Sau khi Triệu Thuỵ trở về, Tôn Tiểu Lan cũng về nhà mình.
Dù sao cũng là thứ bảy, nhà lại ở ngay Đông An.

Nếu về nhà đoàn tụ cùng cha mẹ, nàng sẽ có thể hưởng thụ thật tốt hạnh phúc gia đình, đồng thời cải thiện điều kiện sinh hoạt.
Cái thứ cháo cũng có thể đem tắm, cơm cho chim ăn ở trong căn tin trường dĩ nhiên làm sao có thể sánh được với thức ăn ngon miệng và thịnh soạn ở nhà.
Mặc dù đã mua cho mẹ hai món lễ vật sinh nhật ở Thư Viện môn, nhưng Tôn Tiểu Lan không có nói ra, để đến ngày sinh nhật chuẩn bị cho mẹ một sự kinh hỉ.
Nằm trên giường, nàng lôi hai món đồ mua từ Thư Viện môn ra, cầm ở trong tay cẩn thận ve vuốt.
Hai món đồ này đều là do Triệu Thuỵ giúp nàng chọn.

Một món là tượng phật bằng đồng đời Thanh, còn món kia là cái tị yên hồ[3] của Từ Hi Thái Hậu.
Mặc dù tên tiểu phiến[1] bán hai món đồ này đã khoác lác rằng đây là những bảo bối khó kiếm, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không tin chúng là thật phẩm[2].

Bởi vì giá của hai món này tổng cộng chỉ tốn có một trăm năm mươi đồng.
Trên đời làm gì có bảo bối rẻ như vậy?
Hơn nữa, đám thương phiến bán cổ vật trong Thư Viện môn này kẻ nào kẻ nấy cũng đều khôn lanh xảo quyệt, sẽ không có khả năng thực hiện một thương vụ lỗ vốn.

Còn về phần kiểm lậu, nếu là hai, ba mươi năm trước có lẽ còn có thể thường xuyên gặp được.

Bây giờ nếu muốn gặp cơ hội để vớ món hời, thật sự là rất rất khó.
Cho dù những thương nhân đồ cổ này thật có nhìn lầm, đem bảo bối đi bán như là món đồ nhái, Tôn Tiểu Lan nghĩ rằng, với nhãn lực và vận khí của Triệu Thuỵ, cũng sẽ không thể nào với được.

Bởi vì hắn vừa mới hao phí hai ngàn mua một miếng ngọc giả, rồi còn bị người ta giễu cợt.
"Tiểu Thụy đáng thương, để cái tên gian thương ở Tập Bảo Trai lừa mất hai ngàn, chí ít cũng đủ để sinh hoạt cho mấy tháng." Tôn Tiểu Lan đồng cảm lẩm bẩm một câu, trong lòng thầm nghĩ có hay không nên đi an ủi hắn thật tốt.
Cầm hai món đồ ngắm nghía một hồi, Tôn Tiểu Lan quyết định cẩn thận gói ghém một chút để dâng tặng mẹ.
Mặc dù nàng cho rằng cái tượng phật và cái tị yên hồ này đều là hàng nhái, nhưng thấy chúng cũng được làm rất tinh xảo, đem treo trang trí trong nhà cũng cực kỳ đẹp mắt, cho nên Tôn Tiểu Lan vẫn thấy hết sức hài lòng, cảm thấy một trăm năm mươi đồng của mình cũng không có quá uổng phí.
Thoáng cái đã hết một tuần, ngày sinh nhật của mẫu thân Tiểu Lan cũng đã đến.

Tôn Tiểu Lan mang hai kiện đồ cổ đã được gói ghém cẩn thận, rồi điện thoại gọi Triệu Thuỵ qua nhà nàng ăn trưa.
"Tiểu Lan tỷ, ta còn chưa chuẩn bị lễ vật cho bá mẫu mà, đi qua tay không không được tốt lắm đâu."
"Ai nói không có chuẩn bị.

Lần trước đến Thư Viện môn ngươi không phải đã chọn cho ta hai món đồ sao? Một kiện tính là của ngươi.

Mặc dù đều là hàng nhái, nhưng nhìn qua cũng rất tinh xảo, ta đã gói ghém cẩn thận lại, mẹ ta nhất định sẽ hài lòng."
Hàng nhái? Tiểu Lan tỷ, Mấy thứ đó chính là chánh phẩm hàng thật giá thật đó! Ngươi cũng đừng quá mất lòng tin vào ta như vậy chứ.
Triệu Thuỵ trong lòng tuy thầm nói một câu, nhưng ngoài miệng lại không nói ra, chỉ là cười cười, rồi đi theo Tôn Tiểu Lan vào nhà nàng.
Cha của Tôn Tiểu Lan là giáo viên đại học, mẫu thân nàng là cô giáo dạy nhạc có tiếng.

Hai người cũng tương đối là hoà thiện.

Sau khi cha mẹ Triệu Thuỵ qua đời, bọn họ vô cùng chiếu cố Triệu Thuỵ.

Mỗi khi đến ngày lễ cũng sẽ đều kêu Triệu Thuỵ qua nhà bọn họ ăn cơm.

Đối với sự qua lại giữa Tôn Tiểu Lan và Triệu Thuỵ, bọn họ cũng không hề ngăn cản.
Sau khi Triệu Thuỵ bước vào cửa, thức ăn cũng đã được bày trên bàn.

Mẫu thân Tiểu Lan đang vận bộ trang phục thịnh soạn ngồi ở cạnh bàn, còn cha nàng lại cầm một chai rượu Trường Thành đỏ, loay hoay tìm đồ khui khắp nơi.

Vừa thấy Triệu Thuỵ bước vào, mẹ Tiểu Lan liền vẫy tay gọi: "Tiểu Thụy đến đây! Mau ngồi vào.

Có thể ăn cơm ngay rồi."
Triệu Thuỵ cười chắp tay vái một cái: "Bá mẫu, chúc người thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý, ngày càng xinh đẹp trẻ trung."
Mẹ của Tôn Tiểu Lan lúc còn trẻ là một mỹ nhân, bây giờ mặc dù tuổi đã cao, nhưng vẫn còn giữ được vài phần quyến rũ, bình thường cũng rất chú ý đến hình tượng của mình.

Nghe Triệu Thuỵ kính lên một câu tán tụng như vậy, trên mặt không khỏi nở một nụ cười hoa.
"Vẫn là Tiểu Thụy dẻo miệng.

Lại đây, lại đây, mau ngồi." Tôn Tiểu Lan lặng lẽ đưa tay nhéo Triệu Thuỵ một cái, tựa hồ hờn trách hắn đã dành nói hết những lời tốt đẹp, hại mình không có nói được gì.
"Mẹ, ta cũng chúc người sinh nhật vui vẻ, thân thể khỏe mạnh.

Để kính người, ta cùng Tiểu Thụy đã cố ý chuẩn bị hai món quà sinh nhật." Nói xong, nàng đem hai chiếc hộp gỗ nhỏ được bọc gói tinh xảo đưa tới.
"Ai nha, còn có lễ vật, gói ghém rất xinh đẹp, không biết bên trong là cái gì?" Mẹ của Tiểu Lan hoan hỷ tiếp nhận lễ vật.

Bà không quan tâm tới giá trị của món quà, mà vì phần tâm ý này của nữ nhi và Triệu Thuỵ đã làm cho bà vô cùng cao hứng.
"Mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao? Mẹ nhanh mở ra xem, xem có thích hay không." Tôn Tiểu Lan phấn khích thúc giục nói.
Mẹ Tiểu Lan mở giấy gói ra, bên trong lộ ra tượng phật và tị yên hồ.

Nhìn nhìn một lát, sắc mặt bà lộ vẻ kinh hỉ: "Ai nha, hai món đồ này được làm rất tinh xảo a, con mua ở đâu vậy?"
"Thư Viện môn." Tôn Tiểu Lan thấy mẫu thân mình thích, trong lòng cũng hết sức cao hứng, nhanh nhảu đáp.
"Thư Viện môn? Thứ con mua là đồ cổ? Với trình độ của hai con, muốn đến chỗ đó để mua chính phẩm[2] cũng không phải là dễ a!" Cha Tiểu Lan lúc này đã tìm được đồ khui, rút cái nút đậy rượu ra, vừa rót rượu vừa nói.
Tôn Tiểu Lan giúp ông đem chén rượu qua, không thèm để ý nói: "Không có gì a, con đã biết chúng là hàng nhái, nhưng mà được làm tinh xảo như vậy, lại chỉ tốn có hơn trăm đồng, cũng rất đáng giá!"
"Đúng đó, chỉ hơn một trăm thôi, để trong nhà làm đồ trang trí cũng rất đẹp mắt, con thật biết làm cho ta đây mát dạ." Mẹ Tiểu Lan vội vàng nói giúp con mình.
"Đúng đúng, con gái có hiếu rất khó kiếm.

Lại đây, cho ta coi con với Tiểu Thụy bỏ ra một trăm năm mươi đồng rốt cuộc đã mua về bảo bối gì nào." Cha Tiểu Lan cười, đặt chai rượu xuống, cầm lấy bức tượng đồng và cái tị yên hồ lên, quay ra chỗ sáng, rồi cẩn thận thưởng thức.
Ông đối với cái nghề đồ cổ này cũng có yêu thích, thường cũng hay bỏ thời gian nghịch với chúng một chút.

Tuy nhiên, do tài chính khó khăn, hơn nữa không gặp cơ hội, nên không đào được thứ gì đặc biệt quý giá.

Nhưng nói tóm lại, đối với cổ vật vẫn có chút nghiên cứu, ít nhất so với nữ nhi của mình hiểu biết hơn rất nhiều.
Cầm hai món đồ cẩn thận phân biệt một lúc lâu, trên mặt cha Tiểu Lan bỗng dần lộ ra vẻ kinh dị.

Ông phát hiện, hai món đồ này không những không phải là hàng nhái, mà ngược lại còn là món đồ cổ rất là đắt giá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play