Edit: A Uyển
Lê Nhan gần đây phát hiện một chuyện lạ.
Mấy ngày nay Lục Lâm vô cùng an phận.
Không trèo tường, không cúp tiết tự học buổi sáng, không trốn về sớm tiết tự học buổi tối, ngay cả quán net cũng không đi...
Mọi người ở trường Thất trung đều biết nơi bạn học Lục xuất hiện nhiều nhất, lại là lớp học.
Bạn cùng lớp lúc phát hiện ra sự thay đổi khác thường này đều rất kinh ngạc.
Giống như là mơ vậy.
Lê Nhan mở cuốn sổ kỷ luật ra, tên Lục Lâm đã lâu không có bị đánh dấu. Lê Nhan bừng tỉnh, cô hình như đã lâu cũng không đi chặn đường trừ điểm.
Phân tích hồi lâu, Lê Nhan cũng sờ không trúng ý định của Lục Lâm là gì.
Trong tiểu thuyết gốc, lúc nam chính Lục Lâm thức tỉnh, quyết tâm học tập hướng về phía trước là vào ngày tựu trường lớp 12. Bởi vì lúc ấy Lục Lâm biết bản thân có tình ý với Lâm Dư, cũng nhờ Lâm Dư khích lệ học tập, để không phụ lòng Lâm Dư, Lục Lâm năm lớp 12 vô cùng nỗ lực tiến lên.
Nhưng mà...
Lúc này mới là học kỳ 2 lớp 11, cách thời điểm đó rất xa.
Lê Nhan dừng bút, tròng mắt luân chuyển, đột nhiên tỉnh ngộ.
Chẳng lẽ, Lục Lâm lúc này đã phải lòng Lâm Dư rồi?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có khả năng này.
Lê Nhan khẽ mỉm cười, mặc dù không biết tại sao tình tiết lại chạy nhanh hơn trong kịch bản, tóm lại sự thay đổi này ở Lục Lâm là rất tốt, càng có lợi cho tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của Lê Nhan.
Ánh mắt khẽ chuyển, nhìn qua Lục Lâm đang yên lặng ngồi ở phía sau, trong lòng Lê Nhan bỗng cảm thấy rất vui vẻ.
Nhận thấy tầm mắt của Lê Nhan ở phía trước, cả người Lục Lâm bỗng dưng có chút căng thẳng, cứng ngắc nghiêng đầu nhìn bạn cùng bàn Hứa Sở Thiều, một mực không dám ngẩng đầu.
Ánh mắt của đại ca cùng bàn rất có cảm giác tồn tại, Hứa Sở Thiều đang vắt óc giải bài tập vật lý tay run một cái, một đường kẻ vạch qua tựa đề.
Hứa Sở Thiều: ". . ."
Hứa Sở Thiều cắn răng, khóc không ra nước mắt.
Đợi mấy giây, hắn nghiêng đầu chọc chọc Lục Lâm, hạ giọng cực thấp: "An toàn rồi anh Lục, Lê Nhan quay trở về rồi, cậu ấy không nhìn anh nữa."
Nhận được tin báo của đệ tử cùng bàn, Lục Lâm nhanh chóng ngẩng đầu, tiếp tục chống cằm nghiêm túc quan sát bạn học Lê ở phía trước, chính xác hơn. . . là cái gáy của Lê Nhan.
Hứa Sở Thiều trộm liếc nhìn Lục Lâm, khóe miệng co rút.
Không biết anh Lục mấy ngày qua có phải bị trúng tà hay không, chơi game cũng không mấy hứng thú, mỗi ngày đều vui vẻ lén nhìn Lê học bá, có lúc nhập tâm đến mức nhìn chằm chằm cái gáy thanh tú của cậu ấy hết một tiết! Trời ạ!
Nhưng điều kỳ lạ là mỗi lần Lê Nhan vô tình quay đầu nhìn xuống, Lục Lâm lại mất tự nhiên, nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn người ta, lâu lâu lại như có tật giật mình đảo đảo mắt, cứng ngắc nghiêng người nhìn chằm chằm Hứa Sở Thiều ở bên cạnh. Một lúc sau Lê Nhan quay lên, Lục Lâm lại trở về bình thường.
Càng kỳ lạ hơn chính là lúc Lê Nhan quay xuống nhìn thì Lục Lâm giả vờ không để ý rồi còn trốn tránh ánh mắt, nhưng ngày nào Lê Nhan không quay xuống nhìn, Lục Lâm lại tỏ ra rất hờn dỗi, ánh mắt nóng nảy hết sức dọa người.
Hứa Sở Thiều khẽ thở dài một hơi, thật không hiểu nổi Lục Lâm đang nghĩ gì trong đầu.
Hắn nhớ rõ thời gian trước hai người này còn đối chọi nhau, Lục Lâm còn nói người ta là tiểu bạch kiểm, tại sao bây giờ thái độ lại thay đổi 180 độ rồi.
Nếu không phải Lê học bá là một nam sinh, Lục Lâm lại là thẳng nam sắt thép.
Hắn còn cho rằng, Lục Lâm để ý Lê Nhan. . .
(*) biệt nữu: nghĩ một đằng như làm một nẻo
-----------------------------------------------------------------------
Đôi lời của editor: Nam chính sắp bước vào con đường tự vả rồi mn ạ =]]]]]]]