Edit: A Uyển

Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, Lục Lâm trên mặt không biểu tình gì, nhưng không khí chung quanh bỗng nhiên ngưng trệ mấy phần.

Chu Đông ngẩng đầu nhìn vài lần, nhất thời kinh sợ, cũng không dám thúc giục nữa.

Ài, dáng vẻ anh Lục lạnh mặt không nói một lời thật là đáng sợ.

Không dám động, không dám động.

Trong đôi mắt hẹp dài phản chiếu hình ảnh Lê Nhan và Lâm Dư dựa càng ngày càng gần, giống như nói chuyện rất vui, Lục Lâm xiết chặt nắm đấm.

Không hiểu sao, hắn cảm thấy hình ảnh này vô cùng nhức mắt.

Cảm xúc uất ức nghèn nghẹn ở cổ, làm cho cả người có chút không thoải mái, không biết là vì thời tiết quá nóng hay vì thứ gì khác, Lục Lâm trong lòng cảm thấy phiền muộn, trong bụng nghĩ như vậy, trong lúc lơ đãng tay với lấy trái bóng, hơi xoay cổ tay, trái bóng rổ màu cam nhắm chuẩn hướng, bay về phía Lê Nhan.

"Ôi mẹ ơi, anh Lục..."

Trái bóng rổ đột nhiên rời tay, Chu Đông kinh ngạc, bật thốt lên, ánh mắt nhìn theo phương hướng của trái bóng. Ngồi bên kia chỉ có thể là Lê học bá và tiểu mỹ nữ Lâm Dư, cú ném này của anh Lục nếu vô tình đập trúng một trong hai người cũng đủ phiền toái.

May mắn, không có sao.

Lê Nhan phản ứng mau, kéo Lâm Dư sang một bên, trái bóng vạch trong không trung một vòng cung, đập trúng thân cây, nhanh như chớp rơi xuống bên chân Lê Nhan.

Đang giảng bài bị quấy rầy, Lê Nhan nhìn đầu sỏ đứng ở bên kia.

Cách xa xa cũng có thể cảm nhận được tâm tình trên người Lục Lâm không hề tốt, còn có trái bóng bất ngờ bay tới, Lê Nhan híp một mắt, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Dư đứng một bên, đột nhiên hiểu ra.

Trước đó Lục Lâm và Lâm Dư đã gặp mặt nhau, còn có bầu không khí anh hùng cứu mỹ nhân, dựa theo motip nam chính lần đầu tiên gặp gỡ hẳn đã bị nữ chính thanh thuần thu hút, sau đó một mực ghi tạc trong lòng, cho nên thấy người con trai khác tới gần Lâm Dư trong lòng liền không thoải mái, sẽ tức giận, sau đó sẽ tới đánh dấu chủ quyền.

Lê Nhan càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, thấy mình và Lâm Dư dựa vào gần nên Lục Lâm bây giờ tám chín phần là đang ghen.

Khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt Lê Nhan sáng rực, cuối cùng kịch bản cũng không lệch đến mức mẹ ruột cũng nhận không ra. Ít nhất, Lục Lâm cũng có hảo cảm với Lâm Dư, biết ghen rồi. Kịch bản còn ở trong phạm vi khống chế, tiến độ thực hiện nhiệm vụ cũng suôn sẻ, rất tốt.

"Cái đó... Lớp trưởng, bóng của chúng tôi vô tình rơi chỗ cậu, có thể giúp ném qua không, tùy ý ném qua là được!" Chu Đông đứng bên cạnh Lục Lâm giang hai tay lớn tiếng kêu, còn đi lên phất phất tay.

Nghe thấy tiếng kêu bên kia, Lê Nhan khom người nhặt bóng, hơi rũ mắt, như có điều suy nghĩ.

Mấy đề bài của Lâm Dư cô đã giảng xong hết rồi, quay đầu nhẹ giọng bảo Lâm Dư ngồi nghỉ ngơi một chút, Lê Nhan cầm bóng trong tay đi tới chỗ Lục Lâm.

"Lớp trường à, cậu tùy ý ném qua là được, sao còn mắc công đi một chuyến vậy chứ? Cảm ơn lớp trưởng nha..." Nhìn Lê Nhan đi tới, Chu Đông xin lỗi cười một tiếng, vừa định đưa tay đón lấy quả bóng rổ, đã nhìn thấy thiếu niên thẳng người lướt qua, ngay cả một ánh mắt cũng không cho, nhất thời bàn tay cứng đờ giữa không trung, lời nói trong miệng cũng ngừng giữa chừng.

Cái này, là tình huống gì?

Lê Nhan không phải cầm bóng đưa qua cho bọn họ sao?

Giương mắt nhìn Lục Lâm bên cạnh mặt như cũ không cảm xúc, Chu Đông chẹp miệng,.. Anh Lục còn chưa lên tiếng, hắn gấp cái gì.

Lê Nhan cầm bóng lại không trả cho Lục Lâm, mà là đi thẳng vào sân bóng rổ.

Dưới ánh nắng chói chang, gò má thiếu niên thêm phần sắc bén, hàng mi dài khép mở như cánh bướm. Lấy đà, bật người lên thật cao, cổ hơi ngửa về phía sau, mở rộng cổ tay trắng như tuyết.

Bởi vì động tác có hơi lớn, vạt áo Lê Nhan hơi vén lên, lưng trần lộ ra phần da thịt trắng mịn kinh người, phá lệ chói mắt.

Một tiếng 'cạch' vang lên, bóng từ rổ rơi xuống đất.

Bóng 3 điểm, hoàn mỹ.

Chu Đông nhìn ngây người.

Bây giờ học bá cũng mạnh như vậy sao? Thành tích học tập tốt không tính, còn biết chơi bóng rổ?

Nữ sinh chung quanh thấy vậy cũng sôi nổi hứng khởi hẳn lên, giống như đang bàn luận Lục Lâm và Lê Nhan rốt cuộc ai mạnh hơn, ai đẹp trai hơn.

Ném bóng xong, Lê Nhan quay đầu, trực tiếp nhìn thẳng vào Lục Lâm.

Theo góc nhìn của Lê Nhan thì chính là cô đang gây hấn với Lục Lâm.

Mà bây giờ trong đầu Lục Lâm đều là ——

Cmn, eo Lê Nhan thật mẹ nó nhỏ.

Còn rất trắng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play