Tiêu Nam Chúc bước nhanh trong hành lang nhà mình, thần sắc của anh có chút vội vàng, trông như một mạch chạy về. Vừa nãy sau khi tách khỏi Trương Thỉ, anh đã nhanh chóng lao về nhà, nhưng lúc bấy giờ, trong đầu anh vẫn còn quanh quẩn mãi những lời Trương Thỉ đã nói với anh.
"Lịch sư à, lần này cậu nhặt được củ khoai nóng bỏng tay rồi, Thái tuế này mấy năm trước đã đặc biệt đáng giá, không biết bao nhiêu kẻ có tiền nhìn chằm chằm vào nó, chỉ mong có được nó. Tôi có thằng anh em kinh doanh ở tỉnh lị nói cái chết của con gái và vợ của Thị trưởng Lý kỳ lạ lắm, không chắc là Thái tuế làm hay là thứ gì khác làm đâu... Nên là giờ tôi nói với cậu thế này, là muốn để cậu coi chừng chút, việc Thị trưởng Lý tìm cậu giúp đỡ không ít người đều biết, lỡ có một số kẻ không sợ chết tìm đến nhà cậu..."
Trương Thỉ nói vậy với thần sắc khó hiểu, Tiêu Nam Chúc cau mày gật gật đầu xem như đã nghe. Anh cũng hiểu giá trị đặc thù của Thái tuế trong mắt người bình thường, về việc bài thuốc dân gian cổ xưa này có hữu dụng hay không anh cũng không có khái niệm, trước mắt anh chỉ biết thay vì nói nó là linh dược khiến người ta trường sinh bất lão, thì chi bằng nói nó là đầu nguồn tai vạ trời sinh có thể thu hút các loại tai họa còn hơn.
Dẫu sao mới thời gian mấy ngày, mà nhà anh đã bị các loại tai họa quấy rầy tới lui vì sự tồn tại của Thái tuế. Nếu không phải mỗi ngày có lịch thần ở nhà trông coi, thì không chắc sẽ gây ra phiền toái gì. Nghĩ đến đây, Tiêu Nam Chúc trong lòng biết rõ hôm nay mình không chỉ phải trốn tai họa mà còn phải trốn người thường chỉ tỉnh rụi gật gật đầu, sau đó vội vã vọt về nhà.
Về đến nhà, Thanh Minh đang chơi gấp thỏi vàng giấy, Thái tuế vẫn ở yên trong bồn tắm, không xảy ra hỗn loạn gì lớn. Tiêu Nam Chúc thấy thế chợt sững sờ, sau đó lại cảm thấy mình căng thẳng hơi quá rồi, nhưng vì những việc đã trải qua trong quá khứ nên tật xấu hay cảnh giác của anh luôn không sửa được. Sau khi tiện tay châm điếu thuốc, anh ném ổ khóa trong túi và cả chiếc cặp lên bàn trà, dáng vẻ mệt xỉu ngồi phịch xuống sô pha, thở phào một hơi.
"Sao cậu lại lau sàn thành thế này hả, không ăn cơm à, Thanh Minh?"
Cau mày liếc nhìn sàn nhà chưa lau sạch bụi, Tiêu Nam Chúc cằn nhằn làm sắc mặt Thanh Minh xấu đau xấu đớn. Thấy dáng vẻ mím môi im thin thít của cậu, Tiêu Nam Chúc biết tính cậu hẹp hòi không chịu được phê bình cũng chẳng quở trách nữa, chỉ móc điện thoại ra nằm dài trên sô pha, mở weibo rồi lười biếng nói.
"Nói mới nhớ, hôm nay tôi xem được một tiết mục ngắn trên weibo, bảo tết Thanh minh là ngày lễ thảm nhất, vì ngày lễ khác còn có người nói "ngày lễ vui vẻ", chứ tết Thanh minh thì đâu có nói được..."
"Thằng nào con nào soạn cái tiết mục khốn nạn này vậy! !"
Tức giận hung hăng đập xuống bàn, dáng vẻ quạu đến mũi cũng lệch của Thanh Minh làm Tiêu Nam Chúc cười chết. Thấy cậu nhào qua muốn giật điện thoại của mình, Tiêu Nam Chúc thu điện thoại lại rồi cả giận nói.
"Giật cái gì mà giật hả, ngồi yên ngồi yên, người ta không phải nói rất đúng sao, loại ngày như cậu sao mà vui cho được, tôi nghĩ nên đặc biệt lập một cách chúc mừng cho cậu, và cho cả mấy ngày lễ như tết Trung nguyên đồ nữa, gọi là "tết Thanh minh nén bi thương" đi, nghe vào thế nào? Hay là để tôi quảng bá nó trên weibo cho cậu, repost chủ đề #tết Thanh minh nén bi thương# rồi làm thêm cái give away, giải thưởng là tiền giấy Thanh Minh tự tay gấp..."
"Không cần! ! Không cần! ! ! Ta không cần! ! (╯‵□′)╯︵┻━┻"
Nghe Tiêu Nam Chúc càng nói càng quá đáng, Thanh Minh quả thực sắp tức đến trở mặt, Tiêu Nam Chúc kháy cậu xong vừa lòng thỏa dạ cất điện thoại đi, dáng vẻ xấu tính "tôi chỉ đùa chút thôi đừng nóng vội, đừng nóng vội".
Tình hình này tất nhiên khiến Thanh Minh lườm anh một cách hung hăng, trong lòng lặng lẽ khinh thường lời nói và việc làm không đứng đắn của tên tam lưu lịch sư này. Sau khi thu gọn sọt tiền giấy dưới chân, Thanh Minh hầm hừ trừng Tiêu Nam Chúc, rồi lại móc một tá tiền giấy ra từ ống tay áo.
Lúc này cậu đang gấp một tá tiền giấy đó, đây cũng xem như là một trong số ít tài thủ công mà cậu thạo. Vì vốn là ngày dùng cho việc thờ cúng, nên Thanh Minh nắm chắc đủ dạng đủ kiểu gấp tiền giấy, nhưng thỏi vàng này nọ đều thường gấp để đốt cho người chết, Thanh Minh gấp yên lành cũng hiện vẻ cực quái lạ. Tiêu Nam Chúc nhìn nhìn đống giấy gấp cậu đã gấp xong, sau đó nhướng mày, ngạc nhiên nói.
"Nguyên buổi sáng cậu ở nhà làm cái này á hả? Đây là muốn gấp cho ai thế? Ây dô, đây là nghìn con hạc giấy ư? Cậu lấy giấy vàng gấp nghìn con hạc giấy làm gì thía Thanh Minh quân?"
"Mắc... mắc mớ gì đến ngươi! ! !"
Mất kiên nhẫn trả lời một câu, Thanh Minh rõ ràng chả muốn care Tiêu Nam Chúc, nên thối mặt tỏ vẻ cực không phối hợp. Đáng tiếc tuy cậu ngoài miệng hung hãn, nhưng lỗ tai bất giác ửng đỏ đã bán đứng cậu. Tiêu Nam Chúc thu hết tất cả vào trong tầm mắt cong môi cười cười, sau đó mở miệng nói.
"Còn giữ bí mật nữa chứ, nghìn con hạc giấy này vừa nhìn đã biết là tặng người rồi, cậu phải lòng ai rồi? Cốc Vũ? Lập Hạ? Mang Chủng? Không phải Xuân Phân đâu nhỉ con bé mới bao tuổi chớ..."
"Không có! Ngươi đừng đoán mò!"
Đỏ mắt tía tai rống Tiêu Nam Chúc một câu, lúc này Thanh Minh rõ là giận bay màu, từ biểu tình có hơi thất thố cũng có thể nhìn ra được. Dẫu sao cậu tự thấy mình quang minh lỗi lạc, còn lâu mới như tên Tiêu Nam Chúc kia, suốt ngày suy nghĩ chuyện tình yêu gì đó. Cậu ném con hạc gấp bằng tiền giấy trong tay vào chiếc sọt nhỏ.
Tối qua sau khi cậu và Hàn Thực gặp mặt, chưa nói được mấy câu Hàn Thực đã lại giáo huấn cậu. Tuy Trừ Tịch cũng thường lấy những lời như vậy để giáo huấn cậu, nhưng so với Trừ Tịch, Thanh Minh luôn cảm thấy thái độ của Hàn Thực càng khiến cậu căm tức hơn. Cậu chướng mắt dáng vẻ thất hồn lạc phách của y, nhưng đối với câu nói kia của y, cậu lại nghĩ mãi chẳng ra.
"Trừ Tịch nói đúng, ngươi thật là mấy trăm năm rồi... vẫn không một chút tiến bộ."
Lời này nghe vào rất là mơ hồ, Thanh Minh không hiểu Hàn Thực có ý gì, nhưng khi nhìn tóc mai sương trắng của y thì cậu bỗng nhiên mất tiếng, cậu có thể cảm nhận được sự nản lòng thoái chí trong khẩu khí của Hàn Thực. Hôm nay sau khi thật vất vả mới làm xong đống việc nhà mà Tiêu Nam Chúc giao cho cậu, Thanh Minh liền dùng những tờ tiền giấy này gấp hạc.
Kể ra thì thứ này vẫn là Hàn Thực dạy cậu. Trước đây khi còn chưa mạnh mẽ như bây giờ, cậu thường bị một số tai họa khá lợi hại giày vò xỉu lên xỉu xuống. Lúc đó cậu vẫn là thiếu niên, chịu tức cũng chỉ biết đỏ mắt khóc nhè, còn Hàn Thực quân băng lãnh như pho tượng thì mỗi lần đều sẽ dùng tiền giấy gấp một con hạc cho cậu.
Vì trong tay không còn loại giấy nào khác, nên Hàn Thực chỉ có thể gấp bằng tiền giấy dùng để cúng tế. Thanh Minh ở một bên khóc thì y ở một bên gấp, gấp xong thì đặt vào lòng bàn tay của cậu. Mái tóc trắng của Hàn Thực quân rủ xuống đầu gối y, dung nhan tuấn mỹ cũng hiện vẻ xa cách, Thanh Minh thường nhìn một chút rồi sẽ nín khóc. Vào lúc này, Hàn Thực sẽ dùng một loại ngữ khí mềm mại không giải thích được nói với cậu một câu.
"Thanh Minh, đừng sợ."
Thanh Minh tỉnh lại từ trong hồi ức dài dằng dặc, chẳng mấy chốc cậu đã gấp được một sọt nhỏ. Thực ra cậu cũng chả biết tại sao mình lại muốn gấp những con hạc này, song, khi nhớ lại chuyện quá khứ, cậu vẫn không nhịn được làm như thế. Sau khi nghe cậu xổ một tràng oán giận, Tiêu Nam Chúc chợt sững sờ, rồi cúi đầu liếc nhìn những con hạc giấy này, hồi lâu sau mới lộ ra biểu tình sáng tỏ.
"Ồ, Hàn Thực thích cậu à?"
"Ngươi nói hưu nói vượn gì đó! Ta và hắn trong sạch không có gì hết!"
Thanh âm đột ngột trở nên sắc bén, Thanh Minh siết chặt giấy vàng trong tay, sắc mặt cũng thay đổi. Bản thân cậu không hề ngu dốt, chỉ là vì thường xuyên bị quá nhiều tác động cảm xúc bởi Hàn Thực nên mới mù quáng. Nhưng dù cậu có thông minh hơn nữa thì cũng không thể chịu nổi câu nói trực tiếp như vậy của Tiêu Nam Chúc. Ngược lại, sau khi bị Thanh Minh rống, Tiêu Nam Chúc rất thản nhiên cười cười, rồi tỏ vẻ bình chân như vại, híp mắt mở miệng nói.
"Nè nè nè, chưa nói các cậu có gì mờ? Cậu kích động gì chứ? Có điều nếu không chúng ta đánh cược đi, cậu về nói một câu với Hàn Thực, coi anh ta trả lời thế nào, đến lúc đó chúng ta lại xét coi ai đúng ai sai... thế nào?"
"Câu gì?"
Vừa nghe Tiêu Nam Chúc nói vậy thì nhíu chặt lông mày, trực giác Thanh Minh mách bảo đây đếch phải chủ ý tốt, cậu nhìn anh một cái rất hoài nghi, trong ánh mắt đều tràn ngập cảnh giác. Tiêu Nam Chúc thấy thế trái lại nở nụ cười ung dung, thâm thúy nói.
"Cậu bảo anh ấy là, Hàn Thực à, hình như ta thích lịch sư òi, lịch sư anh tuấn tiêu sái lắm luôn, ta khum thích khum được, ngươi thấy hai chúng ta có xứng đôi khum (>^ω^<)?"
Thanh Minh: "..."
----------------------------------------------------
Mình chỉ đăng truyện trên wattpad cá nhân, ngoài ra không đăng ở đâu khác.
https://www.wattpad.com/user/xiaolongbaooo