*Lễ độc thân hay Quang côn tiết (光棍节) là một ngày lễ mua sắm phổ biến với người trẻ Trung Quốc nhằm tôn vinh niềm tự hào là người độc thân. Ngày 11 tháng 11 được chọn bởi vì số "1" gợi nhắc đến một cá nhân hãy còn đơn thân.
Phiên ngoại Quang côn tiết
Thời điểm ngày 11 tháng 11 năm 2027 đang cận kề, lúc này Tiêu Nam Chúc đã không còn là một con cẩu độc thân sủa gâu gâu như trong miệng của Tình Nhân trước kia, mà đã hợp tình hợp lý hợp pháp ở bên cạnh bạn trai Trừ Tịch quân của mình.
Hai người thanh tâm quả dục nhiều năm một khi đã thích nhau thì khẳng định sẽ tìm đủ cách để tú ân ái. Không cần biết là Thanh minh, Đoan ngọ, Quốc tế Lao động hay Quốc tế Thiếu nhi, bọn họ đều sẽ biến nó thành lễ Tình nhân. Mặc kệ những lịch thần đó trong lòng bất mãn cỡ nào, hai người này đều sẽ không biết xấu hổ, chẳng thèm để tâm đến ý kiến của quần chúng nhân dân. Ngay tại buổi tối trước lễ độc thân, Trừ Tịch chỉ mới hai ngày không gặp đã tha thiết mong chờ mà chạy đến nhà lịch sư bọn họ tăng ca miễn phí.
"À, ngày mai là song thập nhất a (đôi 11), không ít thương gia bất lương sẽ hạ một loại giáng đầu thuật rất tà môn trong cửa hàng của mình —— phát hồng bao. Loại tà thuật này không được xem là xảo diệu, nhưng chỉ cần người bình thường thấy được sẽ lập tức đánh mất lý trí, trong đầu chỉ có 3 chữ lớn —— MUA MUA MUA. Đêm nay giờ Tý chính là lúc tai họa sung động nhất, đến lúc đó chúng ta sẽ thừa dịp ra ngoài diệt sạch bọn chúng, vì an nguy ví tiền của quảng đại quần chúng..."
Tiêu Nam Chúc vừa nói vẻ mặt vừa tập trung lướt màn hình điện thoại, trong trang taobao hiện ra hàng loạt các thông tin giảm giá. Thỉnh thoảng có tai họa tròn vo màu da cam muốn nhô ra từ trong máy tính, Trừ Tịch thấy thế sẽ tự nhiên tiện tay giải quyết, không để mấy thứ cấp thấp này có cơ hội đến gần Tiêu Nam Chúc. Sau khi dùng bàn tay trắng bệch bóp nát những tai họa rơi xuống như tiền vàng taobao, hắn liếc nhìn lịch sư nhà mình đã sắp 12 giờ đêm vẫn còn bận bịu công tác bỗng nhiên hạ thấp thanh âm mở miệng nói.
"Ngày mai không chỉ là song thập nhất, mà còn là lễ độc thân, lịch sư nghĩ kỹ sẽ qua như thế nào chưa?"
"Ân? Mắc mớ gì đến tôi, tôi không phải đã có bạn trai rồi sao..."
Tiêu Nam Chúc ngẩng đầu cũng không ngẩng đầu đã theo bản năng trả lời một câu, nói đến một nửa mới sửng sờ cảm thấy có gì đó không đúng mà ngẩng đầu lên. Trừ Tịch đạt được câu trả lời mình muốn liền gợi lên khóe miệng, khuôn mặt trắng bệch như lá úa khắp cây liền biến thành cây khô gặp xuân nở rộ đồ mi(1) chước nhãn, thậm chí đầu lưỡi đỏ sẫm lúc cúi người chạm vào khóe môi của Tiêu Nam Chúc cũng có nhiệt độ cực nóng giống như nhân loại.
"Ha, lịch sư nhớ rõ là tốt ... Ta còn tưởng ngài quên mất rồi."
Dứt lời, đôi môi Tiêu Nam Chúc liền bị cắn phá thô bạo, thời điểm hơi thở giao triền đuôi mắt đỏ tươi kia còn hướng anh uốn lên độ cong phiến tình. Tiêu Nam Chúc thường cảm thấy Trừ Tịch luôn giả vờ mang vẻ mặt của nhóm người yếu đuối dễ bị tổn thương, nhưng chính anh lại lần nào cũng dễ dàng bị dáng vẻ thê diễm thảm đạm kia lừa gạt, mà cho dù có biết rõ đáy lòng của đại mỹ nhân này ẩn chứa một con dã thú ăn thịt người thì anh còn có thể làm gì chứ? Tình của hắn, yêu của hắn, tất cả của hắn Tiêu Nam Chúc đều chống không lại, đôi tay lạnh lẽo kia ở trên ngực, bụng, eo, mông của anh thoáng trêu chọc một chút thôi anh đã không thể kiềm chế. Mà mỗi lần động tình, da thịt dán vào nhau, anh đôi khi sẽ có chút kinh hãi mà phát hiện, cho dù hiện tại Trừ Tịch có đoạt đi mạng của mình, anh tựa hồ cũng sẽ không có biện pháp chống cự.
"Này... nhẹ chút..."
Mặt chôn trên lưng ghế sô pha trầm thấp thở dốc một tiếng, hoàng lịch sư Tiêu Nam Chúc tiên sinh cứ như vậy sắc mê tâm khiếu mà bỏ qua chuyện cứu vớt vạn ngàn đóa thủ đảng(2), chính mình chìm đắm trong niềm vui sướng thể xác không thể thoát ra, cũng đã quên sạch bách kế hoạch làm việc ban đầu. Trừ Tịch từ phía sau ôm hôn anh giống như đang giam cầm, vừa bắt đầu từ thắt lưng chậm rãi cởi bỏ lớp hồng y vừa rủ mắt nở nụ cười, tiếp theo híp mắt nhẹ nhàng nói.
"Ừm, hiểu rồi."
............
Vị thần quân Quang Côn này bởi vì tính cách quái gở trời sinh, ngày thường cũng chẳng thèm bò ra khỏi cửa, cho nên y đương nhiên không biết chuyện Tiêu Nam Chúc và Trừ Tịch quân đã ở bên nhau – chuyện mà các lịch thần khác ai nấy đều biết. Ngay sáng sớm hôm đó, khi y canh đúng thời gian làm việc bình thường của mình bước ra đi làm thì lại ngoài ý muốn phát hiện lịch sư Tiêu vẫn luôn lấy làm việc kiếm tiền làm mục đích duy nhất đến hiện tại vẫn chưa rời giường. Mà ngoại trừ mảng lớn quần áo rải rác khắp sàn nhà phòng khách thì toàn bộ gian nhà lại yên tĩnh đến một động tĩnh cũng không có.
"Trong nhà lịch sư gặp cướp hả ta? Sao quần áo quăng tùm lum vậy... Nhưng mà sao vẫn chưa thức nhỉ, chẳng lẽ hôm qua vô taobao mua mua mua mệt quá rồi?"
Quang Côn vẻ mặt mờ mịt ngốc nghếch nhặt chiếc áo sơ mi nhăn nhúm trên đất lên, vừa thấy khuy áo phía trên đều bị tháo xé mất tiêu thì trong lòng nhất thời càng nghi ngờ hơn. Thân là thần quân trong lòng quảng đại cẩu độc thân, một tên xử nam mấy trăm năm vẫn không thoát kiếp FA như y lại hoàn toàn không phát hiện đống quần áo lung tung trên đất này vốn dĩ là của hai người. Mà ngay lúc vừa suy tư vừa đẩy cửa phòng của Tiêu Nam Chúc ở bên kia ra, khoảnh khắc y lú đầu nhìn vào trong liền lập tức cảm thấy hai mắt đau đớn dữ dội.
............
Quang Côn: "Sau đó, kể từ ngày đó ta liền mù luôn, ha hả."
--------------------------------------------
đồ mi(1) (荼蘼): hay còn gọi là trà mi, hải đường, dum lá hoa hồng. Là một loài cây bụi nhỏ có gai nhọn thuộc chi Mâm xôi của họ Hoa hồng.
đóa thủ đảng(2) (剁手党): tên gọi nhóm người nghiện shopping online.
p/s: hello mn, dạo rài mình bị deadline dí dồn dập nên lâu rồi mới đăng chương mới được hic