Giọng nói đó vừa vang lên, cơ hồ mọi người đều giật nảy mình.
Rốt cuộc là ai mà lại cuồng vọng như vậy, tới Tiên tứ chi bảo – Thiên Thủy thần châm cũng không để vào mắt!
Lại nói, đây chính là Tiên Tứ đại hội do Kính Thủy môn cử hành.
Khẩu xuất cuồng ngôn như vậy, há chẳng phải chính diện khiêu khích Kính Thủy môn sao?
Các lộ tu chân giả đang kinh ngạc, chỉ thấy Chiêu Dương thiên sư ngẩng đầu, hai tay để sau lưng, được một đám đông đệ tử Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo vây quanh, nghênh ngang bay ra khỏi đám người.
“Chiêu Dương đạo hữu! Ngươi có ý gì đây?” Kính Thủy môn chủ trầm mặt lại, hỏi.
Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện, hắn đã nhìn ra Lê Chiêu Dương của Long Hổ môn tới Kính Thủy môn lần này, chỉ sợ không phải để xem hội, mà là chủ ý tới phá hoại!
“Ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu sao? Thân là môn chủ Kính Thủy môn, năng lực lý giải của ngươi tệ vậy sao?” Lê Chiêu Dương vẫn ngẩng đầu, rất ngạo mạn quát mắng “Ngươi đã không hiểu, vậy ta nói thẳng ra cho ngươi.

Kiện Thiên Thủy thần châm đó của ngươi chẳng qua chỉ là món hàng hạng ba mà thôi.

Thật làm ta mất hứng.

Ta còn cho rằng, đám tiên trưởng của Kính Thủy môn các ngươi sẽ ban thưởng món đồ gì tốt một chút cho các ngươi! Làm cả nửa ngày, cuối cùng chỉ ban xuống một cây kim hỏng, cho ta may quần áo ta cũng lười chẳng muốn dùng.”
Môn nhân Kính Thủy môn nghe Lê Chiêu Dương chê bai trấn sơn chi bảo của Kính Thủy môn thậm tệ như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ phẫn nộ.
Có một số đệ tử có sức khống chế hơi kém, thậm chí đã mắng chửi ra miệng.
Trong lòng Kính Thủy môn chủ càng phẫn nộ, hắn không ngờ Lê Chiêu Dương lại chuyên tới để quậy phá.
Tuy Lê Chiêu Dương tới từ Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, còn là sư đệ của chưởng môn Thiên Sư đạo Trương Tụng Li.

Nhưng người ta đã khi phụ mình tới như vậy, hắn không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Nếu không, trước mặt tất cả tu chân giả ở đây, Kính Thủy môn bọn hắn chẳng phải mất mặt hết cả sao?

Thế là, hắn không chút khách khí nói với Lê Chiêu Dương: “Chiêu Dương đạo hữu, ngươi đã cảm thấy chí bảo Thiên Thủy thần châm của Kính Thủy môn ta giống như đồng nát sắt vụn, không dùng được làm gì.

Vậy không bằng chúng ta mỗi bên thi tài, tỉ đấu một phen, thế nào?”
Lê Chiêu Dương cười châm chọc, đáp ứng ngay: “Được đấy! Ta đang muốn xem thử tiên tứ chi bảo của Kính Thủy môn các ngươi rốt cuộc lợi hại tới đâu!”
Kính Thủy môn chủ vừa nghe, đột nhiên hiểu ra.
Lê Chiêu Dương sở dĩ nói như vậy là để làm nhục Kính Thủy môn, làm giảm sức ảnh hưởng đang mở rộng nhờ Tiên Tứ đại hội của Kính Thủy môn.
Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo bao nhiêu năm nay cấp tốc mở rộng thế lực, ngoại trừ Ma tông không màng thế sự ra, đã ngồi vững ở cái ghế tu chân giới đệ nhất đại phái.
Đại bộ phận tu chân giả của tu chân giới đều trông mặt Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo mà làm việc.
Bọn họ tự nhiên không muốn có một môn phái tu chân thứ hai đột nhiên quật khởi, khiêu chiến địa vị bá chủ của Thiên Sư đạo.
Môn chủ Kính Thủy môn nghĩ thông chỗ này, sự phẫn nộ trong lòng càng khó kiềm chế.
Hắn tịnh không có lòng tranh hùng với Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, thật ra, Kính Thủy môn cho dù được Thiên Thủy thần châm, cũng còn lâu mới bằng được Thiên Sư đạo.
Bởi vì Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li là một trong tứ đại đỉnh phong cường giả, tu vi đã tới mức xuất thần nhập hóa.
Cho dù hắn có Thiên Thủy thần châm, cũng không nhất định có thể là đối thủ.
Thế nhưng, Thiên Sư đạo lại vũ nhục đàn áp Kính Thủy môn hắn không chút đạo lý như vậy!
Điều này không khỏi khinh người quá đáng rồi!
Cho dù thực lực Kính Thủy môn tương đối yếu kém, nhưng trước mặt mấy vạn tu chân giả này, hắn không thể để mất mặt Kính Thủy môn, nếu không, một đoạn thời gian rất dài sau này, Kính Thủy môn không cách gì ngẩng đầu lên được.
“Đạo sĩ thúi của Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo đó thật khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Mỗi tên đều huênh hoang hống hách, thật muốn đập một phát vỡ mặt bọn chúng.” Vân Phi làm mặt quỷ, bực dọc nói.
Cô hết sức chán ghét tu chân giả của Thiên Sư đạo.
Thi Thận hừ lạnh một tiếng, cũng bất mãn nói: “Bọn chúng ỷ thế hiếp người, ỷ mạnh hiếp yếu, cũng phải có hạn thôi chứ.

Đằng này còn phá cả Tiên Tứ đại hội của Kính Thủy môn, không khỏi quá đáng rồi!”
Tôn Tiểu Lan cũng không có bất cứ hảo cảm gì với Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, bèn xen vào: “Hi vọng Kính Thủy môn chủ có thể dạy dỗ những đạo sĩ ấy thật thích đáng, tiêu diệt nhuệ khí của chúng.”
Vân Phi vỗ tay cười: “Đúng! Tiêu diệt nhuệ khí của chúng! Tốt nhất là có thể đánh cho mấy thằng cha đó răng rơi đầy đất, nếu không bọn chúng vẫn còn vô pháp vô thiên đấy!”
Triệu Thụy mắt nhìn tình huống ở Kính hồ, tai nghe đám Tôn Tiểu Lan bàn luận, không khỏi cười cười.
Hắn cảm thấy, Vân Phi và Tôn Tiểu Lan suy nghĩ không khỏi quá ngây thơ rồi.
Lê Chiêu Dương biết rõ Kính Thủy môn được một kiện tiên tứ chi bảo – Thiên Thủy thần châm, vẫn dám công khai khiêu khích Kính Thủy môn.
Điều đó có nghĩa là Lê Chiêu Dương còn có con bài bí mật không cho người ta biết.
Nếu không, lão sẽ không ngu ngốc bước ra làm vậy.
Cách nghĩ này của Triệu Thụy còn chưa biến mất trong đầu, Kính Thủy môn chủ đã ra tay.
Do bị nỗi nhục to lớn, Kính Thủy môn chủ dốc hết toàn lực, tuyệt không lưu tình.
Trong miệng hắn ngâm tụng một câu pháp quyết, nâng Thiên Thủy thần châm lên.
Chỉ thấy quang mang màu bạc trên Thiên Thủy thần châm đột nhiên tỏa mạnh, chói mắt người ta.
Trong khi ngân sắc quang mang lan tỏa ra xung quanh, không khí vốn khô hanh bỗng trở nên ẩm ướt, khắp nơi đầy hơi nước.
Tiếp đó, tiếng nước chảy lờ mờ từ chân trời truyền tới, truyền thẳng vào tai mọi người.
Tiếng nước chảy đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang dội, giống như tiếng sấm, chấn muốn điếc tai.
“Thiên Hà đảo tiết!”
Kính Thủy môn chủ đột nhiên quát lớn một tiếng, khống chế Thiên Thủy thần châm, đâm một cái vào không trung.
“Ầm!”
Một tiếng sét nổ trên không, sóng lớn ngất trời giống như ngựa hoang sổng chuồng đột nhiên xuất hiện trên không, từ chín tầng trời rơi xuống, giống như thiên hà trút ngược, mang theo uy thế vô cùng, gào rít cuốn tới Chiêu Dương thiên sư.

Mấy vạn tu chân giả đứng nhìn, không khỏi đồng loạt phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Thiên Thủy thần châm này không hổ là tiên tứ chi bảo, uy lực lại kinh người như vậy!
Nếu bị cơn sóng phô thiên cái địa đó cuốn đi, cho dù bọn họ là những tu chân giả tu vi cao thâm, cũng chỉ có chết!
Tu chân giả và các lộ yêu ma quỷ quái vội vàng thi triển pháp thuật, kẻ độn địa thì độn địa, người phi thiên thì phi thiên, lao nhao tránh né, để khỏi bị vạ lây bởi hai vị Hợp Thể kì cường giả đối quyết.
Nhất thời, trên bờ Kính hồ gà bay chó chạy, hoảng loạn vô cùng, khắp nơi đầy những người giống như ruồi mất đầu.
Vân Phi và Tôn Tiểu Lan hai người đối mặt với cơn sóng thanh thế kinh người như vậy càng bị dọa tới mức hoa dung thất sắc, luôn miệng thúc giục Triệu Thụy và Thi Thận mau mang bọn họ tránh ra.
Bất quá, Triệu Thụy vẫn ngồi trơ ra đó, không nhúc nhích tí nào.
Bởi vì hắn biết Lê Chiêu Dương sẽ thay hắn ngăn trở cơn sóng ngút trời này.
Quả nhiên, mắt thấy cơn sóng sắp cuốn tới Lê Chiêu Dương, Lê Chiêu Dương không hoảng không loạn vẫy tay lên không, một hạt châu tròn tán phát hồng quang chói chang liền xuất hiện trong tay lão.
Lão ngâm tụng một câu pháp quyết, hạt châu đó bắt đầu cấp tốc xoay chuyển, quang mang màu đỏ càng lúc càng sáng, càng lúc càng kịch liệt.
Sau cùng, tia sáng màu đỏ lại ảo hóa thành từng ngọn lửa, bắn ra bốn phương tám hướng, mà hạt châu đó giống như một mặt trời nhỏ xíu, không ngừng bắn lưỡi lửa ra xung quanh.
Nhiệt độ quanh Kính hồ bắt đầu nhanh chóng tăng lên, lượng nước trong không khí cũng nhanh chóng bốc hơi.
Cơ hồ mọi người đều cảm thấy mình như rơi vào trong lò lửa, nóng tới mức toát mồ hôi hột ướt đẫm lưng.
Khi hạt châu đó giãn nở tới một hạn độ nhất định, Chiêu Dương thiên sư đột nhiên duỗi ra hai ngón tay, chỉ vào hạt châu đó, quát lạnh một tiếng: “Long Hổ Lôi Hỏa chú!”
“Vù!”
Hạt châu đó bỗng dưng bạo phát ra ngọn lửa hừng hực bốc cao tới trăm mét, hình thành một cơn lũ lửa to lớn, va chạm trực tiếp với ngọn sóng ngút trời đang ập tới!
Thủy hỏa tương khắc, hai loại pháp thuật hoàn toàn bất đồng đập vào nhau, phát ra tiếng va chạm kinh thiên động địa.
Một lượng lớn nước sông bị nhiệt độ cao làm bay hơi trong chớp mắt.
Sóng xung kích to lớn sinh ra do pháp thuật va chạm, cuốn theo những hơi nước đó khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Phương viên mấy chục dặm đều bị bao phủ trong hơi nước mịt mờ, ngoài năm mét không thấy rõ bóng người.
“Oa! Đó là pháp bảo gì! Lại có uy lực lớn như vậy!” trong những tu chân giả đứng nhìn, có người không nhịn được gào lớn lên.
“Lôi Hỏa thần châu! Nhất định là Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo trấn sơn chi bảo – Lôi Hỏa thần châu!” Có tu chân giả biết nhiều hiểu rộng nhận ra kiện pháp bảo đó trước tiên.
“Lại là bảo bối đó à! Chẳng trách lại lợi hại như vậy!”
“Đúng đó! Lôi Hỏa thần châu dường như cũng là tiên tứ chi bảo.

Năm trăm năm trước, Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo cử hành Tiên Tứ đại hội, đã ban xuống kiện bảo vật này.”
“Chậc chậc, thật là mở mắt mà, hai đại cường giả đều dựa vào tiên tứ chi bảo tiến hành đấu phép, đây là một cảnh mấy trăm năm khó gặp một lần đấy!”
“Không biết ai có thể thắng trong trường đấu phép này?”
“…”
“…”
Trong khi mọi người bàn luận lao nhao, tình hình trên chiến trường đã có thay đổi.
Chiêu Dương thiên sư lôi ra Lôi Hỏa thần châu, uy lực càng lúc càng lớn, ngọn lửa bắn ra càng lúc càng nóng rực, sau cùng hình thành tường lửa bốn mặt cao ngất, vây lấy Kính Thủy môn chủ trong đó, rồi từ từ ép lại.
Kính Thủy môn chủ khống chế Thiên Thủy thần châm, thi triển pháp thuật Thiên Hà đảo tiết, không ngừng triệu hoán nước sông, hi vọng có thể dập tắt ngọn lửa.
Thế nhưng, uy lực của Lôi Hỏa thần châu thực sự quá lớn, hắn bất quá cũng chỉ có thể tạm thời ngăn cản tốc độ ép tới của bức tường trăm mét.
Hỏa tường càng lúc càng gần, nhiệt độ gần đó cũng càng lúc càng cao, Kính Thủy môn chủ cũng cảm thấy càng lúc càng lực bất tòng tâm.
Hắn đã không cách nào chống cự lại thế tiến công của Chiêu Dương thiên sư.
Lại chống đỡ thêm một lúc, Kính Thủy môn chủ khó bề tiếp tục, bèn chán nản than thở, buông bỏ phòng ngự: “Lôi Hỏa thần châu thật lợi hại, Chiêu Dương thiên sư thật lợi hại.

Ta thua rồi.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của đám đệ tử Kính Thủy môn đều hiện lên vẻ bi phẫn.
Mấy trăm năm mới chờ được một lần Tiên Tứ đại hội, lại kết thúc như vậy, làm sao không khiến bọn họ chán nản?
Những tu chân giả đứng bên ngoài xem đánh nhau tuy đồng tình với Kính Thủy môn, hết sức phản cảm với cách làm bá đạo của Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo.
Nhưng đồng thời, trong lòng bọn họ cũng bất lực, âm thầm lo lắng sợ hãi đối với sự cường đại của Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo.
Lê Chiêu Dương trong Thiên Sư đạo bất quá xếp hàng thứ năm, nhưng lão có nắm tiên vật như Lôi Hỏa thần châu này, thực lực đã đủ ngạo thị quần hùng.
Đỉnh phong cường giả bế quan tu luyện Long Hổ Khai Thiên đã lâu, Trương Tung Li đó, thực lực còn tới mức nào nữa?
Lê Chiêu Dương thấy hết vẻ sợ sệt của mọi người, chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái vô cùng, không khỏi ngẩng đầu, ha ha cười lớn, trong tiếng cười đầy vẻ đắc ý.
Trước mặt mấy vạn tu chân giả và yêu ma quỷ quái, lão chèn ép Kính Thủy môn chủ, uy phong này đúng là tạm thời không hai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play