởng cậu bảo buồn ngủ?"
Doãn Hủ trơ mặt: "Tôi ngủ đủ rồi, bây giờ chính thức rời giường."
Úc Chỉ không ở nhà cũng không có đi lật chăn của cậu lên, sao mà biết được rốt cuộc là cậu ngủ thật hay ngủ giả chứ.
Thế nhưng đối với thái độ đùa giỡn rõ ràng của Doãn Hủ với hắn, hắn vẫn rất vui vẻ tiếp nhận. Dù sao đối với Doãn Hủ hắn cũng không coi mình là một người thầy thật sự, cái kiểu thầy giáo muốn học sinh phải tôn trọng mình ấy.
Như thế này mới giống như là đang nuôi con, là trẻ con thì sẽ thích làm trò mèo.
Hắn không ngờ rằng, nhóc con có quan hệ huyết thống với cơ thể này của hắn, cũng đang muốn làm trò mèo.
Đến đêm, nhóc mập lại lén lút chạy vào phòng Doãn Hủ. "Hủ ca, tui nhờ anh giúp tui một việc được hông?
Doãn Hủ bị nhóc con lẻn vô lẻn ra phòng mình đến quen rồi. "Việc gì?"
"Tui... trường tui sắp họp phụ huynh, tui muốn nhờ anh đi làm phụ huynh cho tui." Nhóc mập do dự một hồi mới nói ra.
Doãn Hủ nhướng mày: "Sao không bảo ba em đi? Em lại bị điểm kém à?"
Nhóc mập nhảy dựng lên. "Đương nhiên không phải!"
"Tui, đương nhiên là tui đã bảo ba rồi, nhưng ba tui bận mà, lấy đâu ra thời gian đi họp phụ huynh cho tui. Ba bảo trợ lý đi thay, hồi trước cũng đều là trợ lý của ba đi nhưng mà tui không thích. Tui muốn người trong nhà đi họp cho tui cơ, không trông cậy vào ba được, chỉ còn có anh thôi." Nhóc mập hai mắt láo liên, cúi đầu không cho Doãn Hủ nhìn thấy.
Tâm Doãn Hủ vì cụm "người trong nhà" mà hơi động một chút, chỉ một chút thôi.
"Nhưng anh... cũng chưa chắc đã có thời gian đi."
"Hủ ca... Hủ ca... Tui cầu xin anh đó! Ba tui đối với anh tốt đến vậy, anh quan tâm tui một chút thôi không được sao..." Giọng nhóc mập nửa làm nũng nửa đe dọa.
Doãn Hủ không chịu được cảnh nhóc năn nỉ ỉ ôi, mơ mơ hồ hồ đồng ý luôn rồi.
"Nếu anh không xin nghỉ được thì sẽ không đi đâu."
"Kiểu gì cũng được mà! Cảm ơn Hủ ca!"
Nhóc mập về phòng mình gọi điện thoại cho bạn cùng bàn: "Sao rồi? Bên tớ làm xong rồi, nếu cậu làm chưa xong tớ cũng không giúp được đâu."
"Hừ, ai cần cậu giúp." Giọng nói cao quý lãnh diễm của bạn cùng bàn truyền qua, sau đó giải thích chuyện cậu bé đã nhờ người giúp việc trong nhà đi họp phụ huynh cho mình.
Nhóc mập... Nhóc mập hâm mộ cực kỳ, sao nhà nhóc lại không có nhiều người hầu nhỉ?
Ầy, ba già cũng keo kiệt quá đi mất, đến người giúp việc còn không thuê nổi, còn bảo cái gì mà muốn tiết kiệm các thứ. Không chừng chỉ là lấy cớ để cắt tiền tiêu vặt của nhóc thôi, hứ, ba già bần cùng.
Xem ra là không thể dựa vào người khác được, chuyện làm giàu này phải tự mình làm mới xong.
Hôm nay mí mắt Úc Chỉ cứ giật giật không ngừng, có cảm giác có người đang làm chuyện xấu sau lưng hắn.
"Lịch trình hôm nay thế nào?" Hắn hỏi trợ lý.
Trợ lý báo cáo lại lịch trình hôm nay cho hắn, nào là ăn một bữa cùng giám đốc công ty vật liệu xây dựng nào đó, nào là đi chơi golf với thị trưởng, nào là ký hợp đồng với công ty kia...
Tất cả đều là chuyện làm ăn, Úc Chỉ nghĩ về từng mối một, không thấy vấn đề gì, chỉ đành tạm thời gác lại.
Bên kia, Doãn Hủ cởi đồng phục thay bằng đồ hằng ngày, rồi đi tới khu tiểu học.
Từ thật xa cậu đã thấy bóng dáng nhóc mập vẫy vẫy tay với cậu, như kiểu sợ cậu không tìm được đường hay sao ấy.
"Hủ ca, tui rất vui và cảm động vì hôm nay anh có thể đến họp phụ huynh cho tui. Để anh không thấy thiệt thòi, tui chỉ cần anh ngồi vô chỗ tui là được rồi, không cần phải nghe giáo viên nói gì hết, anh muốn làm gì thì làm." Nhóc mập nghiêm túc nói.
Doãn Hủ nhíu mày. "Em có định làm gì không đấy?"
Kỹ thuật diễn của nhóc mập gần đây tiến bộ hơi bị nhiều. "Đâu có đâu, chỉ là tui thấy thương thay anh học tập miệt mài còn phải đi nghe giáo viên của tui lảm nhảm thôi mà. Hủ ca anh đừng nghi ngờ tui nha, gần đây tui ngoan lắm đó, còn chưa xin ba tăng tiền tiêu vặt cơ."
Doãn Hủ cũng không nghĩ ra được gì khác, mà cũng đã đến rồi, chẳng lẽ lại bỏ đi?
Nhóc mập thở phào, sau khi dẫn người đến chỗ ngồi của mình thì lấy cớ muốn đi vệ sinh, chạy lẹ.
Nhóc đi vào một góc không người với một cậu bé đeo kính. "Xong rồi!"
Hai đứa đập tay một cái, nhìn kiểu gì cũng thấy đang âm mưu chuyện xấu.
"Úc Nguyên, hôm nay ai đến họp phụ huynh cho cậu vậy? Là anh trai của cậu sao? Anh ấy đẹp trai quá đi mất! Tớ muốn chụp ảnh với anh ấy!" Mấy bạn học nữ ríu rít chạy đến, hai mắt long lanh lấp lánh.
Nhóc mập tuy không thích ba già bắt nạt nhóc, nhưng nói gì thì nói, ba già so với bạn học, bạn học mới là người ngoài, nhóc sẽ không cho mấy cô bạn này cơ hội đào góc tường của ba nhóc đâu.
Nhóc khoanh tay nói: "Mấy cậu đừng mơ, đấy không phải anh trai mà là ba của tớ."
"Cậu nói dối, tớ gặp ba cậu rồi, trông không giống chút nào." Một bạn nhỏ từng gặp Úc Chỉ cãi lại liền.
Nhóc mập nói hợp lý cực kỳ: "Ai nói dối làm gì, cậu gặp ba ruột tớ, còn trong kia là ba dượng của tớ."
Các bạn học sợ ngây người, sôi nổi suy đoán mẹ của nhóc mập đẹp đến mức nào mới lấy được anh trai vừa trẻ vừa đẹp mắt trong kia.
"Không đúng, tớ nhớ cậu từng nói cậu không có mẹ, mẹ cậu bán cậu cho ba rồi chạy đi luôn, cậu không có mẹ thì lấy đâu ra ba dượng." Một bạn học khác lại cãi.
Nhóc mập chưa từng cảm thấy tự ti vì chuyện mình không có mẹ, thế nên ở ngoài chưa từng giấu diếm, bị người khác chỉ ra cũng không biến sắc.
"Ai bảo không có, anh ấy gả cho ba tớ thì là ba dượng của tớ còn gì."
Các bạn nhỏ lại sợ ngây người, các bé tuổi còn nhỏ chưa hiểu đồng tính luyến ái là gì, bị nhóc mập lừa một hồi là tin liền, không ai phản bác gì nữa.
"Ai gả cho ba cơ?" Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.
Giọng nói đột ngột vang lên khiến nhóc mập sợ đến nhảy dựng lên. Nhóc xoay người lại nhìn người đàn ông không biết xuất hiện ở đây từ lúc nào, mồ hôi chảy ròng ròng, hai chân liên tục lui về phía sau.
"Ba......?"
"Ba, sao ba lại đến đây?"
Úc Chỉ cười lạnh một tiếng. "Ba không đến chắc cũng không biết con còn giúp ba lấy vợ được luôn đấy?"
Úc Chỉ nhìn Doãn Hủ còn đang ngoan ngoãn ngồi trong lớp nghe giáo viên nói chuyện, lại nhìn nhóc mập sợ đến mức chỉ muốn lắp tên lửa sau mông chạy lẹ, cảm thấy phiền lòng cực kỳ.
Đứa cần ngoan thì không ngoan, đứa không cần ngoan thì lại ngoan đúng chỗ khủng khiếp.
Đến hôm nay, Úc Chỉ cuối cùng nhận ra một điều, nuôi con và dạy con về cơ bản là hai chuyện khác hẳn nhau.
Thấy ba già sắp nổi điên đến nơi, nhóc mập sợ vãi tè kéo kéo áo bạn cùng bàn, hi vọng bạn cùng bàn giúp mình nghĩ cách.
Cậu bé đeo kính bước lên trước, chắn trước mặt nhóc mập bằng thân hình nhỏ hơn nhóc tận mấy cỡ, đối mặt với Úc Chỉ: "Chú ơi, cháu nghĩ là có thể có hiểu lầm, chúng ta nên bình tĩnh lại...... Ba?"
Giọng nói điềm tĩnh đến chữ cuối cùng thì cao vút lên, vẻ mặt bình tĩnh cũng đồng thời nứt ra.
Úc Chỉ nhướng mày nhìn cậu bạn nhỏ này, trong lòng nghĩ ủa tự dưng lại đâu ra đứa nữa thế?
Một người đàn ông trung niên mặc đồ thể dục màu trắng đi lên từ phía sau, đây mới là người mà cậu bé đeo kính gọi này.
Ông chú còn chưa kịp nói chuyện gì với con trai nhà mình, quay đầu lại thấy là người vừa mới tạm biệt mình không lâu về trước là Úc Chỉ, vẻ mặt đột nhiên có chút xấu hổ.
"... Chủ tịch Úc?"
"Hóa ra... Đồng phạm bán bài tập về nhà mà giáo viên nói chính là con trai của cậu à?"
Úc Chỉ: "......"
Hắn cũng không ngờ cậu nhỏ cùng bàn hợp tác bán bài tập về nhà với nhóc mập lại chính là con trai của ngài thị trưởng hắn vừa mới gặp hôm nay.
Cùng là bán bài tập, tại sao con trai nhà người ta lại đảm nhiệm trí óc, còn con nhà hắn lại chính là cu li bán sức đây?
Mất mặt quá.
Phạm sai lầm không có gì đáng sợ, ai ngốc người đó mới thấy xấu hổ.
Úc Chỉ tâm mệt lắc đầu: "Không phải, đứa này là nhặt được, đứa bên trong kia mới là con ruột." Hắn nhìn Doãn Hủ đang ngồi cực kỳ ngay ngắn, trong lòng cảm thấy tiếc cực kỳ, sao lại không phải con ruột chứ nhỉ.
Nhóc mập nghe thế muốn bỏ gánh luôn. "Ba đừng nói nhảm, đồng tính luyến ái cũng không sao, nhưng loạn luân thì tuyệt đối không được, Hủ ca rõ ràng là vợ ba." Ngủ cũng ngủ rồi, sao mà vẫn không chịu thừa nhận thế.
Mọi người: "......"
Cái quan hệ hỗn loạn gì đây......
Úc Chỉ: "......"
"Tiên, tiên sinh, sao anh lại ở đây?" Doãn Hủ ra ngoài muốn đi vệ sinh tinh mắt thấy được Úc Chỉ, trong lòng kinh ngạc. Nghĩ lại chuyện mình đi họp phụ huynh giúp nhóc mập lại thấy hơi bất an, sợ Úc Chỉ sẽ nghĩ cậu chõ mũi vào chuyện nhà người ta.
Phát hiện những người xung quanh đang nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, Doãn Hủ cũng ngơ người: "... Có chuyện gì vậy?"
Úc Chỉ buồn bực nói: "Không có gì, nhóc mập thấy cậu đi họp phụ huynh giúp nó thì cảm động quá, giúp tăng địa vị của cậu lên, cho cậu làm ba nó."
Tim Doãn Hủ nhảy dựng lên, nhất thời không phân biệt được đây rốt cuộc là đang thử cậu hay là đang thử cậu hay là đang thử cậu(*), chỉ ngơ ngác nhìn Úc Chỉ, quên mất phải phản ứng.
(*) không phải tui viết lặp đâu, bé Hủ đơ quá chập mạch luôn rồi đó =))))
Thấy bộ dáng kinh ngạc cậu ít khi để lộ, Úc Chỉ không kìm được bất giác nở nụ cười, trong khoảnh khắc như làn gió mát thổi qua núi cao, như ánh trăng sáng lặng lẽ chiếu rọi.
Doãn Hủ mải nhìn, đến mức quên nhìn đi chỗ khác.
Thình —— Thình ——
Đó là âm thanh của nhịp tim trong lồng ngực.
Rõ ràng đến thế, vang dội đến thế.
Dường như...... Cậu cũng không muốn từ chối đến vậy.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Úc Chỉ: Sao lại không phải con ruột chứ?
Doãn Hủ:...... May mà không phải ruột thịt.
Nhóc mập (rơm rớm nước mắt): Cuối cùng tui cũng có tên trong truyện rồi!
Người một nhà chỉnh chỉnh tề tề.(?)
(?) Raw: 一家人整整齐齐
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT