Chương 33: Trong giấc mơ của thỏ tai cụp

Trong điện thoại, Tạ Kiều hóa về nguyên hình, ôm một túi đồ ăn vặt còn to hơn cơ thể con thỏ tai cụp là cậu.

Cậu ngồi trên ghế sofa nhai rột roạt, chẳng mấy chốc đã no căng bụng, cái bụng trắng nhỏ phồng lên, xoay người thôi cũng tốn sức nên chỉ đành nằm ngửa trên sofa.

"Căng quá đi mất."

Cũng không biết ngài Ngu đang làm gì, ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu cậu, một bàn tay lạnh lẽo chợt buông xuống...

Chầm chậm xoa lên chiếc bụng tròn vo.

Dường như bó tay chịu trói với cậu.

Bé thỏ tai cụp sững người chốc lát, hóa ra ngài Ngu vẫn còn ở. Cậu theo bản năng giải thích cho mình: "Tôi tưởng anh không có ở đây, vừa nãy nói căng bụng không phải có ý muốn anh xoa hộ đâu."

Ngu Hàn Sinh dừng tay, híp đôi mắt hẹp dài, cất giọng lạnh lùng hỏi: "Vậy em muốn cho ai sờ?"

Bé thỏ tai cụp chỉ có thể im lặng nuốt lời nói bên miệng vào bụng, ngoan ngoãn nằm trên sofa, mặc cho ngài Ngu xoa chiếc bụng nhỏ xù lông của mình.

Nhưng được ngài Ngu xoa nhẹ, cậu cũng không còn cảm thấy tức bụng như ban đầu nữa, nằm ngửa trên sofa, bất giác nhắm mắt ngủ lúc nào không hay.

Quả cầu lông nhỏ theo hô hấp phập phồng lúc lên lúc xuống, lông trắng xõa tung, nom vẻ cực kỳ thoải mái.

Ngoài màn hình, Ngu Hàn Sinh khẽ cụp mắt, chụp một bức ảnh màn hình.

*

Lý Trạch đã để mắt địa điểm đặt nhà máy sản xuất robot từ lâu, nhưng còn phải thành lập công ty khoa học kĩ thuật trước khi ký hợp đồng thuê.

Một là bởi vì phạm vi kinh doanh của Bất động sản Ngu thị chỉ xoay quanh bất động sản, hai là so với bất động sản thì nhà nước có ưu đãi thuế cao hơn cho doanh nghiệp công nghệ cao.

Các khu công nghệ cao mới thành lập ở Biên Thành chẳng những được giảm 15% thuế mà còn được ưu đãi theo chính sách "miễn hai, giảm nửa ba".

(*) 免三减半 Miễn hai giảm nửa ba: Ví dụ từ năm 2023 – 2027 công ty đạt lợi nhuận 10 triệu tệ mỗi năm, thuế doanh nghiệp hằng năm là 2.5 triệu tệ => tổng số thuế phải nộp 5 năm là 12.5 triệu tệ. Nhưng áp dụng chính sách miễn hai giảm nửa ba thì từ 2023 – 2024 công ty được miễn thuế, từ 2025 – 2027 mỗi năm công ty chỉ phải nộp thuế là 1.25 triệu tệ => trong 5 năm này số tiền thuế công ty phải nộp là 3.75 triệu tệ, ít hơn số tiền ban đầu là 8.75 triệu.

Do đó bộ phận Nghiên cứu và Phát triển (R&D) sẽ được tách ra để thành lập công ty khoa học kỹ thuật. Nhưng Lý Trạch và Hạ Giản lại rơi vào tranh chấp, Lý Trạch thì thích cái tên MSI Robotics hơn còn Hạ Giản lại thích Khoa học Kỹ thuật Đức Sang.

Hắc Miêu nhịn không được lên tiếng: "Đặt thành Khoa học Kỹ thuật Meo Meo thì sao?"

Lý Trạch:... Tự dưng cảm thấy tên Khoa học Kỹ thuật Đức Sang khá ổn.

Bọn họ không ai chịu nhường ai, cuối cùng quyết định đi vào văn phòng Ngu Hàn Sinh hỏi.

Rắn lớn đang ngồi trên ghế dựa đọc văn kiện, mắt cũng không nâng, hiển nhiên không chút hứng thú với chuyện đặt tên, thờ ơ nhả ra mấy chữ: "Khoa học Kỹ thuật Ngu thị."

Lý Trạch:...

Hạ Giản:...

Hắc Miêu: Méo.

Tuy rằng Lý Trạch cảm thấy tên này lộ ra một luồng khí chất nhà giàu nứt đố đổ vách, không hợp với công ty nhỏ nhà họ, nhưng tóm lại tên công ty cứ vậy được định ra.

Thứ bảy, trung tâm hội nghị và triển lãm mới được xây dựng ở Biên Thành tổ chức đại hội người máy, Khoa học Kỹ thuật Ngu thị là công ty robot duy nhất ở Biên Thành được mời tham gia.

Đoàn người ngồi trên chiếc Bentley thuê, vẻ mặt không giấu nổi phấn khích. Hạ Giản vui vẻ nói: "Chắc chắn đại hội người máy lần này có rất nhiều phóng viên, là thời cơ tốt để chúng ta quảng bá sản phẩm."

Lý Trạch cũng gật gật đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, trung tâm triển lãm màu bạc cách họ ngày một gần.

Chỉ có một mình Ngu Hàn Sinh đeo tai nghe điện thoại ngồi hàng ghế sau, vẻ mặt không khác gì ngày thường.

Trong điện thoại, Tạ Kiều đang đi bộ trên máy chạy.

Cậu mới đi được nửa giờ đã thở hồng hộc, đang muốn bò từ trên máy chạy bộ xuống thì chợt nghe thấy giọng nói thờ ơ không mang theo chút tình cảm gì của ngài Ngu: "Tiếp tục."

Cậu thở dài thườn thượt, chỉ đành tiếp tục lết đi trên máy chạy bộ, nhưng nhân lúc ngài Ngu không để ý trộm chỉnh tốc độ giảm xuống.

[Tốc độ chạy của bạn đời của bạn chậm lại]

[Chậm lắm luôn á]

[Có vẻ cậu ấy không thích chạy bộ]

Ngu Hàn Sinh chăm chú nhìn chàng trai trong màn hình, lẳng lặng quan sát.

Hai tiếng sau, Tạ Kiều bò xuống khỏi máy chạy bộ, sau khi uống một ngụm nước ép dâu tây do u linh làm, giấu đầu hở đuôi hỏi: "Ngài Ngu ơi, hôm nay tôi chạy được tận hai giờ có phải rất giỏi không?"

"Em cảm thấy sao?"

Giọng Ngu Hàn Sinh không chút phập phồng.

Tạ Kiều bị hỏi vặn lại có chút ngơ ngác, lập tức mặt không đỏ tim không loạn trả lời: "Tôi cảm thấy mình giỏi cực luôn."

Không khí rơi vào khoảng lặng.

Hiển nhiên ngài Ngu không nghĩ như vậy.

Bỗng nhiên Tạ Kiều có chút ngượng ngùng, đang lúc cậu toan mở miệng nói thì Ngu Hàn Sinh lại nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của chàng trai, ngẫm nghĩ một chút.

Rắn lớn vừa mới lĩnh lương ấn mở cửa hàng, chọn mua món đồ chơi cho mèo đắt nhất.

[Bạn có chắc muốn dùng mười tám nghìn đồng tiền vàng để mua khung leo cho mèo không?]

Ngu Hàn Sinh ấn xác định.

Ngay sau đó, Tạ Kiều trong điện thoại nhìn thấy một giàn khung leo tường cho mèo, có thể bò dọc theo khung leo từ cửa về phòng ngủ.

Cậu cố cưỡng lại bản năng hóa về nguyên hình để bò lên thử, bởi vì chốc nữa cậu còn phải đến trạm tiếp nhận, nhưng cậu thích món quà này lắm.

[Cậu ấy rất thích phần quà bạn tặng. Còn có rất nhiều mặt hàng sản phẩm trong cửa hàng chờ bạn đến mua]

Ngu Hàn Sinh ngước mắt nhìn sang hướng khác, cầm lịch ngày trên bàn đánh dấu ghi chú...

Tạ Kiều chạy hai giờ.

Cực kỳ giỏi.

*

Khi mấy người đi vào hội triển lãm người máy, Lý Trạch mới phát hiện bản thân sai rồi, khắp nơi đều trưng bày đủ loại kiểu dáng người máy.

Có người máy có thể chơi nhạc, có người máy nâng xe ứng dụng trong phân xưởng, có người máy phục vụ với khuôn mặt gần giống mặt người thật...

Nổi bật nhất là người máy chiến đấu do công ty PU ở nước ngoài thiết kế, có thể thực hiện nhiệm vụ ở trong môi trường khắc nghiệt, trong tình huống không trang bị vũ khí có thể đánh bại ba người đàn ông trưởng thành, được coi như chiếc bóng của quân đội trong tương lai.

Mà đám người máy trong nước lại chẳng có chút nổi bật nào, không ai dừng trước bục triển lãm của Khoa học Kỹ thuật Ngu thị cả.

Ngu Hàn Sinh hơi nhíu mày.

Hắc Miêu lập tức nịnh nọt: "Cái đám người máy kia chỉ được mã ngoài, chẳng có tí thực dụng nào, không phải chỉ trông như một đống sắt vụn thôi sao, meo meo, so ra còn kém người máy chắc chắn đơn giản nhà chúng ta..."

Giọng Hắc Miêu như cái loa phát thanh khiến đám người trong hai gian triển lãm gần đó không vui nhìn qua. Lý Trạch vội vàng dúi cho hắn một hộp đồ ăn, Hắc Miêu lập tức vui vẻ đứng ăn đồ ăn cho mèo.

Lý Trạch còn chưa kịp thở phào thì Ngu Hàn Sinh đã bước ra khỏi gian triển lãm làm tim anh ta như muốn bay khỏi lồng ngực, bảo Hạ Giản trông coi gian hàng còn mình đi theo rắn lớn.

May mà Ngu Hàn Sinh chỉ dừng chân xem người máy của các công ty khác, xem xong một nhà thì mở sổ tay ghi chép gì đó, hình như đang quan sát.

Lý Trạch theo một hồi thì thôi không theo nữa.

Triển lãm được tổ chức thuận lợi, các phương tiện truyền thông trong nước đã đưa tin về buổi triển lãm hôm nay, chiếm phần lớn trang báo tất nhiên là người máy của công ty PU, vừa kết thúc triển lãm đã nhận được đơn đặt hàng của chính phủ.

Chỉ có Nhật báo Biên Thành viết bài giới thiệu về người máy gia dụng mà công ty Khoa học Kỹ thuật Ngu thị sắp cho ra đời, dù sao đây cũng là công ty người máy duy nhất ở Biên Thành, ước chừng cho nửa trang báo.

Đám Hạ Giản cảm thấy có chút an ủi.

*

Sau khi Tạ Kiều tiêu thực thì tới phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho nhóm sinh vật trong trạm tiếp nhận, cậu chú ý thấy đuôi cá của Tiểu Lin lại sáng thêm vài phần.

Nhịn không được mà hâm mộ nói: "Đuôi Tiểu Lin ngày càng đẹp quá."

Có khá nhiều từ Tiểu Lin nghe không hiểu, nhưng cô biết đẹp là gì, cất cao giọng bắt đầu ngắc ngứ hát.

Giọng ca lần này khác với lúc trước, không có bén nhọn chói tai, Tạ Kiều chậm rãi nhắm mắt, tiến vào khung cảnh trong mơ.

Cậu không biết giấc mơ của ai.

Chỉ thấy Ni Ni trốn trong túi áo một thiếu niên, quần áo người kia rách tung tóe, đứng trong chợ bán cá nồng mùi tanh tưởi.

Dù cậu cố gắng cỡ nào cũng không nhìn thấy rõ khuôn mặt thiếu niên.

"Không có tiền thì cút."

"Loại nó làm gì có tiền, nghe nói vì nuôi yêu tinh hắc ám nên bị bố đánh thừa sống thiếu chết đuổi khỏi nhà."

"Dù sao cũng chỉ là loại chảy dòng máu thú tộc đê hèn, đại nhân Spencer cao quý sao có thể có đứa con như vậy."

Tạ Kiều theo tầm mắt thiếu niên nhìn qua. Trong chậu nước nhỏ hẹp, một người cá nhỏ bé bị dây thép buộc chặt, cô bé cái gì cũng không hiểu, đôi mắt ngây thơ ánh đầy sự tò mò.

Là Tiểu Lin!

Tạ Kiều muốn thay Tiểu Lin cởi dây thép, nhưng cậu lại không thể chạm vào bất cứ thứ gì trong mơ.

"Anh may thế nhỉ, bắt được hẳn một người cá nhỏ tuổi, nếu bán cho mấy ông lớn giới quý tộc sẽ được giá hời đấy." Một ông chủ sạp hàng khác vô cùng hâm mộ nói.

"Anh to gan thêm xíu nữa kiểu gì chả bắt được, người cá thích cứu kẻ chết đuối, anh giả bộ chết đuối là có thể dụ chúng ra." Ông chủ sạp hàng bâng quơ trả lời.

"Đáng tiếc bây giờ ngay cả mấy lão quý tộc cũng không muốn quan hệ với dị tộc, bán không được chỉ có thể mang đi thịt, nghe nói ăn thịt người cá có thể sống lâu trăm tuổi." Ông chủ nói tiếp.

Không hiểu sao trong lòng Tạ Kiều tràn ngập căm phẫn, nhưng cậu lại chẳng làm gì được, chỉ đành trơ mắt đứng nhìn.

Thiếu niên ngồi xổm trước quầy hàng, lấy hết tiền trong người mua người cá kia.

Trái tim Tạ Kiều dần buông lỏng, đi theo chàng trai đến một gian phòng cực kỳ nhỏ hẹp.

Sau khi cậu ta đặt người cá vào bồn tắm thì kiên nhẫn lau vết thương trên đuôi cô bé, kế đó ngồi xuống bàn sách, dùng bút lông chim cổ xưa viết lên da dê.

"... Một ngày nào đó tôi sẽ lập ra vương quốc của mình, nơi mà mọi chủng tộc có thể chung sống hòa bình."

Ngòi bút thiếu niên dừng trên giấy chốc lát, viết tên của mình.

... Augustine Spencer.

Trong đầu Tạ Kiều như có tiếng pháo nổ vang, vậy mà người này lại là Augustine Đại Đế sao?

Quả thực giống như những gì chàng trai đã viết, cậu đã xây dựng được một đế quốc khổng lồ kéo dài từ lục địa đến Vực Sâu, mọi người đều cúi đầu thuần phục dưới tên Augustine, nhưng đế quốc chỉ tồn tại được mười năm thì sụp đổ.

Đang lúc cậu rơi vào suy tư, bỗng dưng hình ảnh xung quanh hóa thành mảnh nhỏ, cậu choàng mở mắt, bàn thân không còn ở trạm tiếp nhận mà nằm trên giường.

"Ngài Ngu?"

Cậu ngồi dậy, ngủ một giấc dài khiến cậu cảm thấy đầu lưỡi hơi khô, vừa mới hạ giọng thì trong tay có thêm một ly nước ấm.

"Cảm ơn."

Cậu cầm ly nước.

Tạ Kiều uống một ngụm, bỗng nhiên như nhớ tới gì đó, hỏi: "Anh vẫn luôn ở sao?"

Đêm khuya, Ngu Hàn Sinh nửa nằm trên giường đọc văn kiện, y đặt điện thoại bên chồng tài kiệu, vừa đọc vừa chú ý điện thoại.

Y trầm ngâm chốc lát, đang muốn nói "Ừ" thì bỗng nghe thấy Tạ Kiều ngạc nhiên hỏi lại: "Không phải anh thật sự ngồi đợi tôi đấy chứ?"

Rắn lớn cụp mắt, lạnh lùng đáp: "Đúng lúc thôi."

Tạ Kiều thở phào, nhưng cậu không biết là mãi cho đến khi mình tỉnh dậy, Ngu Hàn Sinh ngoài điện thoại mới dám nhắm mắt.

... Suốt mười chín tiếng đồng hồ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play