“Này! Tiểu Thụy, ngươi làm ăn nhanh lên chút.
Tiên Tứ đại hội sắp bắt đầu rồi.” Bên ngoài một gian phòng do Kính Thủy môn chuẩn bị cho khách, Tôn Tiểu Lan đang nóng nảy quát Triệu Thụy.
“May mà ngươi còn là tu chân giả! Không ngờ lại còn ngủ nướng!” Vân Phi cũng bĩu môi đứng bên ngoài, rất bất mãn phụ họa.
“Biết rồi.
Tới liền đây.” Triệu Thụy lờ đờ đáp một tiếng, lăn qua trên chiếc giường bằng nước, ngồi dậy.
Mục đích hắn tới đây là để tìm Huyền Linh đại sư, tìm cách phong ấn oán niệm của La Hầu, đối với cái gì kêu là Tiên Tứ đại hội, kì thực hắn chẳng có hứng thú gì.
Bất quá, đã có Tôn Tiểu Lan và Vân Phi ở bên ngoài thúc giục, hắn chỉ có thể cùng họ đi xem.
Mặc quần áo xong, đang chuẩn bị ra khỏi cửa.
Huyền Linh đại sư đột nhiên xông vào như một trận gió.
Triệu Thụy hơi ngạc nhiên hỏi: “Ồ? Huyền Linh đại sư, sao ông lại tới vào lúc này? Ông không phải là một trong lục đại chủ trì của lần Tiên Tứ đại hội này sao?”
Huyền Linh đại sư rút ra hai cái vòng vàng nhỏ bên ngoài khắc đầy những hoa văn tinh mĩ, đưa tới cho Triệu Thụy, đáp:
“Mấy ngày trước không phải ngươi nói muốn ta chế tạo một kiện pháp khí tạm thời áp chế oán niệm của La Hầu sao?
Mấy ngày nay ta tranh thủ thời gian, chế ra hai cái.
Hai kiện pháp khí này tên là Phong Ma hoàn, là ta dùng nhiều loại thiên tài địa bảo chế tạo ra.
Bên ngoài ta còn khắc phong ma phù văn có uy lực lớn nhất mà ta biết.
Ngươi gắn nó vào hai đầu của La Hầu chi cung, hẳn có thể áp chế oán niệm của La Hầu trong một thời gian ngắn.
Nhưng ngươi nhất định phải nhớ, thời gian áp chế không được quá lâu.
Trước khi hết giờ, ngươi phải để chân khí rút khỏi La Hầu chi cung, nếu không sẽ bị oán niệm của La Hầu phản phệ!”
Triệu Thụy vừa nghe, không khỏi hơi hoan hỉ.
Tuy Phong Ma hoàn này không thể triệt để phong ấn oán niệm, nhưng chí ít cũng áp chế được trong một thời gian khá ngắn.
Điều này cũng có nghĩa là, hắn có lẽ sẽ có cơ hội sử dụng La Hầu chi cung một hai lần.
Triệu Thụy vội vàng cảm ơn, rồi chuẩn bị lấy La Hầu chi cung ra, gắn Phong Ma hoàn vào, thử thử một lần.
Bất quá, hai người Tôn Tiểu Lan và Vân Phi chờ bên ngoài đã hơi sốt ruột, xông vào luôn miệng thúc giục hắn, bảo Tiên Tứ đại hội đã bắt đầu, đòi hắn phải mau đi xem.
Triệu Thụy chỉ đành thu hai chiếc vòng vàng lại, chuẩn bị chờ tới sau Tiên Tứ đại hội rồi thí nghiệm.
Một đoàn người rời khỏi chỗ ở, tới bên Kính hồ.
Tu chân giả và yêu ma quỷ quái tới tham gia Tiên Tứ đại hội cơ hồ đã tập trung đông đủ.
Từ dưới đất tới trên trời, li chi lít chít những bóng người, bóng yêu.
Triệu Thụy quay nhìn xung quanh, phát hiện trong đám người cũng có lẫn không ít tây phương tu hành giả tóc vàng mắt xanh.
Xem ra sức ảnh hưởng của lần Tiên Tứ đại hội này đã lan tới phương tây, nhưng tây phương tu hành giả này đều bị hấp dẫn tới.
Cuối cùng Triệu Thụy dời ánh mắt tới trên kính hồ.
Mặt hồ vốn phẳng lặng như gương, lúc này đã dùng pháp thuật dựng nên Tế Tiên đài cao ngất.
Trên Tế Tiên đài đặt một cái lò hương to lớn nặng tới vạn cân, trên lò hương cắm mấy trăm cây hương dài.
Khói nhẹ lượn lờ từ đầu hương đang cháy bay ra, bay thẳng lên trời.
Trên trăm đệ tử Kính Thủy môn, thân mặc đạo bào âm dương bát quái, tay cầm các loại pháp khí, hình thành một pháp trận đặc biệt, lơ lửng xung quanh Tế Tiên đài, lay động theo gió.
Môn chủ Kính Thủy môn lơ lửng ở chỗ cao nhất trên Tế Tiên đài, chủ trì nghi thức tế tiên.
Tất cả người của Kính Thủy môn đồng thời ngâm tụng tế văn trong miệng.
Tiếng ngâm tụng kéo dài, không ngừng vang vọng ở khoảng trống bên trên Kính hồ, vọng tới chân trời.
Mây đen dày đặc từ bốn phương tám hướng ào ào kéo tới, tập trung tại khoảng không bên trên Kính hồ, che khuất ánh mặt trời.
Bầu trời vốn quang đãng trở nên âm u rất nhanh.
Theo tiếng ngâm tụng tiếp tục đề cao, một cột sáng màu trắng sữa đột nhiên tách khỏi tầng mây dày, rơi lên Tế Tiên đài.
Qua một lúc, một kiện pháp khí bắn quang mang ra xung quanh từ từ đáp xuống theo thông đạo do cột sáng hình thành.
Mấy trăm vạn tu chân giả và yêu ma quỷ quái có mặt đều nín thở, vươn cổ, chăm chăm nhìn vào kiện tiên tứ chi bảo đó, mắt đều không chớp lấy một cái.
Tất cả mọi người đều muốn biết, đây rốt cuộc là kiện bảo bối như thế nào, rốt cuộc có uy lực lớn tới đâu!
Mấy phút sau, kiện pháp khí đó cuối cùng cũng rơi lên Tế Tiên đài, thông đạo ánh sáng màu trắng sữa cũng từ từ nhạt dần.
Môn chủ Kính Thủy môn thấy tiên nhân tiền bối quả thật đã từ tiên ma giới tặng tiên gia pháp bảo, không khỏi hưng phấn không lời, vội vàng suất lĩnh trên trăm môn nhân, hướng trên không lạy ba lạy, đồng loạt cảm ơn.
Bái tạ xong, Kính Thủy môn chủ bay lên Tế Tiên đài, cẩn thận dè dặt nắm lấy kiện pháp bảo trên đó vào lòng bàn tay, sau đó đi xuống, đưa tới trước mặt năm người chủ trì Tiên Tứ đại hội còn lại, để họ giám định thưởng thức.
Đây là một cây ngân châm dài khoảng một mét, trên ngân châm tán phát quang mang chói mắt, ánh sáng chói lòa.
Huyền Linh đại sư quen thuộc với pháp bảo nhất, vừa nhìn liền nhận ra lai lịch của kiện Tiên tứ chi bảo này.
“Đây giống như là pháp bảo thành danh của Thiên Thủy trưởng lão của Kính Thủy môn ngàn năm trước, Thiên Thủy thần châm nha! Nghe nói một khi châm này xuất ra, núi sụp đất nứt, sông ngòi chảy ngược, uy lực vô cùng.
Thiên Thủy trưởng lão nhờ vào kiện pháp bảo này, trảm yêu trừ ma, đánh bại địch thủ, nâng cao uy danh của Kính Thủy môn tới một mức trước đó chưa từng có.
Sau đó, Thiên Thủy trưởng lão phi thăng thành tiên, kiện pháp bảo này cũng được mang vào tiên ma giới.
Kính Thủy môn không người kế tục, từ đó dần dần sa sút.
Không ngờ lần Tiên Tứ đại hội này lại khiến kiện pháp bảo này xuất hiện lần nữa ở phàm gian!”
Các vị chủ trì khác cũng đều cười, nhao nhao ôm quyền chúc mừng Kính Thủy môn chủ:
“Chúc mừng, chúc mừng, môn chủ được tiên gia pháp bảo này, thực lực đại tiến nha!”
“Có kiện tiên gia chi bảo này, thế lực của Kính Thủy môn trên tu chân giới chỉ sợ sẽ càng ngày càng tăng, chẳng bao lâu nữa có thể khôi phục vinh dự ngàn năm trước.”
“Đúng đó! Đúng đó! Lần Tiên Tứ đại hội này lại ban xuống tiên gia chi bảo như vậy, thật là hiếm thấy nha!”
Kính Thủy môn chủ được mấy vị cường giả khen ngợi như vậy, không khỏi nở rộ hoa lòng, giơ cao Thiên Thủy thần châm, bay quanh hồ một vòng, để mọi người nhìn cho rõ.
Hàng vạn tu chân giả và các loại yêu ma quỷ quái thấy kiện bảo bối này không khỏi phát ra từng tràng tiến trầm trồ, hâm mộ không thôi.
“Thiên Thủy thần châm à! Nó là pháp bảo thành danh của Thiên Thủy trưởng lão đó!”
“Thật là một kiện bảo vật đẹp đẽ! Nếu nó là của ta thì tốt rồi.”
“Đúng đó! Nếu kiện bảo vật này về tay ta, phóng mắt cả tu chân giới, người có thể thắng được ta cũng không nhiều lắm!”
“Đừng có mơ! Có thể đứng ra nhìn một cái, đã rất không tệ rồi, lại còn muốn có được nữa! Nói cho ngươi biết, các ngươi tới cơ hội chạm vào một cái cũng không có đâu!”
“…”
“…”
Trong khi mọi người đang bàn luận xôn xao, một giọng âm dương quái khí bỗng cất lên: “Chẳng phải chỉ là một cây Thiên Thủy thần châm thôi sao? Có gì mà ghê gớm chứ?”