Edit: A Uyển
Tiết đầu tiên của buổi chiều là nguồn gốc của mọi sự đau khổ - toán học.
Vừa vào tiết có vài phút, một loạt các công thức và các loại hình học đã lấp kín bảng đen. Phấn trắng viết rồi lại lau, lau rồi lại viết, bạn học ngồi bàn đầu mặt không biểu tình nhìn bụi phấn phủ lên người càng ngày càng dày.
Tất cả học sinh phía dưới thoăn thoắt viết các bước giải bài, chỉ có một mình Lục Lâm trông hết sức gai mắt.
Bình tĩnh ung dung, không hoảng không vội, mở cuốn sách trắng tinh ra, cuốn sách không thể mới hơn, như chưa từng được sử dụng bao giờ.
Lúc Lục Lâm miễn cưỡng nâng mắt nhìn bảng đen một cái. Ò, nhìn không hiểu.
Trong mắt Lục Lâm, mỗi một con số đều quen thuộc, sau đó tổ hợp lại thành các loại công thức, chẳng khác gì vẽ bùa. Cái này không thể nhìn lâu, nhìn lâu mấy lần não liền đau.
Nửa ngẩng đầu liếc nhìn bàn phía trước... Người ta đã đi trước thầy một bước ra đáp án luôn rồi, mấy bài tiếp theo cũng đã làm xong.
Lục Lâm: "..."
Chịu đựng xong tiết toán học dài đằng đẵng một cách dị thường, tiếp theo là tiết thể dục. Không khí trầm trầm mới phút trước trong lớp học nháy mắt sinh động hẳn lên, nhất là các nam sinh, mấy người họp thành một đội, tụm năm tụm ba mang trái bóng rổ rời khỏi lớp.
Giờ thể dục ở trường Thất trung học sinh phải đi thay đồ thể dục ở phòng thay đồ. Bình thường học sinh đến trường đều mặc đồng phục học sinh, nhưng cứ tiết thể dục, sẽ thay đồ thể dục để tiện tập luyện.
Lê Nhan bây giờ là nữ giả nam, nếu dùng thân phận này đi phòng thay đồ nữ chắc chắn sẽ bị coi là biến thái mà bị đuổi ra. Không có lựa chọn, Lê Nhan chỉ có thể đi phòng thay đồ nam. Một đám nam sinh thay quần áo cũng không có gì đáng để xem, hiện trường còn rất thô tục.
Cố ý đợi một lúc lâu ở bên ngoài, đợi không còn ai Lê Nhan mới nhanh chóng đi vào. Hôm nay có tiết thể dục, để phòng ngừa vạn nhất, Lê Nhan còn đặc biệt mặc một cái áo lót đen bên trong, quần thể dục cũng mặc chồng bên trong quần đồng phục, thay ra không tốn bao nhiêu thời gian.
Ngón tay cởi nút áo sơ mi, Lê Nhan đưa tay để áo sơ mi lên ghế dài bên cạnh.
Lúc này, cửa phòng thay đồ đột nhiên mở ra từ bên ngoài, ánh sáng nghiên nghiên chiếu vào, một thân ảnh cao lớn đi vào từ bên cạnh tủ quần áo.
Lê Nhan đưa lưng về phía cửa, nghe tiếng động lưng lập tức căng thẳng, phản ứng trên tay cũng không chậm. Nhanh chóng mở cửa tủ quần áo che hơn nửa người trên, mấy giây sau đã thay quần áo chỉnh tề.
"Lê Nhan?"
Giọng nam trầm thấp sau lưng truyền tới, mơ hồ mang theo mấy phần đùa giỡn.
Lục Lâm khẽ nhướng đuôi mắt, trên khuôn mặt góc cạnh là một đôi mắt nâu sẫm như chứa đừng đầy ánh sáng. Hắn lúc hết tiết chậm trễ hết vài phút, đến phòng thay đồ so với bình thường cũng lâu hơn một chút, nhưng không nghĩ đến... đụng phải Lê Nhan ở bên trong.
Nhớ tới hình ảnh vừa nhìn thấy trong nháy mắt, yết hầu Lục Lâm không nhịn được khẽ động.
Không nói cái khác, người Lê Nhan thật là trắng. Nữ sinh trong lớp không một ai có thể sánh bằng.
Lúc nãy động tác của Lê Nhan quá nhanh, Lục Lâm lúc đi vào cũng chỉ nhìn lướt qua một phần eo lộ ra dưới vạt áo đen, nhỏ nhắn đến mức gập lại liền gãy.
Còn có...
Đáy mắt Lục Lâm sâu hơn, trong mắt ánh sáng mịt mờ.
Sau lưng Lê Nhan... còn có hai lúm đồng tiền(*).
Tròn tròn, nho nhỏ, đáng yêu.
Xuy.
Ném đi ý tưởng quỷ dị trong đầu, Lục Lâm khẽ nhướng mày, ngũ quan bướng bỉnh sắc bén mang theo mấy phần khiêu khích.
Đại trương phu mà gầy yếu như vậy, gầy như một bộ xương di động. Học bá thì sao, không biết là học bá hay là một con gà luộc nữa.
Nhìn thấy Lê Nhan quay đầu lại, trong lòng Lục Lâm toát ra một cảm giác ưu việt và xúc cảm muốn phô bày như muốn nổ tung.
Chả trách mỗi lần giờ thể dục đều không thấy Lê Nhan đến phòng thay đồ, thì ra lúc nào cũng là một người len lén thay. Nhất định là lúc bình thường luôn vô cùng tự ti với vóc người của bản thân...
Thật đáng thương.
(*) Lúm đồng tiền sau lưng/ hõm Venus: là một thuật ngữ để chỉ hai điểm lún sâu rất rõ và đối xứng ngay phần thắt lưng, tại khớp nối giữa các xương vùng chậu.