Chương 39: Thỏ tai cụp giả vờ ngủ

Tạ Kiều "Ồ" một tiếng, trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực dần bình ổn, cũng mặc ngài Ngu nắm tay mình, chẳng qua bàn tay bị nắm thầm nóng bỏng.

Nhưng qua hồi lâu tay ngài Ngu vẫn lạnh như cũ, dưới bầu trời ngập pháo hoa, cậu đang cầm tay một người vô hình.

Hôm sau, ngày đầu tiên của năm mới.

Nhân dịp công ty nghỉ phép, tiệm sửa chữa được dọn dẹp sạch sẽ, đám mèo con vẫn luôn chăm chỉ tuần tra nhà xưởng liếm bộ lông trên người, năm mới cũng phải làm bầy mèo con sạch sẽ.

Lý Trạch đang mài dũa cánh tay máy của mình, đầu nhễ nhại mồ hôi, cố lấy tua vít trên bàn, thuận miệng hỏi: "Tết Âm lịch năm nay em gái anh không về à?"

Hạ Giản đang ngồi sửa điện thoại cho chủ tiệm bán đồ ăn sáng đối diện, cúi đầu trả lời: "Con bé bận rộn học hành, ngại vé tàu quá đắt nên bình thường không nỡ về."

Lý Trạch thấy có chút quái lạ, không phải bình thường sinh viên đại học đi tàu về nhà đều được giảm giá sao, theo lý thuyết sẽ không quá đắt, nhưng anh ta lại chưa từng thấy em gái Hạ Giản trở về Biên Thành lần nào.

Một lần cũng chưa.

Chẳng qua việc nhà người khác anh cũng không muốn hỏi nhiều.

Hắc Miêu mở đường máu, khiêng một bao lớn nguyên liệu nấu ăn giảm giá từ chợ về tiệm sửa chữa: "Hôm nay nhiều người quá, chen chết mèo mất."

Ngay cả Hắc Miêu cao to vạm vỡ cũng nói chen chúc, xem ra đúng là đông như quân Nguyên thật. Hạ Giản nhận đồ trong tay Hắc Miêu vào bếp nấu cơm, ở đây ngoại trừ hắn thì chẳng còn ai biết nấu cơm cả.

Hắn chỉ biết làm mấy món cơm nhà, tuy mùi vị không ngon mấy nhưng được cái giá rẻ.

Còn chưa đến lúc phát thưởng cuối năm, ngoại trừ Lý Trạch thì trên người bọn họ không ai còn tiền hết, có ăn là tốt rồi. Song mỗi lần xào thức ăn thành hồ nhão thì hắn sẽ thầm nghĩ, nếu có người nấu ăn ngon tới đây thì tốt quá.

Hắn bưng món đậu phụ bóng đêm, thịt băm xào ra ngoài sân.

Việc mọi người cầm đũa ngồi trong sân ăn cơm đã thành thói quen, dù sao tài nấu nướng của Hạ Giản vẫn là giỏi nhất trong đám, lần trước Hắc Miêu nấu cơm suýt nữa đốt luôn cả bếp.

Yêu cầu đối với đồ ăn của Hắc Miêu rất thấp, không hề kén ăn, chốc lát đã ăn được một thùng cơm nhỏ, lớn giọng hỏi: "Sao Tiểu Hạ mãi chưa tìm được bạn gái nhỉ? Đàn ông con trai biết nấu ăn rất được yêu thích đấy, meo meo."

Hạ Giản cười cười: "Chờ em gái tôi tốt nghiệp xong rồi tính."

Nhiễm Chu ngồi một bên, mặt không biến sắc liếc nhìn Hạ Giản một cái, nhanh chóng thu hồi ánh nhìn.

Nhưng mà động tác hắn nhanh đến đâu cũng không tránh thoát được hai mắt Hắc Miêu. Hắc Miêu gắp một đũa đồ ăn to cho Nhiễm Chu, cất lời răn dạy: "Cậu coi tay chân mình gầy gò chưa kia, phải ăn nhiều một chút."

Nhiễm Chu nhìn miếng đậu hũ bóng đêm trong bát:... Thật cmn quá khó ăn.

Ngu Hàn Sinh im lặng ăn cơm nghe cuộc đối thoại giữa họ.

Rắn lớn về phòng mở điện thoại.

Tạ Kiều trong điện thoại vẫn còn ngủ say.

Chú thỏ tai cụp này thật sự ngủ rất sâu, y bấm vào màn hình xốc chăn lên cũng không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào, trái lại ôm gối càng chặt.

Ngu Hàn Sinh nhìn chằm chằm một lúc rồi đắp chăn về chỗ cũ.

Y vuốt màn hình, chuyển góc nhìn từ phòng ngủ sang phòng bếp.

Rắn lớn mở tủ lạnh lấy một củ cà rốt bên trong đặt vào máy ép, màn hình lập tức hiện lên một dòng thông báo.

[Bạn có chắc muốn xử lý vật phẩm?]

Y ấn chọn xác nhận.

Một phút sau, một ly nước ép cà rốt tươi ngon xuất hiện bên cạnh máy ép trái cây.

............

Tạ Kiều tỉnh dậy, nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, cậu khoác thêm áo, dụi hai mắt còn nhập nhèm buồn ngủ bước ra khỏi phòng, đợi đến khi nhìn thấy bàn ăn thì sợ ngây người.

Trên bàn ăn chất đầy cà rốt, có nước ép cà rốt, cà rốt cắt lát, cà rốt xào thịt,... ngoài ra còn có cà rốt nướng xiên, có thể nói là một bàn toàn cà rốt.

Từ lúc nào mà u linh lại thích cà rốt như vậy?! Ngay khi cậu định hỏi thì ngài Ngu lạnh lùng lên tiếng: "Tiện tay thôi."

Tạ Kiều:... Tôi nên cảm thấy được sủng mà lo không?

Không biết có được coi là sủng không nhưng cậu thực sự sợ ngu người luôn rồi, từ trước tới giờ cậu chưa từng nghĩ mình có thể nhìn thấy một bàn đồ ăn toàn cà rốt là cà rốt.

"Ngài Ngu vất vả rồi." Cậu vừa nói vừa thành thật xoay người về phía phòng ngủ: "Nhưng tôi..."

Còn chưa bước được một bước thì cơ thể cậu đã bị ấn xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn, nghe thấy chất giọng không cho phép chối từ: "Ăn hết."

Ngu Hàn Sinh nhìn Tạ Kiều trên màn hình ăn cà rốt đến mức hai mắt phiếm hồng, trong mắt hiện lên tia bối rối.

Có cần xúc động như vậy không?

Tạ Kiều ăn xong một bàn cà rốt đầy ụ, tự mình lau nước mắt ra ngoài tản bộ.

Cậu nhớ tới sinh vật hôm qua gặp trong tuyết bèn trở về phòng bếp chiên số sủi cảo ngày hôm qua chưa ăn hết, để vào đĩa rồi bưng đi.

Lần này cậu đặt chiếc đĩa cách cửa chừng 10 mét, sau đó núp sau cửa, chỉ lộ khe nhỏ để lén nhìn.

Không biết đã chờ bao lâu, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy đĩa bị bê lên lơ lửng giữa không trung, mà kẻ cầm đĩa chính là một quái vật người tuyết trắng tinh.

Khoảnh khắc nó cầm chiếc đĩa, thức ăn trên đĩa lập tức đóng băng, nhưng nó vẫn há to miệng nuốt vào.

Tuyết quái cẩn thận đặt đĩa sứ nhỏ về chỗ cũ.

Tạ Kiều mải nhìn, không biết mị ma đứng sau lưng từ lúc nào. Cô nhìn tuyết quái, giọng điệu hưng phấn: "Tuyết quái đúng là đứa nhỏ ngoan, ăn cơm không ăn luôn bát đĩa."

Tạ Kiều:... Cảm ơn Tiểu Lin đã làm giảm tiêu chuẩn trẻ ngoan xuống mức thấp nhất.

"Cậu mau dỗ tuyết quái về đi, như thế chúng ta sẽ có một chiếc tủ lạnh tự nhiên rồi, mỗi lần phải vào phòng bếp dùng tủ lạnh phiền muốn chết." Mị ma ngo ngoe rục rịch: "Bằng không để ta qua túm nó."

Tạ Kiều: "... Cô không cảm thấy hành động này của mình rất giống nhân vật phản diện sao?"

"Chẳng lẽ chúng ta không phải nhân vật phản diện à?" Mị ma mở to đôi mắt xinh đẹp hỏi lại.

Tạ Kiều nghẹn họng, thôi quên đi, nói mấy chuyện tuân thủ pháp luật với một con mị ma lớn lên dưới Vực Sâu làm gì, chắc chắn người ta nghe không hiểu.

Cậu mở cửa chuẩn bị thử tiếp xúc với tuyết quái, không ngờ hình như nó nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, cánh cửa vừa mới hé, tuyết quái đã sợ hãi bỏ chạy, biến mất giữa nền tuyết trắng.

"Lỗ tai của người tuyết nhỏ còn khá thính nhỉ."

Mị ma hiếm khi được dịp ngại ngùng, tặng cho Tạ Kiều một chai nước hoa tự chế xem như bồi thường, tiếp đó trở về buồng giam của mình ăn khoai tây chiên xem TV.

Tạ Kiều cũng không nhụt chí, không phải tất cả sinh vật đều dễ dỗ như địa tinh nhỏ, mới cho một củ cà rốt đã ngoan ngoãn theo cậu về nhà, Tạ Kiều chuẩn bị tốt tâm lý làm kháng chiến trường kỳ.

Song cậu lại không biết là, trong diễn đàn "Trạm tiếp nhận quái vật" bài viết thảo luận về tuyết quái nhiều đến độ spam.

[Bánh quái vật ngàn tầng: Mới đầu tháng đã tung ra quái vật mùa đông phiên bản giới hạn, bây giờ còn chưa ai bắt được à? Shock xỉu.]

[Cầu một con mị ma: Đọc tư liệu thì thấy bảo thấp nhất là cấp B, cửa hàng còn chưa cập nhật vũ khí trang bị mới, quái vật cấp B dễ bắt vậy sao? Cục cưng nhà tôi làm bẫy trong tuyết, tuyết quái còn chưa bắt được đã bị phanh thây.]

[Ma mới xin chỉ giáo nhiều: Cấp B rất khó hả, tui nhìn bảng tổng kết thấy có người bắt được mị ma rồi mà.]

[Bán tài khoản giảm giá: Lầu trên phải hiểu rằng nhóc con trong game chia làm hai loại là Tạ Kiều và nhóc con bình thường. Thấy cậu là người mới nên tôi nhắc luôn một câu, đừng quẳng tiền vàng xin người kia thêm bạn tốt, ấn vào link dưới để xem thông tin chi tiết.]

Tạ Kiều cầm chai nước hoa mị ma tặng về phòng, cậu không có thói quen xịt nước hoa, nhưng vẫn mở nắp ra ngửi thử.

... Là mùi bạc hà.

Cậu chỉ cảm thấy vô cùng dễ ngửi, còn mấy thứ râu ria khác cậu không biết đánh giá, sau đó đóng nắp lọ nước hoa lại.

Tạ Kiều vừa mới đóng nắp thì mị ma đã vọt từ trạm tiếp nhận ra ngoài, giựt lọ nước hoa trên tay cậu, nhanh chóng đổi cho cậu chai khác: "Ta cầm nhầm, bình kia không cho trẻ con ngửi được."

Vì sao không thể ngửi?

Tạ Kiều đang định mở miệng hỏi, bỗng cơ thể cậu lảo đảo hóa về nguyên hình, còn nóng lên nữa.

Mị ma nhìn bé thỏ tai cụp mềm mụp trắng tinh nằm trên sàn nhà, tim như muốn tan chảy, cô khom lưng muốn sờ lỗ tai bông xù của Tạ Kiều.

Nhưng một giây sau, bé thỏ tai cụp chật vật nhảy về phòng đóng cửa lại.

Mị ma:... Một ngày nào đó ta sẽ có bé thỏ tai cụp thuộc về riêng mình.

Tuy là nghỉ lễ nhưng Ngu Hàn Sinh vẫn ngồi trong phòng xử lý công việc.

Hôm qua Vi Chu cho ra mắt sản phẩm tiết kiệm chi phí hàng đầu của mình, hôm nay Weibo chính thức của Khoa học Kỹ thuật Ngu thị cũng đăng một bức ảnh dài.

[Khoa học Kỹ thuật Ngu thị: Admin Weibo chính thức sẽ dẫn bạn đi xem chỗ ở của Tiểu Hôi 5000 tệ.]

Người máy không giống như điện thoại máy tính, rất nhiều người vẫn còn trong trạng thái nửa hiểu nửa không về hiệu suất người máy.

Weibo Khoa học Kỹ thuật Ngu thị do Lý Trạch tự quản, thay vì nói là quảng cáo, bài đăng này càng giống một bài phổ cập kiến thức khoa học thú vị, nhận được không ít lượt chia sẻ của các blogger, khiến nhiều người lập tức nghi ngờ cái gọi là hiệu quả chi phí của bên Vi Chu.

[Sữa đậu đỏ đông hai lớp: Hôm qua xem buổi họp báo đã muốn nói luôn rồi, không ngửi nổi lời tung hô của một đám người. Chân hút nhỏ khiến khả năng hút bụi giảm rất nhiều, nếu cải tiến bánh răng chính sẽ tốt hơn. Chắc ưu điểm duy nhất chính là giá rẻ, nhưng tới công chuyện luôn, vì sao cùng giá đó mà không mua Tiểu Hôi chứ?]

[Đốt tiên thảo: Mức phí bảo hiểm của nhãn hàng lớn đúng là hợp lý hơn, có người tình nguyện bỏ tiền mua sản phẩm của công ty lớn để yên tâm, nhưng nếu bàn về năng suất hiệu quả thì ối giồi ôi, thực chất là bán sản phẩm cấp thấp với giá tầm trung.]

[Trái Kiwi: Đắn đo có nên hủy đơn bên Vi Chu để mua Tiểu Hôi không]

Doanh số bán hàng trên web chính thức của Khoa học Kỹ thuật Ngu thị không những không giảm mà còn tăng nhẹ. Nhưng Khoa học Kỹ thuật Ngu thị dựa vào bán hàng qua internet, số lượng tiêu thụ đã gần chạm mức bão hòa, tăng trưởng cũng bị hạn chế.

Khi Ngu Hàn Sinh đang ngồi xem xét kế hoạch thì Lý Trạch gõ cửa đi vào giao tài liệu.

Nhiễm Chu lặng lẽ đến gần cửa nghe lén.

Ngu Hàn Sinh cầm văn kiện, ngước mắt nhìn về phía cửa, làm như không có chuyện gì thu hồi ánh mắt.

"Sở nghiên cứu còn ở bên ngoài?"

Y đột nhiên hỏi.

Lý Trạch có chút sửng sốt, song vẫn gật đầu trả lời: "Đóng quân ở ngoài thành phố đã lâu, chắc muốn so với chúng ta xem ai lì hơn."

"Bọn chúng lì không nổi." Ngu Hàn Sinh vừa mở tài liệu nghiên cứu kinh tế An Thành vừa thản nhiên mở miệng: "Bất kể là áp lực về phương diện quân phí hay phương diện chính trị, chỉ là lũ nỏ mạnh hết đà."

Lý Trạch nghe câu cuối cùng có chút suy ngẫm, so với sở nghiên cứu thì họ càng giống nỏ mạnh hết đà hơn, bị nhốt trong Biên Thành không ra được.

Rắn lớn đi ra từ lòng đất, chắc hẳn thực lực chưa khôi phục xong, ít nhất cũng chênh lệch không nhỏ so với thời kỳ mạnh nhất, nếu không lần đó Lam Tề sẽ không sống nổi rời khỏi Biên Thành.

Nhưng không ngờ Nhiễm Chu lại kinh hồn bạt vía khi nghe được cuộc đối thoại giữa họ. Phía sau con rắn chín đầu này có người sao, sao nó có thể biết gần đây quan hệ giữa sở nghiên cứu và các nước không ổn.

Nhưng phải thừa nhận lời Ngu Hàn Sinh nói rất có lý.

Sở nghiên cứu sẽ không mạo hiểm xé rách mặt với chính phủ để đổ quân vào Biên Thành bắt một con rắn chín đầu nhập quốc tịch Trung Quốc, quỷ mới biết một con rắn chín đầu nhập tịch kiểu gì.

Hắn ghé tai lên cửa nghe hăng say, toàn bộ nửa người trên áp sát cửa khiến cánh cửa chịu không nổi sức nặng đóng sầm lại.

Nhiễm Chu: ???!

Hắn sợ tới mức lập tức quay đầu rời đi.

Lý Trạch thấy tiếng vang ngoài cửa, nhịn không được hạ giọng hỏi: "Để người của sở nghiên cứu ở bên cạnh thật sự không thành vấn đề sao? Dù sao cũng là sở nghiên cứu mà."

"Không phải mãnh thú, xứng để nuôi chắc?"

Ngu Hàn Sinh tiếp tục nhìn tài liệu An Thành, không thèm ngẩng đầu.

Lý Trạch cả kinh, vội lui ra ngoài.

Ngu Hàn Sinh xem xong tài liệu, vuốt mở màn hình....

Bé thỏ tai cụp uể oải nằm trên thảm lông dê trong phòng ngủ, thoạt nhìn không có chút sức sống nào.

Y khẽ rũ mắt sờ lỗ tai Tạ Kiều, bé thỏ tai cụp không những không trốn mà còn chầm chậm cọ tới gần y.

Quả cầu lông trắng như tuyết đứng lên ôm tay y không buông, đầu nhỏ bông xù chủ động cọ cọ mu bàn tay y, hai tai phiếm màu hồng nhạt, thân thiết không nói nên lời.

[Hình như bạn đời muốn bạn ôm cậu ấy một cái]

Tầm mắt Ngu Hàn Sinh chậm rãi lia qua hàng chữ trên màn hình, ấn chạm màn hình, rắn lớn một phút trước còn đang làm việc ôm bé thỏ tai cụp làm nũng lên.

Nhiễm Chu cuống quít trở về gác xép nhỏ của mình, sau khi mở thiết bị chống nghe lén, hắn bật máy tính gọi video cho sở nghiên cứu.

Hắn thuật lại lời nói của Ngu Hàn Sinh một lần: "Liệu có phải sách lược của thượng tướng Lam Tề quá cấp tiến không? Chủ trương của sở nghiên cứu là tiêu diệt quái vật đe dọa loài người, nhưng quái vật không chỉ có một mình con rắn chín đầu kia, mọi người không cảm thấy tiêu hao hết lực lượng quân sự ở Biên Thành quá lãng phí sao? Trung Quốc cũng mở lời phê bình kín đáo rồi."

Nhiễm Chu vừa dứt lời, người đàn ông bên kia máy tinh bắt đầu suy nghĩ về những lời trên. Một lúc sau người nọ đáp: "Cậu tiếp tục nằm vùng bên cạnh rắn chín đầu, không được để bị phát hiện, lời cậu nói chúng tôi sẽ xem xét thêm."

"Cấp trên yên tâm, bọn họ không phát hiện bất cứ điểm gì bất thường."

Nhiễm Chu tắt máy tính.

Lấy tính nết của rắn chín đầu nếu biết hắn nằm vùng thì hắn đã không sống được đến giờ này, cho nên Nhiễm Chu không lo lắng việc thân phận của mình bị bại lộ, cùng lắm hi sinh vì nhiệm vụ thôi.

Chẳng qua buổi chiều hắn lại bị bắt làm chân chạy đi mua thiết bị văn phòng, tiền chuyển phát nhanh lần trước còn chưa trả kìa, Nhiễm Chu cảm thấy công việc nằm vùng có chút mệt tâm, nhìn kiểu gì cũng giống cu li tư bản.

Thỏ tai cụp nằm trên tay Ngu Hàn Sinh dần thiếp đi.

Đợi đến khi Tạ Kiều tỉnh lại, nhớ tới dáng vẻ bản thân cọ đầu trong tay ngài Ngu, nhịn không được đỏ mặt.

Tuy bình nước hoa của mị ma ít nhiều có tác dụng mị hoặc nhưng điều này cũng không che giấu được sự thật cậu làm nũng với ngài Ngu!

Đột nhiên cậu không muốn gặp người.

Rắn cũng không muốn gặp.

Thật sự quá mất mặt, làm một con thỏ tinh trưởng thành thận trọng, làm sao có thể giống như mấy đứa con nít làm nũng với người khác hả?

Tạ Kiều vùi mặt vào trong chăn bông, nhưng vẫn đỏ mặt muốn chết.

Ngoài màn hình, Ngu Hàn Sinh nhướng mày nhìn Tạ Kiều ngồi trên giường, sau đó lại nhanh chóng chui vào chăn.

Tủ lạnh đã không còn cà rốt, y lấy cỏ Timothy đặt lên chiếc bàn gỗ trong phòng ngủ: "Tạ Kiều, lại đây."

Cơ thể Tạ Kiều trong chăn cứng đờ.

Cho dù ngửi thấy mùi cỏ Timothy thơm lừng, cho dù bụng sôi ùng ục thì bé thỏ đang thẹn thùng cũng làm bộ điếc tạm thời, nằm thẳng cẳng trên giường, cả người đều toát lên vẻ "tôi ngủ rồi, đừng gọi tôi, ai gọi tôi cũng không nghe".

Ngu Hàn Sinh híp đôi mắt hẹp dài làm nổi bật nốt ruồi son dưới đuôi mắt, hàng lông mày dày rậm, khi đang định xách bạn đời ngủ nướng trên giường thì trình duyệt hiện lên một tin tức nóng.

... Làm thế nào để thuyết phục bạn đời ở chung? Trong khoảng thời gian ở chung với bạn đời, bởi vì thói quen sinh hoạt hoặc sở thích khác nhau sẽ dẫn đến những xích mích... Xử lý xích mích cũng là một loại kỹ năng, đúng không nào?

Y ấn mở, nghiền ngẫm đọc từng câu từng chữ.

Tiếp đó, rắn lớn trở về màn hình giao diện trò chơi, chăm chú nhìn Tạ Kiều bất động trong chăn, rủ mi mắt, lạnh lùng nói: "Cục cưng, lại đây." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play