Hễ Tiêu Nam Chúc chủ động câu dẫn, là Trừ Tịch lại không chịu nổi, trong lòng hắn vốn đã cất giấu muôn vàn dục vọng hung tà, chẳng qua vì chỉ thu lại nanh vuốt lúc đối mặt với Tiêu Nam Chúc, nên hắn mới có vẻ cực kỳ dễ nói chuyện mà thôi, chứ ở trước mặt người khác, Trừ Tịch quân mãi trưng dáng vẻ hung thần ác sát, không thể tới gần. Nhưng sự lãnh khốc và hung ác trong xương tủy hắn dường như cũng đã biến mất từ lâu bởi sự dịu dàng trăm bề mà Tiêu Nam Chúc dành cho hắn.
Về điểm này, Tiêu Nam Chúc vui mừng biết bao, dẫu sao anh cũng chả thích cái nết hở tí là phát bệnh của Trừ Tịch thuở mới gặp tẹo nào, nhưng lại yêu say đắm cái tên hay ngượng ngùng trì độn mỗi khi bị anh bức đến không thể không phối hợp của hiện tại. Có điều những nhân tố khó lường ẩn nấp trên người Trừ Tịch thực sự quá nhiều, dù cho hiện giờ hai người đã tâm đầu ý hợp, tình cảm nồng nhiệt, nhưng Tiêu Nam Chúc vẫn không thể không chú ý một chút.
Đoạn thời gian trước, Trừ Tịch vẫn luôn như hình với bóng với anh, Tiêu Nam Chúc rất quen thuộc và hiểu rõ mỗi một thước tấc trên cơ thể hắn, tất nhiên cũng biết lúc nào thì hắn sẽ có gì đó khác thường. Có điều ngoại trừ uể oải vì tiêu hao sinh mệnh quá mức, Trừ Tịch không còn hở chút là bị tai họa mê hoặc tâm hồn như hồi Tết nữa. Về chuyện này, Trừ Tịch cũng không giấu diếm anh mà chỉ nhìn anh một cái, rồi nghiêm túc đáp.
"Vào tháng Giêng, thần lực của ta cường thịnh nhất, cũng khó khống chế nhất, vì niên quan rất nhiều tai họa, nên luôn không thể đề phòng. Đầu thời Đường, ta vì nhân gian đại loạn khi đó mà hao tổn tâm thần, sau đó thì thường hay có tâm ma. Tâm ma thành nghiện, thần lực ta càng hùng mạnh lại càng nguy hiểm. Giờ đây vì ta tự chủ trương làm cho thần lực suy nhược, nên tâm ma kia cũng không xuất hiện gây chuyện thị phi, rước thêm phiền toái cho lịch sư ngươi nữa."
Lúc hồng y nam nhân nói lời này, Tiêu Nam Chúc lại bất ngờ nhíu mày, trước đây Trừ Tịch chưa bao giờ nhắc tới mối liên hệ này với anh, anh còn tưởng lâu rồi Trừ Tịch không bị nhiễm tai họa là do hệ miễn dịch tăng lên ấy chứ, bây giờ xem ra tai họa ngầm lớn nhất vẫn còn hiện hữu bên trong cơ thể Trừ Tịch. Mà mấu chốt nhất là vì để có thể khiến Trừ Tịch ở bên mình lâu hơn, Tiêu Nam Chúc đã quyết định sẽ dùng cách kiến thần trên người hắn. Song, nói đến chuyện này thì không thể không nhắc đến chuyên gia văn tự cổ lão Dương – người đã hứa hẹn sẽ chuyển một ít tư liệu cho anh trước đó.
Kể từ lúc nói chuyện điện thoại với Tiêu Nam Chúc xong thì lão Dương lặng đâu mất tăm, gọi lại không thấy bắt máy, Tiêu Nam Chúc tìm La Gia hỏi cũng chẳng có tin nốt. Rõ ràng khi trước còn hứa sẽ chuyển mấy thứ liên quan đến những văn tự kỳ quái kia cho anh, thế mà bây giờ lại cắt đứt hết mọi tin tức. Điều này không khỏi làm cho Tiêu Nam Chúc có chút cảnh giác, nhưng không tìm được lão Dương, anh cũng không thể tiếp tục thấu triệt quyển Lịch pháp kinh kia. Song, chuyện hồi sinh ngày lễ truyền thống cũ lại diễn ra hết sức thuận lợi.
Tiêu Nam Chúc cuối cùng cũng kết thúc chuyện Thượng Tỵ thành công mỹ mãn, "12 thần quyết kiến trừ" danh bất hư truyền, nhờ Tiêu Nam Chúc vẽ ra một tờ lịch mới toanh, thể xác Sơ Tam đã được dựng lại, thần hồn cũng vẹn toàn, sau đó còn được phong lại danh hiệu thời trước: Thượng Tỵ. Do hôm đó ở chợ bất chấp bảo vệ Lạc Bắc, nên cậu đã nhận được sự tôn kính của tất cả nhân loại có mặt, cộng thêm bản thân Tiêu Nam Chúc cũng khá đáng tin, nên quá trình hồi sinh cũng rất thuận lợi.
Nhóm lịch thần truyền thống chết đi gần nửa khi xưa cuối cùng cũng có 1 vị sống lại, điều này không khỏi khiến người ta mừng rỡ, rất nhiều lịch thần đều đích thân đến chúc mừng Thượng Tỵ, mà Thượng Tỵ bấy giờ đã khôi phục thân phận thần quân lại chẳng hề tự cao tự đại. Vì giờ cậu đang ở trong tờ lịch mới tinh, lại gặp chuyện mừng lớn, nên dựa theo tập quán truyền thống của người Trung Quốc chúng ta, dĩ nhiên phải mời khách đến nhà dùng bữa rồi. Do đó, nhân dịp này, Thượng Tỵ, và cũng là Sơ Tam, bèn bày tiệc rượu, mời những lịch thần thân thuộc đến ăn bữa cơm.
Những lịch thần ngày thường vì thuở trước không thân với Thượng Tỵ nên không xuất hiện, có giao tình cũ với cậu chỉ có 22 vị lễ truyền thống lịch cũ mà thôi. Trừ Tịch nhận được lời mời tất nhiên cũng nể mặt đi, song, Tiêu Nam Chúc lại vì là người phàm nên không thể đến ăn chùa, Trừ Tịch chẳng có tí quan hệ nhân sinh nào thấy vậy có hơi khó xử, nhưng chén rượu mừng này của Thượng Tỵ hắn vẫn muốn uống. Lúc đến nơi, hắn mới phát hiện những bạn bè cũ cả nghìn năm không gặp của mình đều đến trang lịch của Thượng Tỵ với tư thái chúc mừng. Mà vừa thấy Trừ Tịch quân đến, mấy vị lịch thần đang ngồi vây quần bên nhau đồng loạt đứng dậy cúi chào ngay.
"Trừ Tịch quân ——"
Trùng Dương(1) quân một thân cẩm y vàng nhạt, tóc đen cài ngọc quan, mặt mày rạng rỡ, trông ôn nhã muôn phần. Trán y đeo mạt ngạch tơ lụa được điểm xuyến bằng hoàng ngọc, nét mặt cũng tràn đầy lễ độ và tôn kính.
[(1) Tết Trùng Dương (重阳) hay còn gọi là Tết Trùng Cửu, diễn ra vào ngày 9/9 âm lịch, ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương, nên gọi là trùng dương]
Trung Thu bên cạnh là một chàng trai trẻ tuổi khí chất như trăng sáng, cậu xách hai bé thỏ trắng không ngừng giãy giụa đến vấn an Trừ Tịch.
Trung Nguyên vận nguyên cây đen, khí chất thiên về lạnh, trên người có luồng quỷ khí, mặt cũng trắng đến đáng sợ. Có điều lúc thấy Tiểu Niên ôm ba ba kéo vạt áo mình gọi Trung Nguyên thúc, y vẫn không thể làm gì khác hơn ngoài bế nhóc ấy lên. Ngoài ra còn có rất nhiều lịch thần khác, có cả người vẫn còn thân phận ngày lễ truyền thống lẫn những người đã mất đi thân phận ngày lễ truyền thống. Nhìn cảnh tưởng khiến người ta cảm thấy bùi ngùi hoài niệm khó thể giải thích này, Trừ Tịch chợt hơi ngây người, sau đó chậm rãi bước vào.
Vì tuổi tác chênh lệch nên những lịch thần này và Trừ Tịch cũng không thân mấy, nhưng có lẽ do nhiễm phải nhân khí nên Trừ Tịch đã chẳng còn khó chung đụng như xưa, bọn tiểu bối cũng bắt đầu sáp lại nói không ít lời với Trừ Tịch. Trừ Tịch vốn không khéo ăn nói, bị Tiêu Nam Chúc ép riết mới không đến mức trông như pho tượng, song, đối mặt với tình huống thế này hắn vẫn dè dặt căng thẳng lắm, nên chỉ bình tĩnh chào hỏi Thượng Tỵ ngầm dẫn dắt mọi người ngồi xuống.
Bởi vấn đề bối phận, Trừ Tịch một thân hồng y, mặt không biểu cảm tất nhiên ngồi ở thủ tọa, bên cạnh là Hoa Triêu chống cằm cầm hoa ngẩn người cười ngây ngô, bên khác là Hàn Thực luôn nghiêng đầu nghe Thanh Minh nói chuyện.
Thanh Minh lại đang vì chuyện gì đó mà dỗi hờn Hàn Thực, Trừ Tịch thấy thế không vừa mắt, bèn cau mày dạy dỗ Thanh Minh hai câu. Thanh Minh quạu đến đỏ mặt nhưng lại sợ Trừ Tịch nên chẳng dám phản bác. Tiểu Niên ngồi trong lòng Trung Nguyên xem kịch vui cười ha hả không thôi. Những lịch thần còn lại như Trung Thu, Trùng Dương này nọ đều tụm năm tụm ba tám chuyện, đến lúc Thượng Tỵ rót rượu cho bạn bè cũ đang ngồi, Trừ Tịch mới cảm nhận được chỗ bất tiện của người lớn tuổi.
Thượng Tỵ tâm tình kích động nói một tràng dài nào là cảm tạ Khoa Phụ(2) anh minh thần võ, cảm tạ Hoàng đế anh minh thần võ, cảm tạ Bành Tổ anh minh thần võ, rồi cảm tạ lịch sư anh minh thần võ, càng nói càng hăng hái dạt dào, chủ động lôi kéo từng người có mặt uống rượu cụng ly. Là trưởng bối lớn tuổi nhất ở đây, Trừ Tịch vốn đang ngồi im tỏ vẻ khó gần, không biết sao lại bị Thượng Tỵ túm qua kính tận hai mươi mấy chén rượu. Nhưng thói quen sinh hoạt của Trừ Tịch rất tốt, xưa nay luôn ngủ sớm dậy sớm, không hút thuốc, không rượu chè, tửu lượng đương nhiên cũng có thể tưởng tượng được. Bởi thế lúc Trừ Tịch trở về, Tiêu Nam Chúc chờ nhàm chán cả tối tắm rửa xong đang ngồi trên sô pha chợt ngửi được mùi rượu nồng nặc, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy đại mỹ nhân hồng y như lửa, vẻ mặt say khướt nhà mình đang nằm dài cạnh trang lịch nhìn mình.
[Khoa Phụ(2) (夸父): là một người khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc, người mà mong muốn chiếm được Mặt Trời. Ông là cháu trai của Hậu Thổ (hay Địa Mẫu – thần đất mẹ trong văn hóa Trung Quốc)]
Hồng sa dùng bút son vẽ vào mấy hôm trước hãy còn, sắc mặt Trừ Tịch đỏ bừng, toàn thân đầy mùi rượu mê người, làm Tiêu Nam Chúc cũng nảy lòng tham. Anh cầm lòng chẳng đậu đi đến trước người Trừ Tịch khom người bế hắn lên, mà thần minh xỉn quắc cần câu này lại yên lặng nhìn anh một cái, rồi bỗng nở nụ cười.
Thần minh ra đời vào tháng Giêng không bao giờ cười, khóe môi hắn luôn có sự thờ ơ âm lãnh, nụ cười này tựa như rạch tan sự giá lạnh cay nghiệt nhất nơi đất rộng trời cao, đẹp đến mức Tiêu Nam Chúc không thể khống chế được tà niệm trong lòng. Anh cảm thấy Trừ Tịch bây giờ trông rất đáng yêu, giống như một đứa trẻ đơn thuần lại ngốc nghếch. Ngay khi anh nhịn hết nổi dùng sức ôm chặt Trừ Tịch, thì chợt nghe thấy Trừ Tịch lẩm bẩm một câu với ngữ điệu từ tốn mà trầm thấp.
"Tốt thật... họ đều không sợ ta nữa rồi..."
Lời này nhéo nhẹ vào tim Tiêu Nam Chúc một cái, làm anh hận không thể ôm hắn vào lòng âu yếm yêu thương. Song, tật xấu không hiểu phong tình trời sinh của Trừ Tịch dường như có hơi khang khác vì được tưới rượu. Vì vậy đêm nay Tiêu đại lịch sư lại trải qua một đêm cực kỳ tiêu hồn như thường, cộng thêm hiếm khi Trừ Tịch say rượu, thế nên cũng chủ động quấn người hơn mọi ngày, nhưng tư vị trong này tất nhiên không thể cho người ngoài biết được.
Thỏa mãn nhu cầu về mặt này xong, Tiêu Nam Chúc cũng không thể làm lỡ chuyện bên mặt công việc. Thời cổ luôn có thuyết về thiên tượng, hễ xuất hiện người có phúc lớn hoặc phúc chỉ từ trời là sẽ biểu hiện ra hết trên thiên tượng. Vào mấy hôm trước, lúc Thượng Tỵ trở về nhân gian lần nữa, phúc trạch ngút trời đã làm cho cả vùng trời thành phố Y chất chồng tường vân màu tím kỳ lạ, tin tức thời sự thành phố và cả ngành khí tượng đều đua nhau đưa tin về dị tượng lần này. Tiêu Nam Chúc còn vì thế mà lên weibo xoa dịu mấy đoạn bình luận lo rằng mình sẽ bị sương mù biến chủng độc chết của dang cư mận, giải thích hoàn mỹ sự xuất hiện của mây tím lần này từ góc độ thật phong kiến thật mê tín.
Vì hệ thống khoa học không thể giải thích ra, nên trước đó đám mây tím này đã gây ra một cuộc thảo luận quy mô lớn. Tiêu Nam Chúc trực tiếp dùng một câu "đây không phải sương mù mà là điềm lành" để giải thích, đã gợi ra nghi vấn của rất nhiều người. Có điều thế giới của thần côn chưa bao giờ tin vào khoa học, trong thời đại người người giảng khoa học như hiện giờ, còn có thể có một người lải nhải về chân thần như anh cũng chẳng dễ dàng gì. Tài khoản weibo của Tiêu Nam Chúc giờ cũng khá hot, vài hôm trước lúc nhàn rỗi tẻ nhạt anh còn đăng ký hẳn tick vàng cho mình, chứng thực là hoàng lịch sư trứ danh trên weibo. Mà phần giới thiệu của anh cũng có thêm một câu gợi đòn cực kỳ...
[Hoàng lịch sư, chuyên gia dạy bạn sống ^_^]
Nhìn qua Tiêu đại lịch sư của chúng ta cách một blogger(3) không còn xa nữa, liên hệ quảng cáo rồi mở taobao này nọ nữa là kiếm được bộn tiền luôn chứ đùa. Tuy nói từ hồi đầu năm, tiền tiết kiệm cá nhân của Tiêu Nam Chúc về cơ bản chưa đạt đến trạng thái ít nhất năm đời xài không hết như hiện tại, nhưng chẳng ai lại chê mình nhiều tiền cả. Cho dù anh chỉ ở trong căn nhà cũ nát như cũ, lái chiếc xe second-hand mới mua 2 tuần trước thì anh vẫn sống tự tại như thường. Hơn nữa nhìn anh như thể một mình, nhưng thực ra lại là lãnh đạo nhơ nhỡ nuôi hơn 300 nhân viên, vì thế Tiêu Nam Chúc vẫn phải suy xét việc triển khai công việc tiếp theo của mình. Có điều khi Tiêu Nam Chúc lướt weibo nhân lúc lịch thần chưa đến đi làm thì lại chợt nhận được inbox từ một người lạ.
[blogger(3) gốc là 营销号 – doanh tiêu hào, là những tài khoản lên bài tạo thảo luận]
----------------------------------------------------
Wattpad: https://www.wattpad.com/user/xiaolongbaooo
Wordpress: https://xiaolongbao14.wordpress.com