Người Yêu Ảo Boss Nuôi Ba Năm Bỏ Nhà Đi Bụi

Chương 7: Thỏ tai cụp bị theo dõi


2 năm

trướctiếp

Máu trong người Tạ Kiều dồn hết lên não, ban nãy cậu làm những trò hề gì rồi hả? Một con thỏ trưởng thành lăn long lóc trên cỏ, gặm trụi thảm cỏ, còn ưỡn cái bụng tròn vo lên.

Cậu xấu hổ muốn đội quần, chạy một mạch về phòng ngủ, nhảy lên giường trốn vào trong chăn. Mà trong chăn lại quá ấm áp, thế là cậu dần chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài điện thoại, Ngu Hàn Sinh ngắm góc nhỏ của chiếc đuôi thỏ lộ ra khỏi chăn. Nó được bao phủ bởi lớp lông tơ mỏng manh, thoạt nhìn vô cùng mềm mại.

Dường như y đứng quan sát một hồi, sau đó đặt ngón trỏ thon dài lên trên màn hình, túm chiếc đuôi thỏ, kéo ra khỏi chăn, khiến chiếc đuôi tròn vo lộ hẳn ra ngoài.

Ngắn thật.

Rắn lớn có cái đuôi dài ơi là dài khẽ chậc một tiếng, kéo chăn bông về chỗ cũ.

Tạ Kiều vẫn còn trong mơ, không phát hiện bản thân bị kéo ra khỏi chăn, đã vậy còn bị người khác chê đuôi ngắn.

*

Một tiếng sau….

Dưới lòng đất tối tăm u ám, một quả lựu đạn xẹt qua, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Cùng với tiếng nổ lớn vang lên, chiếc xe bọc thép đã sẵn sàng di chuyển về phía mục tiêu. Trên xe được trang bị một khẩu pháo nòng trơn cỡ lớn và một vài súng máy hạng nặng.

Nghe thấy tiếng động, Lý Trạch chợt tỉnh giấc.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh ta bỗng hiểu ra một sự thật đau lòng, mình bị bỏ rơi.

Anh ta ngửa đầu nhìn rắn lớn, trên mặt rắn lớn không chút dao động, y chỉ bình tĩnh đặt điện thoại xuống.

Bấy giờ Lý Trạch mới phát hiện, thật ra rắn lớn có rất nhiều tài sản, tất cả được nó chất đống trong hang động sau lưng.

Nói là tài sản cũng không đúng lắm, bởi vì đều là mấy thứ bỏ đi bị vứt xuống lòng đất. Ví dụ như chai thủy tinh phản quang, đèn pin kiểu cũ… tất cả đều bị nó giữ lại làm của riêng

Lý Trạch không dám chạy trốn, nhưng nhìn đám mưa bom bão đạn kéo đến đành cắn răng núp sau một tảng đá lởm chởm, rắn lớn chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi quay đầu đi.

Dù chỉ là cái liếc nhìn thoáng qua, nhưng lưng áo Lý Trạch vẫn ướt đẫm mồ hôi.

Trong phòng tác chiến, một người đàn ông đầu đinh nhìn hình ảnh hồng ngoại đang chiếu. Cơ thể khổng lồ của rắn chín đầu dễ dàng dùng đuôi phá hủy một chiếc xe bọc thép nặng mấy tấn.

Gã trầm giọng ra lệnh: “Nửa người trên của nó không thể di chuyển, tấn công nửa trên của nó, tăng hết tốc lực!”

Đám người vây quanh nhìn gã với vẻ sùng bái, cũng chỉ có Lâm Tranh Minh mới luôn giữ được vẻ bình tĩnh tự nhiên khi đối mặt với quái vật, tuyệt nhiên không chút ngập ngừng sợ sệt.  

Nhưng dù phát hiện ra nhược điểm của con rắn kia thì đám vảy trên cơ thể nó cũng cứng rắn vượt xa bình thường, bom đạn nã trên người nó chỉ hằn mấy vết mờ nhạt, ngược lại dây xích đã bắt đầu nới lỏng.

Một đường thẳng sâu xuất hiện trong đồng tử đen kịt của rắn lớn, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy tăm hơi. Ngay sau đó, chiếc xe bọc thép còn sót lại cũng bị hất tung xuống đất, bốc lên ngọn lửa hừng hực.

Trong nháy mắt, lòng đất như được thắp đèn sáng trưng.

Rắn chín đầu như có cảm ứng, xuyên qua màn hình nhìn Lâm Tranh Minh. Con ngươi của nó vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong mắt Lâm Tranh Minh thì chẳng khác gì sự giễu cợt.

Người luôn được xưng điềm tĩnh – Lâm Tranh Minh đập tay xuống bàn, phát ra tiếng vang trầm đục.

Lý Trạch vẫn luôn trốn sau rắn lớn, nhìn thấy cuộc chiến kết thúc mới đi ra. Khắp nơi la liệt xác chết và xe bọc thép cháy đen khiến tâm trạng anh có chút rối bời.

“Anh còn chưa chết sao?”

Một người may mắn sống sót chật vật bò ra từ xe bọc thép, cả cánh tay y đã bị gãy nát, hai mắt bỗng trợn tròn khi trông thấy Lý Trạch.

Lý Trạch giật mình, xem ra anh không về được nữa rồi, có lẽ sẽ được “hy sinh vì nhiệm vụ” ngay khi vừa mới đặt chân ra ngoài.

Nghĩ vậy, anh ta nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, mở Alipay, nói bằng giọng điệu như đang xử lý chuyện công: “Nếu không muốn chết thì quét mã QR chuyển khoản.”

Người nọ đứng hình.

Lý Trạch bồi thêm một câu: “Alipay không có tiền thì WeChat cũng được.”

Mười phút sau, Lý Trạch cung kính dâng bốn mươi nghìn tệ vừa mới cướp được cho rắn lớn, còn người kia thì cúi đầu, toàn thân run rẩy.  

Rắn lớn nhìn bốn mươi nghìn tệ trong tài khoản, ngầm đồng ý cho người nọ đi.

Lý Trạch dõi mắt nhìn bóng lưng đồng đội trong quá khứ, khẽ thở dài.

Khi một kẻ biết bản thân sẽ chết đi nếu không cố hết sức mình chiến đấu thì nhất định sẽ dốc toàn lực chiến đấu. Nếu có ai đó nói rằng anh vẫn còn cơ hội sống sót thì sao?

Lý Trạch thừa nhận, bản thân anh ta không phải hạng người tốt lành gì.

Anh ta chỉ muốn sống tiếp.

*

Trong điện thoại, một đôi mắt đỏ như máu xuất hiện trong buồng giam của trạm tiếp nhận, ác ma đặt tay lên ổ khóa.

Trong mắt hắn hiện lên khát vọng khát máu, ban ngày khi đặt tay lên khóa cửa hắn đã biết, cái khóa cửa này không thể trói buộc bản thân.

Hắn có thể phá vỡ cửa buồng giam bất cứ lúc nào.

Nhưng hắn lại thích chiêm ngưỡng vẻ tuyệt vọng cùng cực, khiến kẻ khác hạ thấp đề phòng, cuối cùng chết đi trong nỗi sợ bàng hoàng.

Nghĩ đến con thỏ tai cụp hiếm có kia, hắn càng trở nên hưng phấn.

Ác ma đặt tay lên trên khóa cửa, nhẹ nhàng dùng sức….

Cánh cửa không nhúc nhích.

Hắn tiếp tục dùng sức….

Cánh cửa vẫn không động đậy.

Hắn càng ngày càng dùng sức, thẳng cho đến khi cạn kiệt sức lực, nhưng cánh cửa vẫn không mở được như cũ.

Mặt ác ma hết trắng lại xanh, suy nghĩ một hồi mới hiểu rõ vấn đề.

Đệt, cửa bị gia cố!

Cái tên nhân viên chăm sóc mới này diễn cũng quá giỏi, nhìn qua có vẻ ngây thơ trong sáng, thế mà quay đi quay lại đã gia cố trạm tiếp nhận lúc nào không hay.

Ác ma hơi hé răng nanh bén nhọn, hắn trở về bên góc tường ngồi xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Tạ Kiều ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau mới rời giường. Cậu biến về hình người, mơ mơ màng màng thấy vài cọng cỏ rơi trên giường, bỗng thay nhanh quần áo rồi chạy xuống giường.

Cậu bước đến căn phòng có thảm cỏ, nhìn mảng cỏ trọc lông lốc giữa phòng, hóa ra không phải là mơ. Nhà cậu thật sự có thêm một căn phòng cỏ, còn bị gặm trọc mất một mảng nhỏ.

Nhìn xong thảm cỏ “hói”, Tạ Kiều mở cửa đến trạm tiếp nhận.

Ni Ni thất thần ngồi dưới đất, hình như đêm qua ác ma ngủ không yên giấc, bây giờ còn đang say giấc ở góc phòng, bóng đen phủ trên khuôn mặt trắng bệch như người chết của hắn, thoạt nhìn càng thêm lạnh lùng.

Tạ Kiều sợ làm ồn đến ác ma, nhỏ giọng hỏi Ni Ni: “Em có biết cách nào để cỏ mọc cao hơn không?”

Ni Ni ngờ vực nhìn đám thực vật dưới đất.

Làm gì có cỏ.

Tạ Kiều ho khan một tiếng: “Là bãi cỏ trong nhà anh, không biết sao lại bị hói một mảng nhỏ.”

Vừa dứt lời, Ni Ni liền chen đầu nhỏ của nó ra khỏi cửa buồng giam!

Tạ Kiều sợ ngây người, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cậu cảm giác thấy sức mạnh của Ni Ni đã trở nên mạnh hơn, màu sắc trên người cũng bớt tối hơn lúc đầu, ngày càng giống màu xanh lá cây đậm.

Ni Ni không để ý đến phản ứng của cậu, một đường thẳng tiến thoát khỏi trạm tiếp nhận. Tạ Kiều nén sự kinh ngạc lập tức đuổi theo.

Ni Ni ngửi thấy mùi cỏ, cố sức đẩy cánh cửa phòng.

Tạ Kiều chỉ chỉ mảng cỏ bị mình gặm trụi: “Chính là chỗ đó.”

Ni Ni không trả lời cậu, nó đặt mông ngồi đất, mảnh đất trụi lủi ban đầu từ từ mọc lên mầm cỏ.

Mầm cỏ càng lúc càng cao, thậm chí đống cỏ xung quanh cũng bắt đầu vươn mình, so với hôm qua còn tươi tốt hơn, tỏa ra sức sống bừng bừng.

Tạ Kiều bình tĩnh đứng nhìn, từ khi trong nhà lòi ra thêm một cái trạm tiếp nhận thì cậu đã quen với đủ loại chuyện không hợp lẽ thường rồi.

Nhưng cậu lại thấy hơi lo, nếu như Ni Ni không chịu trở về buồng giam thì phải làm sao, cậu đâu thể đánh bại yêu tinh hắc ám.

Đợi đến khi thảm cỏ mọc cao, Ni Ni đứng dậy, tim Tạ Kiều bỗng đập liên hồi.

Nhưng Ni Ni lại chạy bình bịch về trạm tiếp nhận, chui vào buồng giam, tiếp tục ngồi quay lưng về phía Tạ Kiều.

Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ni Ni, cảm ơn em nhé.”

Đôi tai nhọn của yêu tinh khẽ động.

“Em muốn ăn thịt bò.”

Nó bỗng mở miệng nói chuyện, giọng nói trong trẻo giòn tan, còn hơi nũng nịu.

Thế này thì hơi khó, thịt bò trong tủ lạnh đã hết từ lâu, nhưng hiếm khi thấy Ni Ni mở miệng nói chuyện với mình nên Tạ Kiều vẫn gật đầu đồng ý: “Để anh nghĩ cách nhé.”

Cậu rời khỏi trạm tiếp nhận.

Ngay khi cậu vừa đi, ác ma bỗng mở mắt nhìn cửa trạm tiếp nhận. Hắn bắt đầu ngâm nga một bài đồng dao bằng chất giọng khàn khàn khó nghe: “Một cái đầu người tròn vo, một cánh tay máu chảy đầm đìa…”

Ni Ni cảnh giác nhìn ác ma.

Ác ma khẽ cười: “Đêm nay là đêm trăng máu, nhóc nghĩ một con yêu tinh nhỏ da xanh có thể thắng được ta?”

Ni Ni lại chui ra khỏi buồng giam, nó đứng bên ngoài buồng giam ác ma, cương quyết nói: “Không được làm hại anh ấy.”

Bàn tay ác ma biến ra một ngọn lửa đen, ngón tay hắn chỉ vào yêu tinh, ngọn lửa đen bốc cháy trên mặt đất.

Không chỉ cây cỏ dưới đất đều bị thiêu rụi mà ngay cả mái tóc xanh trên đầu yêu tinh cũng bị cháy sạch.

“Bây giờ thành nhóc da xanh hói đầu rồi nhé.”

Khóe môi ác ma khẽ nhếch.

Yêu tinh sờ cái đầu trọc lốc của mình. Nó đã xấu sẵn rồi, lại thêm thế này chắc nhân viên chăm sóc sẽ càng ghét bỏ.

Nhưng yêu tinh xấu xí vẫn quật cường kìm nước mắt chực trào, ngoan cố đứng gác trước cửa ác ma. Ác ma không thèm để ý đến nó, tiếp tục nhắm mắt.

Sau khi Tạ Kiều rời khỏi trạm tiếp nhận, cậu nhìn tủ lạnh rỗng tuếch, ngượng ngùng gửi một tin nhắn cho ngài Ngu.

….[Ngài Ngu ơi, anh có thể cho tôi mượn chút thịt bò được không?]

Ngu Hàn Sinh không trả lời tin nhắn, nhưng giây tiếp theo, tủ lạnh đã được nhét đầy nguyên liệu nấu ăn.

Cậu dụi dụi mắt, một cái tủ lạnh đầy ắp đồ ăn. Từ khi lên làm nhân viên chăm sóc tủ lạnh nhà cậu luôn trong trạng thái “vườn không nhà trống”, đã lâu rồi không có nhiều đồ ăn như vậy.

Bé thỏ tai cụp vừa đếm thức ăn vừa ghi vào trong nhật kí.

….nợ hai mươi cân thịt bò.

…nợ một túi cà rốt.

…nợ một túi cà rốt.

……

Tạ Kiều dần nhận ra có điều không ổn, ngoại trừ thịt bò thì tất cả đều là cà rốt. Cậu nhìn đống cà rốt chiếm gần hết tủ lạnh, rơi vào trầm tư.

Phải làm sao đây, hình như ngài Ngu theo đảng cà rốt.

Mà cậu ghét cà rốt nhất trần đời.

Nhưng cậu lại không thể nói thẳng, dù sao cũng là ý tốt của người ta.

Vì vậy, cậu uyển chuyển gửi một tin nhắn mới.

[Ngài Ngu, anh thích ăn cái gì nhất?]

Nếu ngài Ngu trả lời là cà rốt, cậu có thể thuận thế đáp “Tôi cảm thấy vị cà rốt quá bình thường”, vậy là ngài Ngu sẽ không tặng cà rốt cho cậu nữa.

Bên ngoài điện thoại, Ngu Hàn Sinh còn dính đầy máu nhìn thỏ tai cụp gửi tin nhắn, hơi híp mắt lại, khiến nốt ruồi son dưới đuôi mắt càng thêm sẫm màu.

Hắn trả lời một câu.

[Ăn em].

Mặc dù thỏ nhỏ lắm xương ít thịt, lông cũng nhiều, nhưng thắng ở chất thịt tươi mới.

Trong màn hình điện thoại nho nhỏ, Tạ Kiều chờ đợi mòn mỏi câu trả lời của ngài Ngu. Cuối cùng điện thoại cũng rung, cậu nhận được tin nhắn hồi âm của ngài Ngu.

Cậu ấn mở, chỉ thấy hai chữ đập vào mặt.

[Ăn em].

Thích nhất là ăn em.

Trong đầu bé thỏ tai cụp chợt tưởng tượng ra mấy cảnh kỳ quái trong tiểu thuyết đam mỹ, trong đó còn có không ít hình ảnh trẻ nhỏ chớ nhìn, khuôn mặt trắng nõn bỗng đỏ bừng.

Tác giả có lời muốn nói: Rắn nào rắn chẳng thích thỏ, dù ăn kiểu X hay O cũng đều thích hết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp