Edit: A Uyển
Rõ ràng là lời nói của thiếu niên ở trước mặt vô cùng bá đạo, ý tứ còn không cho người khác từ chối, Lê Nhan hơi run lên, nhưng khi ngước nhìn đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách của Lục Lâm, Lê Nhan chợt cảm thấy khó mở lời, khuôn mặt lãnh đạm mang theo một chút kinh ngạc.
Vừa dứt lời, trên khuôn mặt Lục Lâm vẫn là vẻ thờ ơ như thường lệ, thế nhưng ánh mắt nóng như lửa đốt, Lê Nhan còn nhìn thấy trong đôi mắt ấy là sự bướng bỉnh cố chấp vô cùng bá đạo.
Giống như chỉ cần Lê Nhan dám nói không đi theo hắn lên phòng y tế, Lục Lâm liền có thể ra tay trói cô khiêng qua đó.
Cố chấp đến đáng sợ.
Mà dưới những lời hờn dỗi nghe có vẻ đáng sợ kia che giấu sự nóng nảy mà chính Lục Lâm cũng không nhận ra.
Lục Lâm... đang lo lắng cho cô.
Lo rằng cô bị cảm sốt đến hỏng cả đầu?
Lê Nhan cũng không rõ.
Nhưng chuyện Lục Lâm lo lắng cho cô cũng ngoài dự đoán của Lê Nhan.
Vô ý thức nhíu mày, Lê Nhan thật sự nghĩ không thông.
Luôn cảm thấy có điều gì đó... đang vượt ra khỏi sự khống chế.
"Mày cuối cùng có đi hay không? Tao đã cảnh báo rồi, nếu Lê Nhan mày hôm nay bị sốt đến hỏng đầu thật, thì cũng không phải chuyện của lão tử!" Giọng nói Lục Lâm có hơi thúc giục.
Bên tai bị lời nói hung dữ của Lục Lâm bủa vây, Lê Nhan xoa xoa mi tâm, thật sự không biết làm sao.
"Ừm. Tôi đi. Cậu ngồi xuống trước đi, một lát nữa vào học rồi, tôi tự đi đến phòng y tế là được." Dừng một chút, Lê Nhan đành thỏa hiệp.
"Không được, một mình mày đi đến đó làm sao được? Tao đi chung với mày!" Không cần suy nghĩ, Lục Lâm từ chối đề nghị của Lê Nhan.
Phòng y tế cách khá xa khu dạy học, nếu Lê Nhan đi một mình, nửa đường hôn mê ngất xỉu thì phải làm sao?
Lục Lâm đứng lên cao hơn Lê Nhan nửa cái đầu, lúc này cúi xuống, trực tiếp kéo tay Lê Nhan, dùng động tác bày tỏ thái độ của bản thân.
Lê Nhan: ". . ." Ý nam chính đã quyết thật là sức lực mười con trâu cũng không thay đổi được.
Nhàn nhạt liếc nhìn Lục Lâm, Lê Nhan rốt cuộc không mở miệng. Nếu không thay đổi được, thì đành tùy hắn vậy.
Quay đầu nhìn về phía Hứa Sở Thiều, "Bạn học Hứa, tôi cùng Lục Lâm lên phòng y tế một lát, một chút nữa thầy có hỏi thì nhờ bạn nói với thầy nhé."
"Ừm ừm, được được được, yên tâm!" Hứa Sở Thiều không ngừng gật đầu, nghe giọng Lê Nhan ôn hòa nhờ cậy cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, liền cười một cái thật to, còn hào hứng giơ tay làm động tác OK.
Nhờ vả xong, Lê Nhan liền cùng Lục Lâm đi ra ngoài từ cửa sau, đi đến phòng y tế.
Vừa bước ra khỏi lớp, ánh mặt trời ngày hè liền chiếu đến, ánh sáng màu vàng kim làm làn da Lê Nhan càng trắng hơn, gần như trong suốt, tạo ra một cảm giác tái nhợt vô cùng yếu ớt.
Cũng bởi vì làn da trắng như tuyết, màu sắc hồng hồng trên mặt càng lộ rõ, đuôi mắt đều ửng lên, giống như phủ lên một lớp phấn thượng hạng, che đi dáng vẻ cao cao tại thượng lạnh lùng như ngày thường, làm người khác phải kinh ngạc không thôi.
Đôi môi màu hồng đào cũng biến thành màu đỏ thẫm.
Vẻ đẹp bởi vì bị cảm mà thêm phần kiều diễm, Lục Lâm vô tình nhìn qua, đột nhiên khó mà rời mắt.
Lê Nhan bởi vì phát sốt, đầu nặng như đeo chì, lại bị ánh nắng chiếu vào, càng cảm thấy không khỏe, mi tâm nhăn chặt, không tự chủ được giơ tay ra che trước trán.
Lục Lâm bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy Lê Nhan sắc mặt tái nhợt, bước đi chậm chạp, khẽ mím môi.
Cái người này, thật sự là quá gầy rồi.
Và... cũng quá yếu ớt.
Hôm nay lại nắng to như vậy, Lê Nhan đi một hồi không lẽ còn bị cảm nắng nữa sao?
Lục Lâm trực tiếp đi đến trước mặt Lê Nhan, khom người ngồi xuống.
"Này, lên đi. Tao cõng mày qua đó."