"Mấy món này các con thật đã bỏ ra một trăm năm mươi đồng để mua?" Cha của Tiểu Lan quay đầu hỏi.
"Đúng vậy! Tượng phật tám mươi, tị yên hồ bảy mươi, gộp lại là một trăm năm mươi.
Sao vậy? Có gì không đúng sao?" Tôn Tiểu Lan thấy cha nàng thần sắc quái dị, không khỏi cảm thấy kỳ quái hỏi lại một câu.
"Bảy mươi? Tám mươi?"
Cha của Tiểu Lan cầm hai kiện bảo bối, đứng sững sờ tại chỗ, dở khóc dở cười.
Một hồi lâu, ông mới hít sâu một hơi, bình tĩnh tinh thần rồi nói: "Không đúng, hơn nữa rất là không đúng.
Hai món đồ mà các con đã mua này không phải hàng nhái, mà là hàng thật! Thậm chí còn là chân phẩm rất có giá! Cái giá trên thị trường cho pho tượng đồng này là năm vạn! Còn cái tị yên hồ ngũ sắc trong suốt này, đã được bằng hữu của ta từng bỏ ra tám vạn để mua, mà người ta cũng không chịu bán!"
"A?!"
"Không thể nào!"
Tôn Tiểu Lan và mẹ nàng đều thất kinh, cùng la lên.
Ai cũng không có nghĩ đến, hai món đồ mua với giá một trăm năm mươi đồng, không ngờ lại đáng giá đến mười mấy vạn!
Đặc biệt Tôn Tiểu Lan lại càng tròn xoe đôi mắt, há cái miệng nhỏ nhắn lộ vẻ không tin.
Nàng ngay từ đầu đã nhận định hai món này là đồ giả, hoàn toàn không có nghĩ đến hai món mà Triệu Thuỵ giúp mình chọn lại đều là cổ vật đắt giá xa hoa!
"Cái tượng phật và tị yên hồ này có thật sự đắt giá đến vậy? Chúng không phải được làm nhái sao?" Tôn Tiểu Lan sợ run cả nửa ngày trời, lúc này mới có phản ứng, lập tức hỏi.
"Đương nhiên không phải đồ nhái, con phải có lòng tin vào nhãn quang của ta." Cha của Tiểu Lan phi thường khẳng định nói.
Tôn Tiểu Lan đưa ánh mắt kinh nghi (vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ) hướng về Triệu Thuỵ.
Hai món đồ này là Triệu Thuỵ đã cố khuyên nàng nên mua.
Lúc đó nàng có chút hoài nghi Triệu Thuỵ có phải hay không đã ngay từ đầu từ nhìn ra hai vật này là thật phẩm.
Nhưng, Tiểu Thụy sao lại có nhãn lực tốt như vậy? Trước kia cũng không thấy hắn đụng qua cổ vật gì a? Hơn nữa, nếu hắn thật có nhãn lực tốt như vậy, vậy khối ngọc bài mà hắn bỏ hai ngàn ra mua kia là thật hay giả?
Tôn Tiểu Lan trong lòng vừa nghĩ, liền thử dò hỏi: "Tiểu Thụy, hai món này đều là do ngươi chọn lựa, ngươi có phải lúc ấy đã nhận ra tượng phật cùng tị yên hồ này đều là đồ cổ có giá không?"
"Như thế nào có thể?" Triệu Thuỵ vội vàng kiên quyết phủ nhận, "ta chỉ là thấy hai món đồ này được làm tinh xảo, cho nên mới đề nghị tỷ mua.
Ai biết hai món đồ này lại có giá như vậy? Ta đối với kiến thức đồ cổ một khiếu không thông, sao có thể lợi hại như vậy, sao có thể nhận ra được.
Ta không phải đã mua cho mình một khối ngọc bài sao? Đó chính là một món hàng nhái, đã phí mất hai ngàn đồng đó."
"Thật không?" Tôn Tiểu Lan vẫn có chút hoài nghi, "nhưng ta còn nhớ, ngươi lúc đó hình như rất có tự tin rằng mình đã mua được một bảo bối mà!"
"Hắc Hắc, đó chỉ là đóng kích thôi.
Lúc bấy giờ bị biết bao tên thương phiến giễu cợt, ta cũng không thể cứ mãi im lặng, thờ ơ lùi lũi mà bỏ đi, như vậy mất mặt lắm." Triệu Thuỵ cười khan hai tiếng, nhanh chóng kiếm cớ cho bản thân.
Tôn Tiểu Lan nheo mắt nhìn hắn: "Vậy …… ngươi đem cái ngọc bài đã mua ra cho cha ta xem một chút."
Triệu Thuỵ trong lòng nặng nề thở dài, cảm thấy Tiểu Lan tỷ thật sự là quá cẩn thận, quá nghiêm trọng, không đem mình tra từ trên xuống dưới tuyệt sẽ không bỏ qua.
Về phần khối Địa Tâm Ngọc Tinh kia, trong lúc tu luyện, bởi vì linh khí bị hấp thụ hết, đã hóa thành mạt phấn, đi đâu để tìm một khối đây?
"Hai ngày trước ta làm rơi xuống đất bể nát, đã đem nó vất đi rồi." Triệu Thuỵ cười khổ một chút, tùy tiện bịa ra một cái cớ, hy vọng có thể đối phó được.
"Khối ngọc bài hai ngàn cứ như vậy đã bị ngươi ném vỡ?" Đôi mắt thật to của Tôn Tiểu Lan nhíu cong thành một vành trăng khuyết, bên trong loé lên ánh quang mang nguy hiểm, "Tiểu Thụy, ngươi đang gạt tỷ tỷ ta phải không?"
"Không có, không có, tuyệt đối không có." Triệu Thuỵ vội vã xua tay thanh minh.
Tiểu Lan tỷ nếu mà phát cơn thịnh nộ, sẽ vừa cấu vừa nhéo, lợi hại vô cùng.
Hắn từ nhỏ đã nếm đủ khổ đau, đến giờ còn bị ám ảnh trong lòng.
"Được rồi, được rồi, Tiểu Lan.
Xem con uy hiếp Tiểu Thụy khiến cho trán nó cũng đã sớm đổ mồ hôi kìa!" Cha của Tiểu Lan có chút không nỡ, ông cười bước ra hoà giải.
Mẹ của Tiểu Lan cũng trêu nói: "Đúng vậy, nhìn bộ dáng của con vừa rồi kìa.
Sao lại giống lúc ta hay thẩm vấn cha con thế!"
Gương mặt xinh xắn của Tiểu Lan nhất thời như được thoa phấn, vừa ngượng ngùng, vừa kiều mỵ.
"Mẹ! Người nói bậy bạ gì đó a?" Nàng hờn dỗi giậm giậm chân, "Là Tiểu Thụy không nói thật với con thôi!"
Cha Tiểu Lan cười nói: "Không phải nó không nói thật, mà là lòng nghi ngờ của con quá nặng.
Cái nghề chơi đồ cổ này bác đại tinh thâm, ngay cả những lão thủ[1] cực kỳ lợi hại cũng có lúc mã thất tiền đề[2].
Tiểu Thụy trước kia chưa từng tiếp xúc qua đồ cổ, sao phân biệt được thiệt giả? Tượng phật và tị yên hồ này có thể được các con mua phải, đó thật sự là vận khí tốt.
Bất quá, vận khí không thể nào mãi đứng về phía các con.
Tiểu Thụy bỏ ra hai ngàn mua phải một khối ngọc giả cũng rất là bình thường.
Con nha, thật không nên nghi thần nghi quỷ đó!"
Tôn Tiểu Lan mím mím môi, miễn cưỡng tiếp nhận giải thích này.
Nhưng, nàng thủy chung vẫn cảm thấy Triệu Thụy còn che giấu cái gì đó.
Trên người cái tên Tiểu Thụy mà nàng quen thuộc kia tựa hồ có chỗ nào đó đã lặng lẽ phát sinh biến hóa.
Nhưng rốt cuộc là thay đổi ở chỗ nào, nàng cũng không thể nào nói ra được.
Ăn bánh sinh nhật, uống chút rượu bồ đào, vừa ăn vừa nói chuyện đến ba giờ chiều xong, mọi người lúc này mới tẫn hoan nhi tán[3].
Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi một lúc, Triệu Thuỵ cùng Tôn Tiểu Lan lên xe trở về trường.
Ngày mai là thứ hai, lúc đó sẽ phải nhập học.
Sau khi đến trường, Triệu Thuỵ và Tôn Tiểu Lan chia tay rồi trở về túc xá của mình.
Vừa vào túc xá, đã thấy La Thành, Chu Vĩ còn có Hàn Tinh ba người cũng đều đến đông đủ, đang ngồi ở trong phòng, náo nhiệt đàm luận gì đó.
"Tám chuyện gì vậy? Náo nhiệt nhỉ." Hắn cười hỏi.
"Ai nha, Triệu lão Đại đã trở về." Hàn Tinh vừa thấy hắn đã la lớn một câu.
"Chuyện gì a, náo nhiệt như vậy, nói cho ta nghe một chút." Triệu Thụy đi tới cái ghế ngồi xuống, gia nhập cuộc trò chuyện của bọn họ.
La Thành chẳng biết lấy từ đâu ra một thỏi sô cô la, vừa tọng vào trong miệng, vừa nói: "Chúng ta vừa rồi đang nói về Vân gia Đại tiểu thư Vân Phỉ."
"Nàng có cái gì tốt để nói? Cũng chẳng phải họ hàng xa của chúng ta." Triệu Thuỵ ngáp một cái thật to.
"Vậy thì ngươi lầm to rồi.
Vân Phỉ hiện giờ học cùng trường với chúng ta, là sinh viên năm nhất!" La Thành vừa nhai kẹo vừa nói, miệng nhồm nhoàm nghe không ra.