Edit: A Uyển
Lục Lâm không biết thức ăn trong chén của Lê Nhan có ngon hơn hay không, hắn chỉ biết ——
Ít nhất, người ta có một chén đồ ăn cao ngất!
"Tại sao cùng một dì lấy cơm mà đãi ngộ cũng khác nhau đến như vậy?" Giọng nói có chút tức tối, Lục Lâm cầm đũa lật qua lật lại tìm muốn mỏi con mắt cũng chỉ đếm được vài miếng sườn, híp mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trong chén Lê Nhan cao cao như ngọn núi nhỏ.
Cùng một chỗ, cùng một dì lấy cơm.
Khả năng phân chia thức ăn của dì ấy là vô cùng chuyên nghiệp không thể bàn cãi.
Một thìa cơm, hai muôi thịt, vài miếng sườn. Cực kỳ thành thục.
Mọi người đều được nhận đãi ngộ giống nhau thì không có gì để nói, nhưng mà tại sao chỉ có một mình Lê Nhan lại được thiên vị?
Lục Lâm tức đến nghiến răng ken két.
Lê Nhan vừa nghe thấy câu nói kia, trong phút chốc liền ngây người.
Ánh mắt nhìn qua khay cơm của Lục Lâm, thật đúng là như vậy. Đồ ăn trong chén của Lục Lâm vốn cũng không ít, nhưng đem so sánh với Lê Nhan lại có phần đáng thương.
Giống như so sánh giữa nông dân và địa chủ.
Quá khập khiễng.
"Có thể dì ấy yêu quý tôi, nhưng cậu thì chưa chắc." Lê Nhan liếc Lục Lâm một cái, bình tĩnh nói.
Lục Lâm: ". . ." Tao tin mày mới ghê.
Nhưng nhìn từ góc độ khác, Lê Nhan nói cũng không sai.
Mỗi lần đến căn tin, dì nào cũng rất thiên vị Lê Nhan, không chỉ rất tích cực trò chuyện còn cho thêm cơm thêm đồ ăn.
Lê Nhan trời sinh thanh tú, thanh tuyển tinh xảo, người gặp người thích. Yêu cái đẹp là bản tính của con người, bất kể tuổi tác. Thiếu niên thân hình đơn bạc, nhìn rất gầy, dì lấy cơm cũng muốn Lê Nhan ăn nhiều một chút nên theo bản năng múc thêm đồ ăn.
Còn Lục Lâm thân cao cường tráng, dì lấy cơm còn chẳng hề thương tiếc.
Lục Lâm cúi đầu chọt chọt mấy hột cơm, gắp mấy miếng sườn bỏ lên trên, không có nước sốt, đành trộn không vậy mà ăn.
Do thân thể cao lớn, lượng ăn của Lục Lâm rất lớn, dù cách ăn không tinh tế bằng Lê Nhan nhưng cũng không quá thô lỗ.
Lê Nhan nghiêng đầu nhìn mấy lần, thấy chỗ thịt sườn của Lục Lâm sắp mau thấy đáy, như không có chuyện gì gắp phần của mình đưa qua.
"Tôi không ăn nhiều như vậy, bỏ đi cũng phí, cậu thích liền cho cậu vậy."
Thấy ánh mắt Lục Lâm nhìn qua, Lê Nhan khẽ gật đầu, nghiêm trang giải thích.
". . .Ai nói tao thích ăn, tao chỉ là không kén ăn thôi." Lục Lâm dừng động tác ăn cơm, khàn giọng giải thích. Sau đó làm mặt lạnh từ chối Lê Nhan tiếp tục gắp đồ ăn qua.
Lục Lâm hảo ngọt nên sườn xào chua ngọt là một trong những món khoái khẩu của hắn.
Nhưng hắn không muốn cứ vậy nhận hết đồ ăn của Lê Nhan.
Tròng mắt màu nâu phản chiếu hình ảnh thiếu niên gầy nhỏ bên cạnh, Lục Lâm mín chặt môi.
Lê Nhan nhỏ con như vậy, giống như bị thiếu dinh dưỡng, còn chia đồ ăn cho người khác. Nếu hắn ăn thật liền có cảm giác khi dễ kẻ ốm yếu.
Trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi.
CMN!
Lê Nhan cũng không vạch trần Lục Lâm, chỉ nhàn nhạt nói: "Ừ, cậu không kén ăn. Nhưng tôi lại kén ăn. Tôi không thích ăn sườn xào chua ngọt, để chỗ tôi cũng lãng phí, nếu cậu không ăn thì lát nữa tôi cũng bỏ đi. Cho nên bạn học Lục Lâm, coi như vì tiết kiệm lương thực, cậu có muốn lấy không?"
". . .Muốn!"
Cuối cùng Lục Lâm miệng thì chê nhưng thân thể lại rất thành thật gạt hết sườn xào chua ngọt dư lại bên chén Lê Nhan vào khay của mình, vui vẻ ăn xong bữa trưa.
Nhìn từ góc độ khác, Lục Lâm cũng coi như ăn "đồ ăn thừa" của Lê Nhan.
Nhưng không biết đồ ăn trong chén người khác luôn ngon hơn hay không, Lục Lâm cảm thấy sườn xào chua ngọt hôm nay ăn ngon hơn mọi lần.
Yết hầu ở cổ khẽ động, Lục Lâm liếm liếm môi.
Cảm thấy hình như nước sốt hôm nay cũng rất ngọt.
-------------------------------------------------------
Editor: eo ui, anh Lục của chúng ta liêm sỉ còn mỗi một xíu thôi mn ạ =]]]]]]]]]]]