Tạ Kiều cảm thấy bản thân bị "nộp cho nhà nước".

Là một blogger ẩm thực kiếm sống bằng nghề viết lách, suốt ngày cậu chỉ ru rú xó nhà. Hôm nay lương thực cạn kiệt, hiếm khi được dịp Tạ Kiều chịu ra ngoài mua đồ, nhưng đến khi xoay tay nắm cửa, cậu chợt phát hiện bản thân không có cách nào mở nó ra được.

Ban đầu cậu chẳng lo lắng chút nào.

Tạ Kiều móc chiếc điện thoại di động chuẩn bị gọi thợ phá khóa. Nhưng trên màn hình lại hiển thị dãy số trống, ngay cả mạng cũng mất kết nối.

Cậu vội vã đến bên cửa sổ, rõ ràng vẫn là ban ngày mà ngoài kia lại tối đen như mực.

Cậu bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.

Thực ra cậu có một bí mật, cậu không phải người mà là một con thỏ tai cụp. Nghe nói sau khi lập quốc không cho phép thành tinh nên cậu vẫn luôn cố gắng che giấu thân phận, chỉ khi ở nhà mới dám để lộ hai tai lông xù.

Nào ngờ... vẫn bị phát hiện hả?

Đột nhiên cậu thấy trên bàn có một bức thư.

Tạ Kiều đi qua xé mở phong bì.

....Gửi nhân viên chăm sóc mới: Chúc mừng bạn đã trở thành một thành viên mới của Trạm tiếp nhận quái vật. Lũ quái vật sẽ lần lượt di chuyển đến trạm tiếp nhận và chúng cực kì nguy hiểm. Vui lòng hoàn thành việc chăm sóc và tiếp nhận theo hướng dẫn sử dụng đính kèm thư. Sau khi hoàn thành bạn sẽ trở lại cuộc sống bình thường, cảm ơn đóng góp của bạn dành cho nhân loại!

Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy dòng chữ "trở lại cuộc sống bình thường". Chỉ cần hoàn thành tốt công tác là được rời đi à? Hù chết cậu, làm cậu còn tưởng bản thân bị "nộp cho nhà nước".

Đang lúc Tạ Kiều chuẩn bị mở sổ tay hướng dẫn, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rầm rầm.

Quái vật tới rồi.....

Hai tai cậu không kìm được khẽ run.

Tạ Kiều còn chưa biết được, bản thân đã xách theo phòng xuyên vào một game hẹn hò kinh dị mang tên "Trạm tiếp nhận quái vật", trở thành một nhân vật ảo trong game.... thỏ.

*

Một con rắn chín đầu khổng lồ đang nằm phủ phục dưới nền đất đen ẩm ướt. Nó chỉ còn một cái đầu, tám cái còn lại đã bị chặt đứt, cơ thể bị đám xích sắt trĩu nặng quấn quanh.

Dù là như thế thì đám vảy trên người nó vẫn sắc như dao, thoạt nhìn rất đáng sợ. Những lỗ bị đạn bắn trên cơ thể nó vẫn đang bốc khói, chứng minh nơi đây từng xảy ra một trận chiến vô cùng khốc liệt.

Hay nói cách khác, là một cuộc đối đầu mang tính áp đảo.

Con rắn cảm thấy hơi kinh tởm nhổ ra từng cỗ thi thể không trọn vẹn, thi thể lũ lượt rơi xuống mặt đất.

Bỗng nhiên một thứ hình chữ nhật lăn khỏi từ túi áo của một thi thể, là một hộp kim loại mỏng.

Nếu nó là con người sẽ lập tức nhận ra đây là một chiếc điện thoại di động cảm ứng, hơn nữa còn là loại điều chỉnh thích ứng với môi trường khắc nghiệt.

Bất hạnh thay nó lại không phải.

Chẳng biết từ lúc nào, rắn lớn hóa thành hình người với nước da trắng ngần, đôi mắt hẹp dài hơi xếch, đuôi mắt điểm một nốt ruồi son đỏ thẫm làm giảm sự lạnh lẽo trong ánh nhìn kia.

Thứ duy nhất không đổi là đám xích sắt nặng trịch trói buộc trên người y, khiến y không cách nào rời đi được dù chỉ nửa bước.

Ngu Hàn Sinh lẳng lặng nhìn thứ đang rung dưới đất, tự hỏi nó có phải vật sống hay không.

Một lát sau, y quyết định từ bỏ dáng vẻ tôn quý, khom lưng nhặt cái hộp hình chữ nhật lên.

Chỉ là vật chết.

Y rũ đôi mắt hẹp dài, đoạn chuẩn bị ném ra ngoài, chợt màn hình lóe sáng.

Ngu Hàn Sinh nhíu mày siết chặt thứ kia, nhưng chẳng có gì xảy ra.

Sau khi xác nhận cái hộp không có tính công kích y mới từ từ nới lỏng tay, song màn hình vẫn không chịu nổi sức ép mà nứt vài đường.

Thông báo nhấp nháy trên màn hình, góc dưới hiển thị app Trạm tiếp nhận quái vật vừa được cài đặt. Tất nhiên y cũng chẳng biết đây là tựa game hot nhất của năm, có thể giúp người chơi tự tạo "người yêu ảo" thuộc về mình.

[Bạn đời của bạn đã đến!]

Bạn đời?

Đối với rắn lớn chưa bao giờ gặp đồng loại mà nói, cái từ này thật xa lạ.

Nếu có đồng loại xuất hiện ở trước mặt mình, Ngu Hàn Sinh cụp mắt.... y sẽ chẳng hề do dự mà cắn chết nó.

Nhưng y lại không thấy con rắn nào cả, chỉ có một căn phòng xa lạ xuất hiện trên màn hình kia.

Một thanh niên thỏ tai cụp đứng giữa phòng. Cậu sở hữu làn da trắng nõn và vành tai ửng hồng.

Nhưng con thỏ tai cụp này chẳng thèm liếc mắt nhìn y một cái, dường như không biết sợ là gì.

"Cậu là ai?"

Ngu Hàn Sinh gằn từng chữ hỏi, bởi vì lâu rồi chưa mở miệng nói chuyện nên giọng có chút ngắc ngứ, mang theo ý lạnh thấu xương.

Song thỏ tai cụp vẫn không để ý, chỉ chú tâm cầm sách đọc.

Y nhìn màn hình hồi lâu, đoạn muốn hỏi....

Màn hình bỗng tắt ngúm.

Tiếng đập cửa ngày càng mạnh và dồn dập, Tạ Kiều nắm chặt cuốn Sổ tay hướng dẫn chăm sóc, lấy hết can đảm đi đến bên cửa, bắt đầu công việc mới của mình.

Càng tới gần cửa, tiếng đập càng lớn.

Tạ Kiều thầm nghĩ, chắc hẳn ngoài kia là một quái vật có thân hình khổng lồ.

Cậu đứng trước cửa, hít sâu một hơi, vặn tay nắm.

Cánh cửa trước đó không cách nào mở "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.

Tạ Kiều từ từ đẩy cửa, khung cảnh xa lạ bỗng ập vào mắt.

Hành lang ban đầu biến thành một cái buồng nhỏ tối om làm bằng kim loại rắn chắc, ngăn quái vật tiếp xúc trực tiếp với nhân viên.

Tạ Kiều khẽ thở phào, xem ra công việc vẫn có tính an toàn nhất định.

Cậu mở Sổ tay hướng dẫn chăm sóc.

...Là một nhân viên chăm sóc, yêu cầu bạn phải cho quái vật ăn trước 6 giờ tối mỗi ngày. Lưu ý, quái vật đều là những loài hung dữ, tuyệt đối không được mở cửa buồng giam ngăn cách! Đồng thời yêu cầu bạn hoàn thành báo cáo chăm sóc, phối hợp với công tác của Sở Nghiên cứu khoa học.

Công việc của nhân viên chăm sóc được ghi rất rõ trong sổ tay hướng dẫn.

Cậu vừa đi vừa đọc.

Đợi đến chỗ phát ra tiếng động, Tạ Kiều hoảng sợ dừng bước.

Khác với quái vật khổng lồ như trong tưởng tượng, trong kia chỉ nhốt một con yêu tinh to cỡ bàn tay.

Người nó bẩn thỉu, đôi tai nhọn bị gãy lìa lộ ra miệng vết thương đóng vảy, cổ chân bị trói bằng dây xích nặng.

Hình như yêu tinh đang chịu cơn đau hành hạ, muốn thoát khỏi sợi xích kia. Nhưng càng vùng vẫy càng khiến vết thương dưới cổ chân nặng hơn, nom khá rợn người. Cũng chẳng biết nó đào đâu ra sức lớn như vậy, thế mà lại có thể khiến sợi xích nặng trịch va vào vách tường phát ra tiếng kêu keng keng chói tai.

Tạ Kiều dằn nỗi sợ xuống đáy lòng, thử nói chuyện với nó: "Em đừng nhúc nhích, miệng vết thương sẽ nứt to thêm mất."

Nhưng yêu tinh làm như không nghe thấy lời cậu, cố gắng giãy giụa mạnh hơn...

Vết thương nứt ngày một lớn, máu xanh túa ra, khắp nơi dính đầy chất máu màu xanh đen, dường như nó thà chịu chết còn hơn bị dây xích trói buộc.

Nếu cứ tiếp tục, nó sẽ phải bỏ mạng.

Mà bản thân cậu cũng không có cách nào hoàn thành báo cáo chăm sóc chứ đừng nói là thoát khỏi chỗ quỷ quái này.

Thấy máu yêu tinh sắp khô cạn, cơ thể nho nhỏ như bị vắt cạn sức lực ở mức báo động.

Cậu hít một hơi thật sâu, không biết có ích hay không, cậu đeo một đôi găng tay nhựa dày bảo vệ hai tay, từ từ mở cửa buồng giam.

Yêu tinh cảnh giác nhìn chằm chằm Tạ Kiều, cổ họng gầm gừ tiếng kêu khó nghe.

Tạ Kiều giơ tay làm một thủ thế trấn an nó, tiếng gầm gừ kia dần dần biến mất.

Cậu khẽ thở phào rồi ngồi xổm xuống, đoạn vươn tay cởi bỏ xích sắt trên đùi yêu tinh. Nhưng tay mới vừa mới đụng tới sợi xích, cơ thể yêu tinh bỗng run rẩy.

Con yêu tinh vốn đang suy yếu lập tức há mồm cắn cậu!

Ngay khi tiếp xúc, đôi găng tay bằng nhựa của Tạ kiều bốc lên ngọn lửa màu đen, giống như ngọn lửa đến từ địa ngục.

Cậu khẽ rít lên.

Sau khi phun ra ngọn lửa màu đen, yêu tinh yếu ớt nằm dưới mặt đất, vẫn nhìn chằm chằm Tạ Kiều bằng ánh mắt phòng bị.

Tạ Kiều nhanh chóng tháo găng tay nhưng không rút tay về.

Thân hình gầy nhỏ của yêu tinh khẽ run, có lẽ nó sắp bị hành hạ nữa rồi.

Nó nhe răng trợn mắt uy hiếp chàng trai, nhưng cậu thanh niên lại không chạm vào nó mà kiên trì tháo sợi xích sắt trên cổ chân kia. Cơ thể yêu tinh cứng còng.

Tạ Kiều cởi bỏ xích chân xong liền xoay người rời khỏi buồng ngăn.

Yêu tinh cô đơn ngồi tại chỗ, sau khi thấy chàng trai ôm đau rời đi nó mới khập khiễng đến bên song cửa nhìn ra ngoài.

*

Tay Ngu Hàn Sinh chạm vào màn hình nhưng nó vẫn đen xì như cũ.

Rắn lớn nhíu mày vỗ vỗ thứ giống cái hộp này, nhưng cũng chẳng thấy xi nhê gì.

Y híp mắt, cẩn thận quan sát cái hộp lần nữa, hai bên có một nút dài và một nút ngắn, y quyết định ấn một nút ngắn trong đó.

Màn hình sáng.

Nút ngắn là công tắc mở.

Y lặng lẽ nhớ kĩ.

Trên màn hình vẫn là căn phòng kia, hình như chàng trai thỏ tai cụp gặp lúc trước đã đi ra ngoài một chuyến, tay trái chảy máu, cậu đang ngồi tự băng bó vết thương.

Chàng trai vẫn không thấy y.

Nhưng y lại có thể nhìn thấy cậu.

[Bạn đời của bạn đã trở về từ trạm tiếp nhận]

[Tay cậu ấy bị bỏng bởi ngọn lửa địa ngục]

[Cảnh báo! Nếu không điều trị kịp thời cậu ấy sẽ dần chết đi. Bạn có thể mua thuốc phục hồi cho bạn đời ở cửa hàng mua sắm]

Rắn lớn lẳng lặng nhìn dòng chữ trên màn hình, chẳng hề quan tâm đến việc cứu giúp.

Tầm mắt y rơi xuống khuôn mặt chàng trai.

Cậu mang vẻ đẹp xen giữa sự ngây thơ và trưởng thành, bởi vì mất máu, khuôn mặt trắng nõn càng thêm tái nhợt, đôi tai lông xù mềm mại khẽ rũ xuống tóc khiến người ta kìm lòng không đặng muốn vuốt ve nó.

Hầu kết Ngu Hàn Sinh khẽ động.

*

Tạ Kiều tìm thấy một hòm thuốc trong phòng, cậu ngồi bôi thuốc trị bỏng rồi quấn băng cho tay trái. Nhưng hình như điều này không có tác dụng, tay cậu vẫn đau nhói, cứ như thể xương cốt đang bị ăn mòn.

Bởi vì quá đau, ý thức Tạ Kiều ngày một xa vời, căn phòng bỗng trở nên mờ ảo trong mắt cậu, như bị một tầng sương mù thiêu đốt.

Cậu cảm thấy bản thân sắp chết.

Mí mắt cậu nặng nề khép lại, đột nhiên, có vật gì đó lạnh lẽo chạm vào tay cậu, có lẽ là chìa khóa hoặc thứ khác.

Cậu không còn hơi sức để bận tâm, nhưng giây tiếp theo, thứ kia lập tức xuất hiện trong tay cậu, lúc này Tạ Kiều mới cố gắng mở mắt xem nó là gì.

Là một cái chai nhỏ.

Cậu nhìn thân chai, trên đó ghi có thể chữa lành mọi vết thương. Hóa ra là một lọ thuốc.

Cậu mở nắp, bên trong chỉ có một viên thuốc. Tạ Kiều do dự chốc lát, cuối cùng liều mạng nuốt vào.

Cơn đau bên cánh tay trái dần biến mất, vết bỏng ăn tận vào xương cũng dần phục hồi.

Đến khi tỉnh dậy đã là một tiếng sau, cậu ngơ ngác nhìn bàn tay trái lành lặn mà ngỡ như mơ. Chai thuốc trên giường lăn xuống dưới đất, nhắc nhở cậu tất cả đều là sự thật.

Tạ Kiều ngây người.

Không phải mơ......

Chẳng lẽ căn phòng này còn có người thứ hai?

Tâm sự mỏng: Thật ra đáng lẽ mình edit xong lâu rồi nhưng do mải mày mò trang trí cái wordpress quá nên đến giờ mới đăng. Tính ra trang trí viền khá tốn thời gian. Với lại mình thấy gu trang trí của bản thân khá rối mắt, khó đọc trên điện thoại nên thôi... trang trí cái phần văn án là được roài. Nói thì thế chứ thật ra tại Mòe lười nữa ấy, đến cả nút spoiler mình cũng lười làm nè, hiu hiu. Nào mình rảnh mình sẽ chèn nút spoiler để ai muốn đọc hoặc bỏ qua chú thích dài dòng sẽ tiện hơn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play