Công trình cầu lớn đường Tân Giang vốn là hạng mục mà chính quyền thành phố cùng xí nghiệp lớn nhất liên hợp đầu tư, mục đích ban đầu là muốn kiến tạo một cây cầu lớn tiêu chuẩn bắt ngang đất Tân Giang, nhưng cuối cùng công trình trì trệ không thể hoàn công không tính, lại còn chọc phải thiên đại phiền toái. Đầu tiên là cột cầu làm thế nào cũng không đóng xuống được, sau đó là liên tục phát sinh sự cố quỷ dị công nhân không hiểu sao bị tập kích, Trương Thỉ làm người đầu tư không ngừng kêu khổ, nhưng hạng mục này liên quan tới quan hệ của y cùng lãnh đạo cấp trên, cho nên y cũng không thể cứ như vậy phủi mông mặc kệ. Bây giờ chuyện hỏng này đã kéo dài hơn một năm, y có lòng muốn tìm phương pháp chữa trị tận gốc, nhưng vẫn thủy chung không một phương hướng. Đúng lúc vào bữa tiệc cuối năm y từ chỗ Tào Trùng nghe về Tiêu Nam Chúc, chờ sau khi đại khái biết rõ về phạm vi nghiệp vụ của người này, Trương Thỉ vốn không thể tin được loại chuyện này đành mang theo vài phần tâm tư 'cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng' mà gọi người tới.

Gặp mặt thật, thấy được người, Trương Thỉ ngược lại có cái nhìn khác đối với Tiêu Nam Chúc, dù sao y vốn tưởng rằng đây cũng là một nhân vật tam lưu nào đó như mấy đại sư phụ trước, hiện tại xem ra là có chút bản lĩnh thật. Chuyện y gác lại hạng mục kia rất nhiều người đều biết, y cũng đề cập một ít với Tào Trùng, nhưng rất ít người biết công trình kia của y không phải nháo đến thần thần quỷ quỷ gì, mà ngược lại là một làn sóng lớn rắn trùng chuột kiến cùng một thứ núp dưới đáy Tân Giang làm sao cũng không đuổi đi được.

Tần suất sinh sôi nảy nở của loại sâu bệnh này rất cao, giẫm chết một đợt sóng sẽ đến tiếp đợt sóng khác, công ty bọn họ đã tìm chuyên gia chuyên xử lý côn trùng nhưng vẫn không thể hạ thủ. Ngược lại đám côn trùng này rõ ràng cũng không làm lỡ chuyện đại sự chân chính gì, bởi vì phiền toái nhất chính là... tà vật mà đến bây giờ vẫn chưa một ai có thể nói rõ rốt cuộc là thứ gì.

Nước có thể vào, đất cũng có thể vào, thân hình luôn dài trên bốn năm mươi mét, vừa vào đêm là có thể khuấy lên sóng to gió lớn ở Tân Giang. Nhóm công nhân thấy tận mắt đều có đủ loại miêu tả, nhưng không thể phủ nhận dưới đáy Tân Giang quả thực giấu diếm huyền cơ. Mà loại chuyện này lại không thể báo cho chính phủ cấp trên, nên công ty bọn họ chỉ còn cách lén lút xử lý, nhưng phương pháp xử lý thì Trương Thỉ nghĩ nát óc cũng không ra, về sau chỉ đành mời đạo sĩ cư sĩ tới xem một chút, ai dè những người này tới đây, chỉ một câu "chúng ta không dám lỗ mãng" rồi thất kinh đi mất, còn thứ quỷ quái từ đầu tới cuối núp dưới lòng đất không chịu lộ diện chính là đuổi không đi. Trùng ngày càng nhiều, rắn cũng ngày càng nhiều, cứ hễ bọn họ lái xe cẩu vào công trường thì chắc chắn ngày hôm sau sẽ gặp chuyện, làm cho Trương Thỉ cả năm 2026 đều sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày đều bị mấy đại lãnh đạo lần lượt gọi lên nói chuyện nhưng vẫn nặn không nổi một biện pháp. Chờ sau khi vào đông thì tình hình này mới có chút chuyển biến tốt.

"Vào đông thứ kia yên tĩnh không phải vì nó đi rồi, mà là vì nó cần nghỉ ngơi. Bất quá tôi nghĩ các ông tìm người hỏi cũng biết thứ này sờ không được chạm không được rồi nhỉ? Tân Giang nối liền tất thảy mậu dịch giữa trung và hạ lưu thành phố, lúc trước xây cầu là vì chính tích của lãnh đạo, bây giờ vì chuyện này mà đem nó lộng đến mức hưng phong tác lãng (gây sóng gió) thì cũng không đáng..."

Mở miệng một cách đầy chi tiết, nếu không phải trước đó Tiêu Nam Chúc đã tìm một vị lịch thần nào đó còn chưa đi làm để cập nhật tin tức thì anh đương nhiên cũng không thể môn thanh (rất hiểu biết, rất rõ ràng) như hiện tại. Bất quá việc này vốn không giống với trừ tai họa, nếu thật có thể tùy tiện chém giết thì cũng không đến nỗi phiền toái như vậy. Cho nên xét về độ khó của bản thân sự việc, Tiêu Nam Chúc phải nhắc đến khoản thù lao lần này, mà nghe anh nói như vậy, Trương Thỉ một mực yên lặng không lên tiếng liền trầm tư một lúc, trên mặt cũng lộ ra biểu tình ý vị thâm trường.

Lời vừa nãy của Tiêu Nam Chúc đã đánh trúng chỗ y để ý nhất, mà lại còn đâm thẳng chỗ hiểm không sai chút nào. Tình thế hiện giờ không thể chờ lâu, tiếp tục trễ nải nữa thì công trình lúc trước phải giành giật bể đầu mới chiếm được thật sự sẽ thành củ khoai nóng bỏng tay. Hiện tại tình huống này hiển nhiên đã đến lúc để y bày tỏ một chút thái độ, dù sao cũng không thể khiến cao nhân trông mỏi mòn mới đến này chạy đi mất. Cho nên sau khi niềm nở lấy bật lửa trên bàn, Trương Thỉ biểu tình như tên giảo hoạt tự mình châm thuốc cho Tiêu Nam Chúc, tiếp theo chen nụ cười có thể nói là mười phần hòa nhã vào bầu không khí lượn lờ khói thuốc.

"Tôi Trương Thỉ tại địa giới thành phố Y này vẫn có chút tiếng nói, lịch sư nếu thật có thể nói được làm được, tôi đảm bảo ngài sau này tài nguyên quảng tiến, tâm tưởng sự thành. Lúc trước tôi chỉ nghĩ lịch sư ngài trẻ tuổi, chưa trải đời, e rằng không gánh nổi chức trách lớn như vậy, hai ba mươi vạn là có thể tùy tiện sai phái. Hiện tại ngẫm lại ngược lại là tôi xem thường ngài rồi... Như vầy đi, một trăm vạn, giá này hài lòng không? Coi như là kết bạn với tôi, ngài thấy thế nào?"

Lúc nói chuyện xưng hô cũng thay đổi, thái độ thượng đạo này của Trương Thỉ khiến Tiêu Nam Chúc không nhịn được nhếch lên khóe miệng, trong lòng đối với con số thù lao xinh đẹp này cũng có vài phần thỏa mãn. Dù sao tiền của người có tiền không làm thịt thì phí, Trương Thỉ ngoài miệng nói là kết bạn, kỳ thực cũng chỉ vì lợi ích qua lại, lợi dụng lẫn nhau ấy mà, anh cầm tiền đương nhiên sẽ giải quyết chuyện của y một cách đẹp đẽ. Mà cái thứ quỷ quái núp dưới đáy Tân Giang kia... nói không chừng sẽ thật sự đáng với giá này.

"Được, vậy mượn cát ngôn của ngài, tài nguyên quảng tiến, tâm tưởng sự thành."

Mở miệng mang theo nụ cười, Tiêu Nam Chúc cũng không qua loa, rượu trong tay liền đối ánh mắt 'hiểu rõ lẫn nhau' với Trương Thỉ, ánh đèn hôn ám đánh lên nhãn thần đông lạnh bên mặt anh, khóe miệng câu lên nhìn qua lại khiến người ta cảm thấy có loại tà khí nói không nên lời. Con vịt nhỏ nãy giờ co rút trong lòng anh kia vẫn một mực nghe trộm anh và Trương Thỉ nói chuyện, nhưng là trước sau vẫn nghe không hiểu nên cũng chẳng để tâm. Mà chờ nghe đến đoạn vị khách bên người đã chốt được cái đơn trăm vạn, thằng bé liền lập tức giật mình, cả ánh mắt nhìn Tiêu Nam Chúc cũng khác luôn.

"Ca, anh thật là có tiền a..."

Khàn giọng tiến đến bên tai Tiêu Nam Chúc cảm thán một câu, con vịt nhỏ này lớn lên kỳ thực có chút phù hợp với gu nhất quán của anh nên anh cũng vui vẻ nô đùa một chút với cậu. Giờ khắc này nghe cậu nói như vậy, Tiêu Nam Chúc cũng không tỏ thái độ, chỉ tùy ý mặc cậu không xương không cốt mà dựa vào người mình.

Tào Trùng bên cạnh từ lúc bọn họ bắt đầu thì thầm nói nhỏ thì đã không xen mồm vào nữa, chỉ ôm tiểu cô nương ở đằng kia lắc lư đầu hát tiếng Quảng, trông rất thích thú. Đúng lúc bọn họ cũng đã nói xong việc tư, tâm tình căng chặt của Trương Thỉ cũng buông lỏng đôi chút, cho nên khi thấy Tiêu Nam Chúc vẻ mặt hứng thú mà hút thuốc thuận theo cậu nhóc bồi rượu đang làm nũng với anh, người đã quen chơi ở câu lạc bộ đêm như y lập tức nở nụ cười hạ tiện, thẳng thắn mở miệng đề nghị.

"Hay là mang về chơi một chút đi? Tôi mời a."

Tiêu Nam Chúc nghe vậy quay mặt qua, cúi đầu quan sát cậu nhóc còn mang theo mùi vị ngây ngô ngon miệng bên người, trong lòng lại không gợn sóng lắm. Theo lý thuyết thì đây chính là khẩu vị nhất quán của anh, nhưng mà hôm nay vừa nhìn lại luôn cảm thấy thiếu chút gì đó. Có lẽ diện mạo này đến cùng vẫn nhạt nhẽo đôi chút, có lẽ mặt mũi này vẫn thiếu chút nhan sắc thiêu đốt nhãn cầu người khác, cũng có lẽ quần bò một bên lộ ra nửa đoạn eo nhỏ này vẫn không sánh được với thể xác thảm đạm tối tăm nào đó. Mà nghĩ như vậy, Tiêu Nam Chúc lông mày đều đã nhíu chặt nhanh chóng hút một hơi thuốc lá đem tà hỏa trong lòng ép xuống.

Chuyện này nói đến cũng thực kỳ quái, không biết có phải do ký ức về đêm 30 hôm đó bị nửa cưỡng hiếp mà lại chẳng vui sướng gì đã khiến trong lòng anh luôn có chút mụn nhọt hay không, cho nên đối mặt với trò tiêu khiển tặng không tới cửa này anh cũng không mấy hứng thú. Theo lý mà nói thì anh cũng đã nói rõ với Trừ Tịch rồi, không lý nào anh cứ nhớ nhung chuyện bé tí như vậy trong lòng. Nhưng nói chung thì cũng vì bề ngoài xinh đẹp kia thật sự là làm cho người ta tâm sinh khỉ niệm, cho nên một trai cong bình thường như Tiêu Nam Chúc mới có chút không thể buông bỏ. Mà mấu chốt nhất là khi anh đang âm thầm suy xét thì Xuân Tiết núp trong ví tiền lại tiện dịp gõ cho anh một hồi chuông cảnh tỉnh.

"Tiêu Nam Chúc! ! Tên đại phôi đản nhà ngươi! ! Ta là xuân của mùa xuân! Không phải là cái xuân kia kia! ! Nếu ngươi dám thừa dịp ngày ta đi làm mà xằng bậy ta liền trù ngươi cả năm hỏng bét bèng beng! ! Mau lên! ! Ta muốn tan tầm! ! Ta muốn ăn cơm! ! ! Ngao ngao ngaoooooo! (╯‵□′)╯︵┻━┻"

"..."

Khóe miệng không nhịn được giật giật, Tiêu Nam Chúc thầm mắng một câu trong lòng, bị lời nói của thằng nhãi chết bằm Xuân Tiết làm mất luôn cả hứng thú. Sau khi chần chừ một lúc, cuối cùng anh vẫn không thể vượt qua được cửa ải này, chỉ đành khoát khoát tay nói "thôi đi".

Cậu nhóc tên Lạc Lạc nghe được câu này rõ ràng thất vọng cầm tay anh, Tiêu Nam Chúc thấy thế cũng cười, nụ cười ngược lại có mười phần phong lưu tiêu sái. Anh có chút tiếc cho mình, nhưng lại có một loại cảm xúc không thể nói rõ nhiều hơn. Sau khi thô bạo mà nhét điếu thuốc vẫn luôn kẹp trên ngón tay vào miệng cậu, Tiêu Nam Chúc nhìn con vịt nhỏ bị sặc liên tục ho khan, tiếp theo dùng bàn tay như đùa bỡn mà vỗ vỗ hai má cậu, nói.

"Đã chờ không nổi rồi sao a... Lần sau rảnh rỗi lại tới tìm cậu, ngoan a."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play