Chương 27: Thỏ tai cụp tròn tròn

Đột nhiên chưa kịp phòng bị đã...

Một bàn tay phủ lên đôi tai bông xù của cậu, một lần lại một lần vuốt ve thật chậm lỗ tai là vị trí mẫn cảm nhất trên người Tạ Kiều, cậu không thể nào ngăn chặn cơn run, vành tai ửng hồng như muốn rỉ máu.

Mãi cho đến khi cậu sắp khóc thì ngài Ngu mới chịu buông ra, cậu trùm kín chăn nằm trên giường, nơi bị chạm vào vẫn còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo.

Tạ Kiều nhắm mắt, mí mắt mỏng manh khẽ rung động, trái tim đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực, nhưng cậu thực sự quá mệt mỏi nên đã ngủ lúc nào không hay.

Rắn lớn chăm chú nhìn màn hình, giúp bé thỏ tai cụp ngủ say tắt đèn, điện thoại rơi vào bóng tối, nhưng mãi lâu sau y mới dời tầm mắt.

... Tìm được và phục hồi cảm xúc đã mất đi.

Giấy phép bán nhà trước của Lâm Uyên đã được công chứng, văn phòng môi giới bất động sản của Ngu thị cũng nhanh chóng được thành lập.

Tuy nhiên không khéo là, văn phòng môi giới bất động sản nổi tiếng nhất cả nước - Bất động sản Quảng Nguyên lại đối diện với Ngu thị.

So với các nhân viên môi giới mang giọng khẩu âm Biên Thành của Bất động sản Ngu thị thì Trung tâm Bất động sản Quảng Nguyên toàn các người tài môi giới đến từ khắp mọi nơi.

Lâm Uyển đang khai phá một khu chung cư, còn Bất động sản Quảng Nguyên khai phá biệt thự. Khi Lý Trạch cùng Ngu Hàn Sinh đi đến văn phòng môi giới bất động sản, lúc ngang qua Bất động sản Quảng Nguyên có thể nghe thấy lời mời chào khéo léo.

"Bây giờ nhà cao tầng không còn phổ biến như trước, biết bao nhiêu tin về hỏa hoạn chung cư, nghe tôi mua biệt thự, chỉ có sáu tầng, trên dưới hai nhà, yên tâm mà ở."

"Tuy giá cả chỗ chúng tôi cao hơn một chút, nhưng tiền nào của nấy, Bất động sản Quảng Nguyên là công ty niêm yết, nào có như mấy công ty nhỏ đối diện, anh không sợ chất lượng nhà ở không tốt à?"

...

Lý Trạch nghe những lời này, lo lắng đi qua văn phòng môi giới bất động sản Quảng Nguyên, cực kỳ lo con rắn chín đầu bên cạnh sẽ tức giận nuốt chửng toàn bộ bộ phận bán hàng bên đó.

May mà Ngu Hàn Sinh đã là một con rắn chín đầu trưởng thành.

Y chẳng những không tức mà còn lặng lẽ đứng nghe.

Nghe xong một lát, Ngu Hàn Sinh mới nói: "Đi thôi."

Lý Trạch và Ngu Hàn Sinh đi vào văn phòng môi giới bất động sản Ngu thị, so sánh rồi mới biết nhà mình có bao nhiêu quạnh quẽ, chỉ có dăm ba khách hàng đang nhìn mô hình bất động sản đặt ở chính giữa.

Phần lớn các nhân viên tiếp thị đều là dân bản xứ, không còn nguyên nhân nào khác, từ sau khi Biên Thành trở thành đặc khu, giá nhà một đường thẳng tiến, ngay cả tiền thuê nhà cũng tăng theo.

Với mức lương một tháng bốn nghìn thì thực sự không mấy người ngoài địa phương nào đồng ý, tất nhiên với giá này thì cũng không thể trông chờ nhân viên môi giới được cái gì.

Sau khi rời khỏi văn phòng môi giới bất động sản, Lý Trạch nhịn không được hỏi: "Nếu không tăng thêm chút lương để tuyển vài người nữa?"

Có Công ty Bất động sản Quảng Nguyên đối diện, dự án bán nhà trước vốn không bị trì hoãn lại không đạt được mong đợi.

Rắn lớn luôn keo kiệt cũng không lên tiếng phản bác.

Lý Trạch lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mà trên công trường Lâm Uyển, một người đàn ông mặt sẹo vóc dáng vạm vỡ đang nhìn một đám mèo con đội mũ bảo hộ giám sát công trình thi công.

Nhóm mèo nhỏ phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang, bước chân nặng nề, vừa nhìn đã biết là vô cùng mệt mỏi, nhưng chúng nó vẫn chịu thương chịu khó tuần tra như cũ.

Hắn dằn cơn tức giận hỏi một công nhân: "Đó là mèo nhà ai?"

"Mèo nhà ông chủ." Tới chiều, nhân viên thay ca làm việc đến tiệm cơm nhỏ đối diện ăn.

"Ông chủ mấy người là ai?"

Người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo càng tức hơn.

"Bất động sản Ngu thị - Giám đốc Ngu." Công nhân bị tên đàn ông to con dọa sợ, gã không muốn chọc phiền phức, đang chuẩn bị rời đi thì bỗng bị một cánh tay túm chặt.

Người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo thô lỗ nói: "Mang tôi đi gặp hắn."

Khi Lý Trạch và Ngu Hàn Sinh trở về tiệm sửa chữa, một người đàn ông cao to mặt sẹo đang ngồi trên chiếc ghế trong tiệm. Thân cao chừng 1m87, chỉ thấp hơn Ngu Hàn Sinh một chút, ngồi ở nơi đó vô cùng khí thế.

"Anh là?"

Lý Trạch nghi ngờ mở miệng: "Bây giờ chúng tôi không tuyển công nhân."

"Tôi không đến đây tìm việc." Người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo tức giận đùng đùng nói: "Có phải mấy người bóc lột mèo con không?"

Phản ứng đầu tiên của Lý Trạch là muốn lắc đầu, nhưng liếc mắt nhìn Ngu Hàn Sinh một cái, chỉ đành tìm lời để đáp: "Anh tình tôi nguyện, không thể gọi là bóc lột, hơn nữa nếu chiếu theo tuổi người thì chúng nó đều thành niên cả rồi."

Nhóm mèo nhỏ thích đi đến công trường xây dựng kiểm tra, anh ta nào có cách ngăn cản.

Không ngờ lời anh nói không chỉ không có tác dụng, ngược lại còn chọc giận người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo. Hắn đột nhiên đi đến trước cánh cửa tiệm, hạ lớp cửa cuốn!

"Đừng manh động!"

Vì nghĩ đến an toàn của người đàn ông mặt sẹo, Lý Trạch hoảng hốt thuyết phục: "Có chuyện gì chúng ta cứ bình tĩnh nói."

A, loài người yếu đuối.

"Chẳng còn gì để nói cả, ngay cả trẻ nhỏ các người cũng không buông tha." Tay người đàn ông mặt sẹo biến thành móng vuốt sắc bén, cào về phía Ngu Hàn Sinh.

Lý Trạch:...Yên nghỉ nhé người anh em.

Từ lúc vào cửa đến giờ rắn lớn vẫn luôn dí mắt nhìn điện thoại, cảm giác có người tới gần, y chỉ ngước mắt liếc nhìn người đàn ông mặt sẹo một cái, người đàn ông đột nhiên đụng phải tường.

Trên tường lập tức hiện ra vết nứt sâu, mà người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo kia cũng biến thành một con mèo mun có sẹo bên má phải.

"Ngươi là ai!"

Mắt mèo mun chợt trợn tròn.

"Tôi đã nói anh đừng nóng mà." Giọng Lý Trạch đầy vẻ đồng tình, thuần thục quay đầu hỏi Ngu Hàn Sinh: "Chúng ta nên chôn nó hay đem vứt xác?"

Đồng tử màu xanh của mèo mun lộ vẻ khiếp sợ, hắn còn tưởng tên con người cụt tay này vừa yếu đuối vừa sợ dính phiền phức, ai dè còn dám thốt ra mấy lời như chôn mèo vứt xác, rốt cuộc hắn đã lạc vào ổ yêu quái nào đây.

Đại não hắn nhanh chóng xoay chuyển, người đàn ông có sức mạnh đáng gờm kia chắc chắn không phải con người, tên cụt tay là người hầu nhỏ của y, im hơi lặng tiếng ẩn cư ở đây nhất định là muốn làm một phen nghiệp lớn, ví dụ như... lật đổ loài người.

Nghĩ vậy, con mèo mun với chiếc đầu đầy âm mưu tranh bá hiểu ý meo một cái: "Tôi nguyện ý trung thành với chủ công."

Lý Trạch:... Hình như cứ cảm thấy quái quái chỗ nào.

Ngu Hàn Sinh cụp mắt, nhả ra mấy chữ: "Không có tiền lương."

"Không cần tiền lương." Mèo mun hùng hồn phát biểu: "Suốt bao lâu nay chúng ta đã bị loài người hiếp đáp, mèo méo meo mèo meo, bao nhiêu đồng bào trôi dạt trời Nam đất Bắc, chúng ta phải mở ra thời đại, mở ra sự nghiệp thuộc về chính mình..."

Ngu Hàn Sinh cất điện thoại: "Ngày mai đến bộ phận tiêu thụ làm."

Lý Trạch:... Mấy người thực sự đang nói cùng một việc à.

Sao anh ta cứ cảm giác Ngu Hàn Sinh nhận con mèo này chỉ vì muốn tiết kiệm tiền.

Trước tiệm sửa đồ, công nhân bên ngoài tiệm đều rời đi, chỉ còn Nhiễm Chu úp người lên cửa, nghe thấy bài tuyên ngôn của một giọng nói xa lạ.

Sau khi nghe xong, nội tâm hắn sóng cuộn biển dời, thì ra con rắn chín đầu kia còn có thế lực riêng.

Hạ Giản từ công ty trở về, từ xa đã thấy Nhiễm Chu ghé tai lên trên cửa cuốn, quái lạ hỏi: "Tiểu Chu, cậu làm gì vậy?"

Nhiễm Chu lập tức đứng thẳng người: "Tôi không mang chìa khóa, thấy cửa đóng nên không biết bên trong có người không."

Hạ Giản không phải kẻ có tâm cơ gì, không tiếp tục hỏi. Khi hắn đang chuẩn bị mở cửa bỗng nghe thấy Nhiễm Chu khẽ hỏi: "Có phải giám đốc Ngu có rất nhiều bạn không?"

Vấn đề này lại làm khó Hạ Giản rồi.

Vừa nhìn đã biết Ngu Hàn Sinh không phải kiểu người có nhiều bạn bè, nhưng trước mặt người ngoài hắn vẫn phải giữ mặt mũi cho y: "Giám đốc Ngu nhiều bạn lắm."

Biết bao nhiêu ngày ở cùng Hạ Giản, Nhiễm Chu hiểu rõ Hạ Giản là loại người nào, nghe được đáp án khẳng định của hắn, lòng Nhiễm Chu bỗng hốt hoảng.

Hóa ra thế lực của rắn chín đầu còn rất lớn.

Hắn nhanh chóng tìm cơ hội gửi tin báo cáo cấp trên, cấp trên hạ lệnh tiếp tục nằm vùng, nhớ không được rút dây động rừng, tranh thủ một mẻ tóm gọn.

Trong điện thoại, Tạ Kiều nằm trên giường trộm đọc truyện tranh.

Bộ sưu tập đã biến về hình dáng sổ tay tiếp nhận, quy củ nằm trên bàn, có thể nhìn ra nó thực sự sợ bị người ta phát hiện bí mật.

Tạ Kiều rất có hứng thú với Augustine Đại Đế, theo lời của bộ sưu tập thì trong người Đại Đế chảy dòng máu bán thú nhân hèn mọn, từ thanh niên không có tiếng tăm gì bước lên vương tọa Đại Đế.

Tiếc là gặp phải tên thủ hạ phản bội nên mất tích.

Tạ Kiều đoán hẳn là đã chết.

Nhưng bộ sưu tập lại luôn tin tưởng Augustine không chết, ngài chỉ biến mất đi đến một chỗ khác thôi.

Bé thỏ tai cụp lật sang trang truyện mới, cậu đọc suốt một buổi trưa, bụng có hơi đói, nhưng trên đùi còn đang quấn băng làm cậu chẳng muốn xuống giường.

Đúng lúc u linh đang quét dọn nhà cửa, cậu nhìn u linh cầu xin giúp đỡ: "Ông có thể lấy cho tôi chút đồ ăn được không? Cảm ơn ông nhiều."

Cây chổi đang bay trong không trung dừng động tác quét dọn, mở cửa tủ lạnh, một lát sau phòng bếp truyền đến mùi pizza thơm lừng.

Một chiếc đĩa bay về phía Tạ Kiều, trên đĩa là chiếc pizza nhân thịt bò dày cộm, nó bay xuống mép tủ đầu giường, đang lúc cậu muốn cầm thì pizza đột nhiên biến mất.

Thay vào đó là một hộp cà rốt đầy ụ.

"Ngài Ngu?"

Tạ Kiều có chút không chắc chắn.

Ngay khi cuốn truyện tranh đam mỹ cũng bị cướp đi một cách lạnh lùng, cậu lập tức khẳng định người kia chính là ngài Ngu.

Ngoài màn hình, Ngu Hàn Sinh thấy Tạ Kiều không có phản ứng, dừng một chút, lại mua thêm một hộp cà rốt từ trong cửa hàng.

Pizza thịt bò thơm ngào ngạt biến thành cà rốt, tâm lý Tạ Kiều bị mất thăng bằng, cầm lòng không đặng mở miệng: "Thật ra tôi muốn ăn pizza hơn." Cho nên trả pizza u linh làm cho cậu đi.

Một thoáng im lặng.

Trên tủ xuất hiện một phần pizza bò nóng hổi cỡ lớn, so với cái u linh làm còn to hơn gấp đôi, nguyên liệu làm cũng phong phú hơn.

Hình như ngài Ngu không muốn cậu nhận đồ từ người khác, luôn cố chấp cho rằng đồ ngài ấy tặng mới là tốt nhất.

Tự dưng trong đầu Tạ Kiều hiện lên suy nghĩ khó hiểu này, cậu dằn sự khác lạ trong lòng xuống, nói với không khí: "Cảm ơn."

Bởi vì vết thương dưới chân nên mấy ngày nay Tạ Kiều trải qua cuộc sống vô cùng sa đọa, vừa ngồi đọc truyện tranh cổ tích ngài Ngu mua cho vừa gặm khoai tây chiên trong túi.

Ngoài màn hình, Ngu Hàn Sinh xong việc chăm chú nhìn bé thỏ tai cụp béo thêm một vòng, khớp tay gõ gõ màn hình.

Trong điện thoại, đống lông trắng tinh cầm một mẩu khoai tây chiên, bỗng bị một bàn tay lạnh lẽo xách lên.

Mặc dù bị người xách nhưng bé thỏ tai cụp vẫn ôm chặt túi khoai tây chiên trong tay, làm kiểu gì cũng nhất quyết không buông.

Cậu bị xách tới trước đường hầm cho mèo, ngơ ngác nhìn. Ngài Ngu có ý gì đây, muốn cậu chui vào à?

Thế thì chui một vòng vậy.

Bé thỏ tai cụp do dự chốc lát, buông túi khoai tây đang ôm, bò về phía lối vào đường hầm.

Nhưng cậu như bị sét đánh ngang tai, bởi vì cậu không bò vào được!

Quả bóng lông nhỏ chen chúc một hồi vẫn không tài nào vào nổi, lông trên người dựng hết cả lên, rõ ràng nguyên hình của người khác chỉ cao thêm, sao đến phiên cậu lại mập lên?

Cậu hoàn toàn không thể tiếp thu sự thật đau thương này, muốn cố sức chen vào đường hầm chứng minh bản thân không bị biến tròn. Ngu Hàn Sinh vứt bịch khoai tây vào thùng rác, lôi cậu từ cửa đường hầm ra rồi ôm lên.

"Ngài Ngu, anh đừng ôm tôi, tôi nặng lắm." Bé thỏ tai cụp chấp nhận sự thật đau thương cụp hẳn tai xuống, vành tai ửng hồng.

"Giờ em mới biết hả?"

Rắn lớn lạnh lùng hỏi lại.

Điều này không thể nghi ngờ chính là cú bạo kích đối với Tạ Kiều, lỗ tai đầy lông cụp càng thấp. Ngu Hàn Sinh nhìn bé thỏ tai cụp chịu đả kích không những không buông tay mà còn rủ cặp mắt đen nhánh: "Chưa nói không thích nặng mà."  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play