Triệu Thừa Hoằng vừa rống xong, một đội ngũ xuất hiện ở hướng cổng thành, trông giống cấm vệ của kinh thành. Có thể điều động cấm vệ là những người giàu có hoặc quý nhân.
Một đống vai phụ trên mặt đất nhanh chóng xếp thành đội hình phòng thủ, sẵn sàng chiến đấu. Thẩm Bình Nam bảo vệ Tiêu Mạch Mạch, “Đây là chuyện giữa hai chúng ta, Triệu tướng quân muốn nâng lên cấp quốc gia hay sao? Chúng ta ở trong núi chỉ làm người bị thương chứ không giết người, tôn phu nhân không bị chút sứt mẻ nào.”
Triệu Thừa Hoằng còn sửng sờ hơn hắn, nheo mắt nhìn xem kẻ mù nào đến cứu giúp. Hắn Triệu tướng quân nếu muốn mang theo đội ngũ thì đã mang từ sớm, làm gì đến lượt gả anh hùng khua chiêng gõ trống này?
Đội ngũ kia còn chưa tới, đã có giọng nói lớn từ xa truyền đến, “Liễu muội muội ~ đừng sợ ~ Chính Tu ca ca tới cứu nàng đây ~~~”
Triệu Thừa Hoằng: “……”
Ăn bổng lộc lại không làm việc, mỗi ngày quá rảnh rỗi đến nỗi hốt hoảng, Triệu tướng quân muốn nổi dậy.
Cũng may đây là Vương gia não tàn, Thẩm Bình Nam thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Thục ước gì Thập Nhị vương gia tới. Thẩm Bình Nam kêu Tiêu Mạch Mạch về nhà, nàng có thể viện mọi lý do để không quay về. Nếu Triệu Thừa Hoằng kêu nàng về nhà, nàng nàng nàng…… Nàng không biết nói thế nào. Nữ huấn không dạy cách chống lại lang quân…… Tất cả đều là phải nghe lời.
Không biết có đọc thư hòa ly chưa, không biết có ký chưa. Nếu nàng nói ra sự bất bình của mình, Triệu Thừa Hoằng nhất định sẽ nói rằng nàng tự mình suy diễn lung tung. Dù sao hắn là Triệu tướng quân thì chẳng bao giờ sai cả.
Bụi đất cuồn cuộn, một đội ngũ nhanh chóng đến, sau đó đội ngũ tách ra ở giữa, lộ ra xe ngựa của Thập Nhị vương gia. Thập nhị vương gia chờ tro bụi rơi xuống đất mới vén rèm lên, “Liễu muội muội ~ ta tới muộn rồi!”
Triệu Thừa Hoằng lạnh lùng nói, “Thỉnh ngài gọi là Triệu phu nhân!”
Thập Nhị vương gia đâu sửa miệng dễ dàng như vậy, “Không cần, một ngày là Liễu muội muội của ta thì sẽ là Liễu muội muội suốt đời ~”
Triệu Thừa Hoằng tức muốn nổ tung, nếu con rùa này không phải họ Tào, hắn có thể bị đánh cho đến lúc hoài nghi về cuộc sống luôn!
Thập Nhị vương gia xuống xe ngựa, lao tới an ủi Liễu Thục, hắn định kéo bàn tay bé nhỏ kêu Liễu Thục tránh ra, đau lòng.
Triệu Thừa Hoằng thừa dịp nắm chặt lòng bàn tay mình, sức lực của Liễu Thục giống như cào nhột, bàn tay nhỏ bé bị Triệu Thừa Hoằng bắt được, không cách nào rút ra.
Thật là một nhà vui mừng, một nhà sầu.
Thập Nhị vương gia hậm hực quay đầu, xụ mặt, “Thật to gan!” Sau đó vòng qua vài người chạy tới chỗ Thẩm Bình Nam, “Sơn tặc?”
Thẩm Bình Nam chắp tay nói: “Thẩm Bình Nam của Tề quốc, đây là tiện nội Tiêu Mạch Mạch. Có chút hiểu lầm, Vương gia đã vất vả chạy một chuyến.”
Tiêu Mạch Mạch đã gặp hắn, Vương gia cảm thấy xấu hổ vì phán đoán sai lầm. Thẩm Bình Nam rất nổi tiếng ở Đại Lương, Thập Nhị vương gia vô cùng kinh ngạc, “Danh tướng à? Vẫn còn sống hay sao? Vinh hạnh được gặp.” Đại tướng quân ngày nào đánh nhau với ngươi đã chết……
Thập Nhị vương gia cũng cảm thấy mình không nên nhún nhường, lập tức thay đổi thiết lập cá nhân, “E hèm, coi như cũng là vị tướng thật sự, không bắt nạt Liễu muội muội của ta. Nếu không, bổn vương sẽ không để ngươi ra khỏi Huyền Vũ môn được!”
Thẩm Bình Nam lại chắp tay, “Đa tạ Vương gia.”
“Đã là hiểu lầm, vậy bổn vương không bận tâm nữa. Liễu muội muội, lệnh tôn nhờ ta đưa nàng về phủ, nàng nhìn nè……” Thập Nhị vương gia nhìn chằm chằm hai tay đang nắm chặt, bất đắc dĩ nói, “Buông tay ra.”
Liễu Thục không thoát được, ngước nhìn Triệu Thừa Hoằng. Đây là lần đầu tiên hai người nhìn nhau nghiêm túc trong ngày hôm nay, ánh mắt nàng rất nhợt nhạt, nhìn chằm chằm một lúc có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo. Triệu Thừa Hoằng càng nhìn càng hoảng sợ, chậm rãi buông ra, Liễu Thục lên xe ngựa với Thập Nhị vương gia.
Triệu Thừa Hoằng đi theo hai bước, dùng sức nói, “Ta không hòa ly.”
Rèm xe ngựa từ từ khép lại, giọng nói của nàng kiềm chế và bình tĩnh, “Vậy Triệu tướng quân viết hưu thư đi.”
Xe ngựa rời khỏi vùng ngoại ô phía bắc, Triệu Thừa Hoằng thất thần như bị sét đánh.
Tiêu Mạch Mạch nhìn Liễu Thục rời đi, kích động duỗi tay hét to, “Liễu tỷ tỷ, ngươi dẫn ta đi với……”
Thẩm Bình Nam giữ chặt nàng, “Nàng đừng xen vào, hãy trở về với ta.”
Tiêu Mạch Mạch hất hắn ra, “Ta không về!” Nghĩ đến bản thân có thể khóc một rổ nước mắt, “Trở về nhìn chàng nạp thiếp à?”
“Nương ta chẳng qua muốn thêm vài tôn nhi, đừng giận nhé?” Ánh mắt Thẩm Bình Nam sáng quắc, không bỏ qua những biểu hiện trên mặt nàng.
Quả nhiên, Tiêu Mạch Mạch vỡ òa trong tích tắc, ngay cả hài tử cũng tức giận, “Đi đi! Kêu bọn họ sinh cho chàng! Di dân, lập tức di dân! Không thể chờ thêm khắc nào nữa! Triệu tướng quân, đi đường nào đến Hộ Bộ?”
Triệu Thừa Hoằng đang hóa đá nên không bận tâm phản ứng nàng, Thẩm Bình Nam ôm chặt nàng, trên gương mặt liệt xuất hiện một nụ cười, “Không có thiếp nào cả, đuổi từ sớm rồi. Cho dù nạp thiếp cũng phải để nương tử nhìn xem phải không?”
“???Còn muốn ta tìm thiếp cho chàng?”
“Không muốn.” Thẩm Bình Nam vén tóc mai vương vãi của nàng vào tai, “Ta chỉ cần một mình nàng. Nàng biết không? Lúc ta trở về, nhìn thấy một phòng cô nương mà sửng sốt, sau đó nghe nói nàng tức giận nên bỏ đi, còn tưởng rằng nàng về cung chứ.”
Tiêu Mạch Mạch tự hào, “Về cung sẽ bị chàng tìm được ngay.”
Thẩm Bình Nam nghĩ đến quãng thời gian lo lắng đó, giọng nói run run, “Đúng vậy, thái tử nói nàng không về. Không về thì có thể đi đâu?”
Mười năm chinh chiến, Thẩm tướng quân có tâm lý sánh ngang với một kẻ sát nhân biến thái, hoảng sợ cưỡi ngựa chạy đi tìm khắp kinh thành. Ngay cả mương nước thối ở thành tây cũng không bỏ qua, phó tướng liên tục nhấn mạnh rằng nước quá thối, quận chúa không thể nhảy xuống đó. Thẩm tướng quân không quan tâm, cuối cùng vớt ra hai con cá chạch trong nước mới bỏ cuộc.
Khi thái tử điện hạ chạy tới, Thẩm tướng quân đã thúi hoắc đến nỗi không thể gặp người. Thái tử điện hạ chưa bao giờ thấy Trấn Nam đại tướng quân lôi thôi như vậy, thủ hạ vội vàng lấy khăn bao lại để khỏi va chạm vào thái tử.
Thái tử nói với Thẩm tướng quân, “Đã thông báo cho ám vệ, có tin tức sẽ nói với ngươi trước. Mau về nhà tắm rửa, đừng để Mạch Mạch bị ngộp khi nàng trở lại.”
Thẩm tướng quân sửa sang lại sạch sẽ, ám vệ cũng truyền tin đến. Nàng chạy về hướng nam!
Thẩm Bình Nam đuổi theo suốt chặng đường, ám vệ thỉnh thoảng truyền tin đến, đã đến biên giới, đã vào Nam Lương, chạy đến phủ của Triệu Thừa Hoằng……
Triệu Thừa Hoằng bảo vệ phủ đệ rất chặt, ngay cả trên đường về phủ từ thượng uyển cũng chặt chẽ không có kẽ hở. Cứ như thể có người muốn cướp tức phụ của hắn, Thẩm Bình Nam lo lắng không làm được gì. May mắn thay, Triệu phu nhân một mình du ngoạn đến núi Hoài Ngọc, mang theo vài hộ vệ vô dụng, xem như một bước đột phá.
Thẩm Bình Nam còn sợ hãi trong lòng, “Bụng nàng đã lớn, nếu xảy ra chuyện gì, Đại Tề sẽ sụp.”
Có thể xúc phạm Tiêu Mạch Mạch nàng nhưng tuyệt đối không thể xúc phạm mẫu quốc, “Đại Tề sẽ không bao giờ đoản mệnh giống ta!”
Thẩm Bình Nam ân cần giải thích, “Nếu nàng có chuyện, ta sẽ tự tử theo, biên giới của Đại Tề không có người bảo vệ sẽ bị sụp phải không?”
Tiêu Mạch Mạch: “……”
“Cho nên, về sau đừng làm ta sợ, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau bàn bạc, nàng phải tin ta.” Thẩm Bình Nam ghé vào tai nàng thì thầm, “Trở về với ta nhé?”
Tiêu Mạch Mạch: “…… Được rồi.”
Thẩm Bình Nam thở phào nhẹ nhõm, không biết chữ cũng khá tốt, dễ dỗ. Hắn từ biệt Triệu Thừa Hoằng, nói phải về Tề quốc.
Triệu Thừa Hoằng phục hồi tinh thần, khó tin, “Cứ vậy mà trở về? Hả? Lập tức? Được rồi, hẹn gặp lại.”
Thẩm Bình Nam dẫn tức phụ đi sâu vào rừng rồi biến mất. Triệu Thừa Hoằng bày tỏ sự nghi ngờ mà mỗi nam nhân đều có, “Sao tức phụ của người khác dễ dỗ vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT