Chương 30: Thỏ tai cụp nấu ăn

Tạ Kiều không chút do dự gật đầu: "Quan tâm."

Ngài Ngu là bạn của cậu, tất nhiên là cậu phải quan tâm rồi.

[Bạn đời của bạn ngồi dưới đất mở ba lô]

[Cậu ấy ăn một miếng bánh mì, cúi đầu nhìn bản đồ vẽ]

[Màn đêm từ từ buông xuống, có vẻ cậu ấy hơi mệt]

Ngoài màn hình, hầu kết Ngu Hàn Sinh khẽ động, cuối cùng cũng không nói gì. Chẳng qua đốt ngón tay cuộn lên cứng đờ đã minh chứng cho cảm giác y chưa nhận ra.

Trong điện thoại, Tạ Kiều nhanh chóng nằm trên đất ngủ, hang động lạnh lẽo, cậu đành lấy vải lều đắp lên người.

Vì thích lật người nên vải lều không che hết được, thỉnh thoảng trượt xuống một bên, nhưng luôn có một bàn tay đúng lúc giúp cậu đắp vải lều.

Tạ Kiều trong mơ cảm thấy ấm áp.

Cậu ngơ ngác ở trong hang động suốt ba ngày, vẽ các tuyến đường sa mạc xung quanh lên giấy. Ngoại trừ đường vào lúc ban đầu thì bốn bề chỉ toàn sa mạc vô tận, nếu muốn ra ngoài chỉ còn cách lần theo đường cũ.

Thỏ tai cụp ăn xong miếng bánh mì cuối cùng, thu dọn ba lô, đội mũ đèn mỏ, đầu không ngoảnh lại rời khỏi hang động.

Đã ba ngày rồi, chắc cũng an toàn nhỉ.

Cậu cẩn thận đi trong sa mạc cuồn cuộn gió cát, nếu như không phải không tìm được đường rời đi trong bóng đêm thì ngay cả đèn trên đầu cậu cũng muốn tắt.

Cậu đi đến trước lối ra sa mạc, trên trời không có lấy một bóng người.

Cuối cùng thì trái tim treo cao của Tạ Kiều cũng buông xuống, nhưng cậu còn chưa kịp ra khỏi sa mạc, chợt, bàn tay lạnh lẽo của một người phụ nữ đặt lên vai.

Cho dù cách lớp quần áo nhưng trong nháy mắt cũng khiến cậu nổi da gà, cơ thể căng cứng.

"Rốt cuộc cũng chờ được cậu rồi, nói cho ta biết Ackles đang ở đâu?"

Bàn tay mị ma chuyển từ bả vai lên cần cổ trắng nõn của chàng trai: "Chỉ cần cậu giúp ta gϊếŧ hắn thì cậu muốn ta làm gì cũng được."

Giọng cô ta cực kỳ quyến rũ, nhưng trong lòng Tạ Kiều chỉ cảm thấy sợ hãi không thôi.

"Được."

Chàng trai run giọng đáp.

Trong mắt mị ma xẹt qua tia sáng lạnh lùng, ngón tay lặng lẽ mọc ra lưỡi dao sắc nhọn, ngay khi sắp cứa qua yết hầu chàng trai...

Tạ Kiều gập khuỷu tay huých về phía mị ma đằng sau, mị ma còn chưa kịp hồi hồn thì thanh loan đao của cậu đã chĩa thẳng vào tim cô ta.

Mị ma cúi đầu nhìn thanh loan đao trước ngực.

Tạ Kiều nắm chặt thanh đao trong tay. Tuy Ackles không phải một kẻ đáng mến, nhưng ở với nhau lâu như vậy, ít nhiều cũng xem nhau như bạn bè. Tất nhiên lấy tính cách ông cố nội kia của Ackles thì khả năng cao là chỉ có một mình cậu đơn phương cho rằng họ là bạn.

"Cậu cho rằng có thể gϊếŧ chết được ta sao?"

Mị ma bỗng nhiên mỉm cười, từng bước từng bước đi về phía Tạ Kiều, thanh loan đao đâm thẳng vào tim cô ta, ấy vậy mà chẳng chảy ra giọt máu nào.

Cô ta dừng cười: "Dắt ta đi tìm hắn."

Tạ Kiều: ...Ackles, tôi đã cố gắng hết sức rồi.

*

Giữa Văn phòng Môi giới Bất động sản Ngu thị có thêm một mô hình người máy gia dụng, thu hút không ít người đến tham quan.

Bây giờ phần lớn người máy trên thị trường đều là người máy quét nhà, mọi người còn chưa từng thấy qua người máy thông minh ôm hết việc nhà đâu.

"Mẹ ơi, nó biết lau nhà kìa."

Một đứa nhỏ núp sau lưng mẹ, mẹ cô bé cũng tò mò không kém.

Phương Băng giới thiệu căn nhà cho người phụ nữ trung niên dắt theo con nhỏ: "Hiện giờ cơ sở vật chất xung quanh còn chưa có nhiều nhưng chính phủ đang xây dựng gấp rút, Lâm Uyên sẽ được quy hoạch thành khu công nghệ cao, tàu điện ngầm cũng đang trong quá trình hoàn thiện..."

Người phụ nữ cắt ngang lời giới thiệu của cô, chỉ vào người máy: "Có phải mua phòng sẽ kèm theo người máy không?"

"Đúng vậy, chị có thể chọn dịch vụ nhà thông minh, nhưng giá cả sẽ cao hơn một chút ạ."

"Để tôi xem một chút."

Người phụ nữ nhận tờ rơi trên tay Phương Băng, tuy chưa nói là muốn mua hay không nhưng Phương Băng nhìn vẻ mặt kia của người phụ nữ chắc hẳn 8-90% là chốt đơn rồi.

Dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của hướng bán hàng mới, doanh số bán của bất động sản Lâm Uyên tăng cao kỷ lục. Tỷ lệ bán trước đạt tới 60%, trái ngược với vẻ vắng tanh heo hút của Công ty Bất động sản Quảng Nguyên.

Đối với kết quả này Nhiễm Chu cũng không bất ngờ nhiều.

Lực chú ý của hắn không nằm trên Ngu thị, vả lại hắn cũng chẳng phải là đến đây để làm tài vụ, toàn bộ trọng tâm suy nghĩ của hắn đều đổ dồn lên thế lực thần bí của Ngu Hàn Sinh.

Sau khi giao xong báo cáo tài vụ tháng này, hắn không lập tức rời khỏi phòng làm việc của Ngu Hàn Sinh mà nhìn Ngu Hàn Sinh đang chăm chú coi điện thoại, thử thăm dò: "Giám đốc Ngu đi làm còn nói chuyện phiếm với bạn đời à?"

Đúng lúc Lý Trạch cũng vào văn phòng, vừa hay nghe thấy câu hỏi của Nhiễm Chu.

Rắn lớn ngồi nhìn vô cùng chuyên chú, không thèm để ý tới hắn.

Nhiễm Chu cảm thấy Ngu Hàn Sinh thật sự quá khó ở chung, tuy thấy chẳng còn gì thú vị nhưng hắn vẫn nở nụ cười tươi chào hỏi Lý Trạch rồi mới rời khỏi phòng làm việc.

Lý Trạch biết tên Nhiễm Chu này có mục đích riêng, Ngu Hàn Sinh không đề phòng mới là chuyện lạ, cũng chỉ có Hạ Giản nhìn ai cũng tưởng người tốt thôi.

Lý Trạch đóng cửa văn phòng: "Định đến lúc nào mới cho tôi gặp chị dâu vậy?" Quan hệ giữa anh ta và Ngu Hàn Sinh không phải thứ mà kẻ như Nhiễm Chu có thể so sánh.

Lý Trạch vừa mới dứt lời, cuối cùng Ngu Hàn Sinh cũng chịu ngẩng đầu.

Ánh mặt trời hắt lên sườn mặt y, tạo thành một bóng râm nhỏ, rắn lớn lạnh lùng từ chối: "Không thể."

Lý Trạch:... Là tôi đã tự đề cao bản thân rồi.

Bây giờ anh ta chỉ mong một ngày đẹp giời nào đó Ngu Hàn Sinh sẽ không im ỉm xách một bầy rắn nhỏ chín đầu đang gào mồm đòi ăn về.

*

Trong điện thoại, Tạ Kiều bị mị ma uy hiếp trở về trạm tiếp nhận.

[Bạn đời của bạn đã về tới trạm tiếp nhận]

[Cậu ấy thành công dẫn mị ma về! Đây là một khởi đầu khá tốt]

[Cửa hàng mở ra, bạn có thể mua đồ dùng vật tư cho cuộc thám hiểm tiếp theo trong cửa hàng, vật tư được chuẩn bị càng nhiều thì mức độ nguy hiểm của cuộc thám hiểm càng thấp]

Ngu Hàn Sinh không mua trang bị phòng ngự có thể sử dụng nhiều lần mà mua trang bị phòng ngự một lần.

So với cái trước thì lực phòng ngự của cái sau cao hơn nhiều.

Tạ Kiều vừa mới bước vào trạm tiếp nhận, chợt phát hiện trang bị trên người thay đổi, mị ma vẫn còn đứng bên cạnh, cậu không dám mở miệng nói gì.

May mà ánh mắt mị ma vẫn dán chặt trên người Ackles, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ.

Tạ Kiều:... Kiểu này là người yêu của nhau à?

Vì sao đến cả Ackles xấu tính cũng có người yêu?

Trong nháy mắt, bé thỏ tai cụp có chút ghen tị.

Nhưng ghen tị chưa được bao lâu thì chợt nhớ tới câu mị ma hỏi cậu có muốn gϊếŧ Ackles với mình không, Tạ Kiều nhịn không được mà cảm thấy sợ hãi.

Nếu ngay lúc ấy cậu đồng ý với yêu cầu của mị ma thì dựa vào mối quan hệ thân thiết với Ackles, có phải mị ma sẽ chém chết cậu luôn không.

Mị ma cao gầy đi đến trước cửa buồng giam, nhìn Ackles bị thu nhỏ: "Augustine đáng giá để ngươi làm vậy sao?"

Ackles liếc mắt nhìn mị ma một cái, lại nhìn Tạ Kiều đứng sau mị ma một cái, rời tầm nhìn: "Không đáng."

"Vậy ngươi..."

Mị ma nói còn chưa kịp nói hết lời, Ackles đã thu hồi chất giọng ngả ngớn: "Nhưng không hối hận."

Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Kiều nghe được cái tên Augustine.

Đợi đến khi mị ma nổi giận đùng đùng rời khỏi trạm tiếp nhận ngồi xuống sofa trong phòng khách, dường như cũng không có ý định gϊếŧ chết Ackles, Tạ Kiều mới nhịn không được hỏi: "Cô gặp Augustine rồi à?"

"Chưa từng gặp."

Mị ma lườm xéo cậu một cái: "Augustine là ai cơ chứ, thời kỳ toàn thịnh, toàn bộ đại lục và cả Vực Sâu đều là lãnh địa của hắn, ta chỉ là một con ma vật Vực Sâu sao có thể gặp qua được."

"Vậy tại sao hắn lại biến mất?"

Tạ Kiều nói ra nghi ngờ trong lòng.

Mị ma ôm gối ôm: "Sau khi hắn xưng đế thì vui buồn thất thường, gϊếŧ chết rất nhiều người, toàn bộ đại lục máu chảy thành sông, cuối cùng hắn bị thân tín tín nhiệm nhất gϊếŧ chết."

Không biết có phải Tạ Kiều nhìn nhầm hay không, bàn tay đang lau cửa sổ của u linh chợt run rẩy, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa tủi hổ.

Mị ma như nhớ ra gì đó, chống cằm mở miệng: "Đúng rồi, Augustine cũng giống như cậu, đều là một con thỏ tai cụp."

Nói thật, Tạ Kiều có chút kiêu ngạo nhỏ.

Augustine Đại Đế là đồng loại của cậu, là một con thỏ nhỏ cũng giỏi lắm chớ bộ.

Sau khi làm quen với mị ma một lúc, cậu đánh bạo hỏi: "Cô có muốn ở chỗ này của tôi không?"

"Bị giam giống Ackles á hả? Cậu mơ cũng đừng mơ."

Mị ma nhặt bịch khoai tây chiên lần trước bị Ngu Hàn Sinh ném vào thùng rác lên, hiển nhiên là đã đói lả.

Tạ Kiều:... Không cần ăn uống kham khổ thế đâu.

Chính cậu cũng thấy đói bụng, đi vào phòng bếp mở cửa tủ lạnh.

Tủ lạnh rỗng tuếch trước khi rời nhà đã được lấp đầy bởi các nguyên liệu nấu ăn, cậu tự động giả mù trước đống cà rốt chiếm hơn nửa tủ lạnh, ánh mắt rơi xuống đống cua xanh trong ngăn giữ tươi.

Cua cũng không lớn, có khi lại ít thịt.

Cậu mở mai cua, cạo gạch cua màu vàng và thịt để vào một cái đĩa nhỏ, xác cua cậu cũng không vứt mà đun dưới lửa nhỏ một giờ để lấy mỡ cua.

Chú thích

Etou lần đầu nghe thấy chuyện đun vỏ cua ra dầu á, lên google cũng không tra ra luôn. Mình chỉ biết giã vỏ chắt nước nấu canh thôi.

Cậu đun mỡ với gừng thái lát rồi nhanh chóng vớt ra, đổ gạch cua và thịt vào, dùng muôi gỗ xào cẩn thận để đảm bảo gạch cua không vỡ nát.

Xào khoảng tám phút thì cho mỡ cua, hành, gừng và rượu gia vị vào, thêm chút muối, đợi đến khi gạch cua dậy mùi mới tắt bếp.

Một phần mỡ gạch được làm xong.

Nói đúng ra thì cũng không thể nói là cậu nấu mỡ gạch bởi vì cậu còn cho thêm thịt cua vào.

Mỡ gạch ngon nhất là ăn cùng với một bát cơm nóng hổi. Múc hai thìa mỡ nóng hôi hổi đổ lên cơm nóng, mùi mỡ cua càng thêm nồng đậm.

Trước giờ mị ma chưa từng ăn qua thức ăn con người, sau khi cô ta ăn xong một bịch khoai tây chiên nhặt từ thùng rác thì thỏa mãn híp mắt.

Thấy Tạ Kiều đặt một bát cơm chan mỡ gạch nóng hổi trước mặt mình, mị ma chần chừ tiếp nhận. Ngay khi nuốt xuống miếng đầu tiên, gạch cua trộn lẫn với cơm mềm dẻo ngon muốn nuốt lưỡi.

Cô ta gần như không chờ nổi, nhanh chóng ăn sạch bát cơm vào bụng.

Chàng thỏ tai cụp đang đeo tạp dề thấy vậy nhanh chóng mời chào: "Nếu cô ở chỗ này thì hôm nào tôi cũng nấu cho cô ăn."

Thật ra cậu cũng không chắc mị ma có đồng ý ở lại không, không ngờ mị ma đặt bát cơm rầm xuống bàn một cái: "Đầu tiên phải nói trước, ta không muốn ở cùng một chỗ với Ackles."

Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Cậu thu xếp cho mị ma ở một buồng giam xa Ackles nhất.

Mị ma có yêu cầu khá cao đối với căn phòng, cậu cầm chiếc rèm trong phòng khách ra treo trong buồng giam mị ma, còn lấy một chiếc giường gấp bỏ thêm vào, cuối cùng cánh cửa buồng giam cũng khép lại.

Sau khi làm xong công tác phòng ở, bộ sưu tập ngụy trang thành sổ tay chăm sóc tiếp nhận hiện một dòng chữ.

... Gửi nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp: Chúc mừng bạn đã thu phục thành công quái vật cấp A mị ma, cô ta đến từ Vực Sâu, là sản phẩm của du͙ƈ vọиɠ dơ bẩn, tuyệt đối đừng bị cô ta mê hoặc, hoàn thành báo cáo chăm sóc được 10 điểm!

Tạ Kiều biết chắc hẳn cấp bậc của mị ma sẽ cao hơn Tiểu Thạch Đầu, nhưng không ngờ thế mà lại là cấp A, cao hơn khoảng chừng hai bậc.

Cậu gấp bộ sưu tập, trang bìa cuốn sách lặng lẽ xuất hiện dòng chữ nhỏ.

... Tạ Kiều cố lên nhé.

"Tôi sẽ cố."

Tạ Kiều nhéo nhéo một góc bộ sưu tập, đáp bằng chất giọng thì thầm.

Sau khi nấu xong đồ cho nhóm sinh vật trong trạm tiếp nhận cậu mới bắt đầu nấu cơm cho mình. Ni Ni ngồi trong phòng cỏ bắt đầu quang hợp, Tiểu Thạch Đầu còn nằm dưới đất chưa nảy mầm, u linh im lặng làm việc nhà như cũ.

Bàn ăn trống rỗng chỉ có một mình cậu.

Tạ Kiều nhớ tới ngài Ngu, xới hai bát cơm, thêm muỗng mỡ gạch to đùng rồi đẩy một bát khác về phía đối diện.

"Ngài Ngu ơi, anh có muốn ăn cùng tôi không?"

Đêm khuya giữa văn phòng, chỉ còn một mình Ngu Hàn Sinh đang ngồi, y ngước mắt nhìn Tạ Kiều cô đơn trong điện thoại, ngừng một lúc.

Trong màn hình, Tạ Kiều thấy ngài Ngu không nói chuyện, đột nhiên nhớ tới ngài Ngu từng nói qua là thích nhất ăn thịt thỏ, bảo sao ngài ấy lại không có hứng thú với cơm.

Lại nói, dù rằng tủ lạnh không có thịt thỏ nhưng vẫn còn con thỏ là cậu ngồi đây mà.

Tạ Kiều rùng mình, căng não mở miệng: "Anh không thích sao? Nhưng tôi không làm thịt thỏ đâu."

Ngay khi cậu nói xong hai chữ cuối cùng, lỗ tai bông xù nhị không được mà run rẩy, làm thế nào cũng không giấu được sự sợ hãi do thiên tính mang lại.

Giọng ngài Ngu vang bên tai cậu: "Đã không ăn nữa rồi."

"Vì sao vậy?" Cậu vô thức hỏi: "Không phải anh nói thích nhất là ăn... thịt thỏ sao?"

Cậu đọc bình luận trên mạng thì thấy bảo là thịt thỏ rất ngon và đậm đà, thịt thỏ kho tiêu và đầu thỏ cay rất được ưa thích, việc bán thịt thỏ vào mùa đông hàng năm kéo dài không giảm, sao mà đột nhiên không thích nữa ăn rồi.

Bé thỏ tai cụp vừa cảm thấy may mắn lại vừa cảm thấy khó hiểu.

Ngu Hàn Sinh chăm chú nhìn Tạ Kiều trong màn hình, rủ cặp mắt đen nhánh, ẩn đi ánh sáng bên trong: "Không muốn có người sợ anh."

Tạ Kiều ngẩn người, cậu không ngờ đây là đáp án.

Ngài Ngu thật sự là một chú rắn dịu dàng, tuy không biết người ngài Ngu nói là ai nhưng hẳn là không liên quan tới cậu, vì ngài Ngu nói là người mà, đâu liên quan gì tới con thỏ tai cụp cậu đâu

Nhưng cậu vẫn cứ kìm lòng không đặng ngợi khen: "Ngài Ngu tốt như thế chắc chắn sẽ có nhiều người thích ngài Ngu."

Cách khoảng không, cậu nghe thấy ngài Ngu ngập ngừng một chút, tựa như không phải chuyện lớn gì, giọng nói không mang theo bất cứ cảm xúc nào: "Trong đó cũng bao gồm em sao?"

... Em cũng, thích anh sao. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play