Chương 22

Tạ Kiều kể xong câu chuyện "Thỏ chín đầu đại chiến ác xà" đã là đêm khuya. Cậu chưa hết thèm đánh ngáp một cái: "Chúc ngủ ngon, ngài Ngu."

Ngày mai còn phải hoàn thành nốt bản báo cáo cuối cùng, mặc dù đã đặt đồng hồ báo thức nhưng cậu vẫn sợ bản thân không dậy nổi.

Do đó cậu vừa ngái ngủ vừa hỏi: "Nếu 7 giờ sáng mai tôi còn chưa dậy anh có thể đánh thức tôi không? Nếu bận quá không thời gian cũng không sao."

Ngài Ngu không hồi âm.

Chắc không có thời gian thật rồi.

Tạ Kiều gục đầu ngủ thiếp.

Cậu thực sự ngủ rất sâu. Trong mơ cậu thấy bản thân có nhiều ơi là nhiều cỏ Timothy để ăn, vô thức biến thành nguyên hình thỏ tai cụp, thậm chí còn không nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức.

Điện thoại vẫn rung liên tục nãy giờ.

Bé thỏ tai cụp cáu kỉnh trùm chăn lên đầu lăn qua lăn lại.

[Bạn đời của bạn vẫn còn trong mơ, không nhìn thấy tin nhắn bạn gửi, chắc cậu ấy có giấc mơ đẹp lắm đây]

[Tiếc là cậu ấy cào nát gối mất rồi, bạn cần thay một chiếc gối đầu mới cho cậu ấy]

[Hoặc là bạn nên suy xét tới việc mua một cây gậy mài răng mới? Hôm nay cửa hàng có chương trình khuyến mãi đặc biệt, gậy mài răng mèo chỉ cần một nghìn năm trăm đồng tiền vàng]

Đúng 7 giờ Ngu Hàn Sinh rời giường, cố đè miệng vết thương đang chảy máu, nhìn chăm chú Tạ Kiều ngủ nướng say sưa, chớp chớp hàng mi đen nhánh.

Trong màn hình.

Tạ Kiều nằm sấp trên giường cắn góc gối ngủ ngon lành, nhưng một giây sau...

Chiếc chăn ấm áp trên người không cánh mà bay, toàn thân chợt lạnh lẽo.

Bé thỏ tai cụp nho nhỏ bị xách từ trên giường đặt xuống dưới sàn. Cậu ngơ ngác mở mắt, đôi mắt tròn xoe kinh ngạc, ngốc nghếch ngồi bệt dưới sàn, không hề nhúc nhích xíu nào.

Phải mất một lúc lâu sau cậu mới sực nhớ tới lời nhờ vả ngài Ngu gọi mình rời giường ngày hôm qua.

Cậu cúi đầu nhìn sàn nhà, ai mà biết được... sẽ bị đánh thức kiểu này chứ.

Nhưng mà thực sự rất hiệu quả.

Tạ Kiều lập tức tỉnh táo, nói chậm như rùa bò: "Cảm ơn ngài Ngu nhé."

Cậu ngậm quần áo, tung tăng nhảy nhót vào nhà vệ sinh biến thành hình người thay xong quần áo.

Hôm nay cậu làm đồ ăn từ rất sớm, bốn phần mì thịt bò thêm một bát canh rau.

Cậu đi vào trạm tiếp nhận, đưa đĩa thức ăn cuối cùng cho u linh.

Mới sáng sớm u linh đã chạy tới trạm tiếp nhận quét dọn, mắt thấy cây chổi sắp bay sang phòng khách, cậu bèn nhanh chóng gọi với theo u linh: "Ăn đồ ăn sáng đã."

Cây chổi lơ lửng giữa không trung một lúc, cuối cùng vẫn trở về trạm tiếp nhận.

Tay u linh run run bưng bát canh nhỏ đầy rau: "Tôi ăn cái này là đủ rồi."

"Mì thịt bò cũng làm cho ông, mọi người đều có một phần."

Tạ Kiều không biết sự sợ hãi của u linh bắt nguồn từ đâu, song vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ.

Cậu nói xong câu đó u linh mới chịu cầm đũa gắp từng miếng mì thịt bò, so với cách ăn của Tiểu Lin thì đúng là có chút cẩn thận tới quá mức.

Tạ Kiều không thúc giục, chờ u linh ăn xong miếng mì cuối cùng, cậu lấy báo cáo chăm sóc tiếp nhận ra: "Tôi có thể hỏi ông vài vấn đề được không?"

"Có thể."

Giọng u linh cực khẽ.

"Tên của ông là Sean à?"

Tạ Kiều mở nắp bút.

...

Báo cáo chăm sóc u linh vô cùng suôn sẻ hoàn thành. Ngay cả khi Tạ Kiều hỏi nhược điểm, vốn ban đầu còn tưởng u linh sẽ không trả lời, nào ngờ ác ma bên cạnh đã vội vàng chen miệng nói hộ: "Ông ta biết triệu hoán mấy con ma vật từ dưới lòng đất, sợ nhất là ánh mặt trời."

"Tạ Kiều, nếu cậu đem ông ta phơi nắng ta sẽ dạy cậu phun lửa." Ackles nói bằng chất giọng độc ác.

Tạ Kiều:...

Cậu khá thắc mắc giữa Sean và ác ma có mối hận lớn gì mà lại khiến ác ma luôn muốn đẩy Sean vào chỗ chết.

U linh không nói lời nào, lại cầm cây chổi trong góc cần cù quét dọn phòng ở, quét xong lại lúi húi xách nước tưới cho đám cỏ.

Tạ Kiều đứng dậy khỏi băng ghế, gập báo cáo chăm sóc tiếp nhận, ngay vào lúc cậu khép trang giấy, cuối trạm tiếp nhận có thêm một cánh cửa.

Tạ Kiều mở to mắt.

Có phải cậu... có thể ra ngoài rồi không?!

*

Biên Thành, Bất động sản Ngu thị.

Một vài nhà thiết kế được tuyển dụng vẫn đang vẽ bản vẽ, nhưng Hạ Giản đã liên lạc trước với bên thi công, hy vọng có thể tìm được một đội thi công dày dặn kinh nghiệm trước khi bản vẽ hoàn thành.

"Lạ thật đấy, Biên Thành có không ít đội thi công đang chờ việc làm nhưng lại chẳng có ai chịu đồng ý tiếp nhận hợp đồng của chúng ta."

Hạ Giản không còn nhớ nổi trong vòng một ngày mình đã gọi đi bao nhiêu cuộc điện thoại. Mới đầu khá ngon lành, song chỉ cần nghe thấy hắn là người Ngu thị thì lập tức cúp máy.

Hắn nghĩ tới một khả năng, giọng điệu trở nên căng thẳng: "Có phải chúng ta vô tình đắc tội ai không?"

Ngu Hàn Sinh dừng lật tài liệu chính sách trên tay, nét mặt không chút thay đổi, khiến người ta khó phát hiện suy nghĩ của y.

Đúng lúc này, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.

"Vào đi."

Hạ Giản cầm điện thoại chuẩn bị ra ngoài.

Cửa mở, Lý Trạch bước tới cùng hai người.

Anh ta nhìn Ngu Hàn Sinh giới thiệu: "Giám đốc Ngu, đây là giám đốc Tôn Tiên Tắc của Bất động sản Minh Tắc, còn đây là thư ký của giám đốc Tôn."

Bước chân đang đi của Hạ Giản khẽ khựng lại, nhìn Ngu Hàn Sinh, Ngu Hàn Sinh chỉ hơi ngước mắt.

Giám đốc Tôn nhìn quanh căn phòng trang trí đơn giản, mỉm cười: "Hình như giám đốc Ngu hơi bạc đãi bản thân thì phải."

Đợi Hạ Giản và Lý Trạch ra ngoài, ánh mắt giám đốc Tôn nhìn vào bóng lưng Lý Trạch bị cụt một tay, khẽ nói một câu: "Cũng nên đổi một thư ký tốt hơn."

Dù giám đốc Tôn đã đè thấp giọng, nhưng vẫn bị Lý Trạch đang khép cửa nghe thấy, anh siết chặt bàn tay còn lại.

Ngu Hàn Sinh ngước mắt nhìn thư ký quyến rũ bên người giám đốc Tôn: "Có người một tay còn giỏi hơn khối người khác."

Cổ họng Lý Trạch nghẹn ngào, đóng cửa.

Giám đốc Tôn nghẹn lời, vốn định tìm một đề tài, nhưng bây giờ cũng không thèm khách sáo nữa: "Cậu lấy được khu Lâm Uyên với giá năm triệu tệ, hiện giờ giá đất tăng hơn năm lần khiến biết bao người ghen tị đỏ mắt."

"Biên Thành chỉ là một thành phố nhỏ, người làm bất động sản phải hiểu tường tận gốc rễ, nếu không chịu bỏ tí thịt thì sao tìm được đội thi công."

Giám đốc Tôn vừa nói vừa quan sát phản ứng của Ngu Hàn Sinh. Người thanh niên này còn bình tĩnh hơn ông ta nghĩ, trên mặt không thấy một tia tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn ông ta khiến ông ta sởn da gà.

Ông ta chỉ đành đi thẳng vào vấn đề: "Công ty chúng tôi cũng nhận làm thầu công trình, khối đất khu Lâm Uyên này chúng ta cùng nhau khai phá, lấy xu hướng giá nhà hiện nay của Biên Thành chắc chắn anh sẽ không thiệt."

Nếu không phải do Ngu Hàn Sinh ngáng chân thì khối đất Lâm Uyên này cũng là của ông ta rồi.

Ngu Hàn Sinh cụp mắt.

Thấy Ngu Hàn Sinh không nói gì, giám đốc Tôn khẽ mỉm cười: "Cường long không áp địa đầu xà, cậu có thể suy nghĩ thêm."

(*) Cường long không áp địa đầu xà: Rồng mạnh cũng không áp được rắn trong hang ổ của nó, tương tự câu Phép vua thua lệ làng.

"Rắn?"

Ngu Hàn Sinh chợt ngước mắt nhìn, môi mỏng nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ: "Ông xứng sao?"

Giám đốc Tôn sững sờ một chập, kẻ làm ăn buôn bán ai mà chưa từng cúi đầu khom lưng, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta gặp một kẻ kiêu ngạo như Ngu Hàn Sinh.

Nếu kẻ có chống lưng mà kiêu ngạo thì cũng thôi đi, nhưng Ngu Hàn Sinh lại chẳng có gì, ngay cả văn phòng đi thuê cũng là tòa nhà cũ nát rẻ tiền.

Hơn nữa lúc trước nói cùng phát triển có thấy lộ vẻ mặt gì đâu, chả hiểu sao vừa nói đến rắn đã lên cơn.

Ông ta vác vẻ mặt lạnh lẽo rời khỏi văn phòng, ông ta sẽ chống mắt chờ coi Ngu Hàn Sinh thuê được người xây nhà từ xó nào.

Lý Trạch tiễn giám đốc Tôn rời đi trong không vui, bước vào văn phòng lo lắng hỏi: "Để giám đốc Tôn đi như vậy không có vấn đề gì chứ?"

Tuy rằng anh ta không thích kẻ trong ngoài bất nhất như giám đốc Tôn, nhưng tập đoàn Minh Tắc rất mạnh ở vùng Tây Bắc, không có đội thi công nào không dây mơ rễ má với giám đốc Tôn.

Có khi không muốn nhịn cũng phải nhịn.

"Không sao."

Rắn lớn nhướng mày, lộ vẻ cao ngạo bất kham từ trong xương tủy.

Ngay cả khi y vẫn đang trong tình trạng suy yếu nhất của cuộc đời, song không ai có thể nhận ra, ngoài một giọt máu nhỏ bé khó phát hiện chảy dưới bộ vest.

*

Trước khi Tạ Kiều rời đi, cậu tắm rửa sạch sẽ, thay một chiếc áo hoodie và một cái quần dài, tóc cậu cũng mọc dài rũ tới đuôi mắt, cậu còn tự cắt cho mình một quả đầu ngắn mát mẻ.

Buổi chiều cậu nấu một bữa thịt bò thịnh soạn, gồm có hamburger thịt bò, lẩu bò, canh bò viên và salad rau, xong xuôi bưng tất cả đến trạm tiếp nhận cho mọi người.

"Tôi phải đi rồi." Tạ Kiều khụt khịt mũi, cậu cũng không biết sau khi rời khỏi đây có thể gặp lại mọi người không, có lẽ sẽ có một nhân viên mới tới chăm sóc họ.

Chẳng qua không ai có phản ứng gì.

Ác ma cúi đầu cắn hamburger bò, yêu tinh suýt chút ngã vào bát canh thịt, may mà được u linh kéo kịp, còn người cá thì tò mò nhai đĩa.

Tạ Kiều: ...

Cậu đành phải nhấn mạnh một lần nữa: "Tôi thật sự phải đi á."

Ni Ni từ buồng giam đi ra, nhảy lên tay cậu cọ cọ, chiếc vòng bằng cỏ trên tay cậu lập tức mọc ra một chiếc lá xanh non mềm mụp, Tạ Kiều sờ cái đầu trọc lốc của nó: "Hẹn gặp lại, Ni Ni."

Tiểu Lin ngồi xổm trong góc cũng cố gắng lần mò nửa ngày, cuối cùng lấy ra được một hạt ngọc trai, tựa như hiến vật quý dâng cho Tạ Kiều.

Những giọt nước mắt người của người cá sẽ hóa thành ngọc trai, Tiểu Lin là một người cá vô cùng dũng cảm, trước giờ chưa thấy cô khóc bao giờ, hạt ngọc trai này đúng là một món quà vô cùng quý giá.

"Cảm ơn Tiểu Lin."

Tạ Kiều cẩn thận cất nó.

Tiểu Lin hé miệng cười, lộ hai hàm răng sắc nhọn lóe sáng.

Trên người u linh chẳng có thứ gì, tựa hồ không biết phải làm sao nên bèn trở về phòng khách. Đến khi quay lại đã thấy một chiếc cốc rót đầy nước lơ lửng trên không trung, hắn đưa nó cho Tạ Kiều.

"Hẹn gặp lại, mọi người."

Tạ Kiều xúc động nhận quà chia tay.

Dưới sự chứng kiến của mọi người cậu rời khỏi trạm tiếp nhận, sau khi khép cửa, hiếm khi được được một lần tưới nước cho đám cỏ, cũng coi như chút lòng thành của cậu cho chúng.

Không ngờ đám cỏ lại ồn ào bất mãn.

"Sáng tưới rồi mà sao chiều còn tưới nữa thế, muốn tụi này chết đuối đúng không?"

"Xùy, con thỏ tai cụp độc ác."

"Cụ cố nhà tôi từng nói không được tin bất cứ con thỏ nào hết. Bọn nó sẽ không bao giờ thay đổi được thói ăn cỏ, nó không chiếm được thể xác tụi mình nên muốn dìm chết tất cả á."

Tạ Kiều: ...

Cậu lẳng lặng buông bình tưới nước trên tay xuống.

Trước khi rời đi cậu còn một chuyện quan trọng muốn làm.

...Viết thư tạm biệt ngài Ngu.

Cậu đến phòng sách ngồi vào bàn mở nắp bút, lấy một tờ giấy trắng bắt đầu viết.

"...Ngài Ngu là con rắn tốt nhất tôi từng gặp. Mặc dù tôi chưa từng nhìn thấy rắn, bạn bè cũng không nhiều nhưng ngài Ngu là một người cực kỳ quan trọng..."

Cậu viết gần một tiếng mới nhận ra được rằng mình có bao nhiêu lời muốn nói với ngài Ngu, viết nữa sẽ đến đêm, cậu chỉ đành dừng bút tại đây.

Sau khi viết xong, cậu bỏ xấp giấy vào một phong bì lớn rồi đặt lên trên bàn.

Xong xuôi tất cả, bé thỏ tai cụp xách ba lô đi đến trạm tiếp nhận vẫy tay chào tạm biệt mọi người, một tay cầm ly nước u linh cho một tay thấp thỏm cầm tay nắm cửa.

Trong lòng cậu vô cùng hưng phấn, hít sâu một hơi, từ từ vặn tay nắm cửa.

Một tiếng kẽo kẹt...

Cửa mở.

Chương sau sài gấp khoảng 3 lần chương này nha ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play