"Em là cảm thấy, quan hệ của các anh dường như rất tốt......" Miêu Tố Quân thấp giọng nói "Cậu ta là bạn của anh Tinh Ngộ à?"
Tinh Ngộ nhìn về phương hướng Lâm Lạc rời đi, nghĩ tới dáng dấp cả gan làm loạn trêu trọc của tên nhóc này, cười một cái: "Không phải là bạn bè."
"Vậy là cái gì?"
"Nói thế này đi." Tinh Ngộ ngước mắt nhìn cô "Tôi coi em là em gái, coi cậu ấy là em trai."
Miêu Tố Quân nghe vậy ngẩn ra, cũng không biết là vì Tinh Ngộ coi cô là em gái hay là bởi vì địa vị của cô và Lâm Lạc trong lòng Tinh Ngộ là giống nhau.
"......Nhưng là anh Tinh Ngộ mới quen biết cậu ta được bao lâu?" Miêu Tố Quân có chút không cam tâm "Anh năm ngoái mới đi thành phố Vân Hải, cứ coi như vừa đi liền quen biết cậu ta, tới bây giờ cũng mới chỉ hơn một năm thôi."
"Cậu ta tốt như thế à, tự nhiên khiến anh coi trọng như thế?"
Trong miệng Tinh Ngộ nói là em trai, nhưng trực giác của Miêu Tố Quân nói cho cô biết là không phải.
Hai người này nhất định có mờ ám!
"Cậu ta không phải chỉ là tân sinh viên bình thường đi?"
Ngoại trừ mô phỏng tốt Lâm Lạc, dường như cũng không có gì đặc biệt.
Thực ra nghiêm túc mà nói, Tinh Ngộ quen biết Lâm Lạc còn chưa tới một năm.
Tháng 12 mùa đông năm ngoái bọn họ mới quen biết. Mà hiện giờ mới tháng 10, tính đâu ra đấy cũng mới 10 tháng.
Mà Tinh Ngộ lại cảm thấy dường như đã quen biết Lâm Lạc rất lâu rồi.
Đứa trẻ này vô tri vô giác cắm rễ ở đáy lòng anh, khiến anh canh cánh trong lòng, không có cách nào không để ý.
Tinh Ngộ lại cười: "Tố Quân, quan hệ thân sơ xa gần không hoàn toàn là nhìn thời gian."
"Có những người trời sinh là bạn bè, dù rằng mới quen biết không lâu, cảm tình có lẽ còn tốt hơn so với bạn bè quen biết lâu năm.
"Khuynh cái như cố, bạch đầu như tân, nghe qua chưa?" (1)
"Nặc Nặc với anh mà nói không chỉ là tân sinh viên bình thường."
Nhắc tới Nặc Nặc, trong ánh mắt Tinh Ngộ không tự chủ toát ra một chút kiêu ngạo: "Cậu ấy là hoạ sĩ vô cùng ưu tú."
"Cứ coi như bây giờ vẫn chưa phải, tương lai cậu ấy cũng chắc chắn sẽ."
"Cậu ấy nhất định sẽ trở thành hoạ sĩ lớn nổi tiếng thế giới."
Đây là lần đầu tiên Miêu Tố Quân nghe thấy Tinh Ngộ miêu tả một người như vậy.
Giới mỹ thuật đều coi Tinh Ngộ là một nhà từ thiện hào phóng, những năm này anh giúp đỡ không ít hoạ sĩ nhỏ bần cùng, trong đó không thiếu thiên phú dị bẩm.
Nhưng Tinh Ngộ từ trước tới nay chưa hề đưa ra đánh giá như thế này.
Miêu Tố Quân cũng vẽ tranh sơn dầu, Tinh Ngộ từ trước tới này chưa từng khen qua cô như thế, coi như có cũng chỉ là qua quýt với đứa trẻ.
Miêu Tố Quân không phục nói: "Chỉ dựa vào cậu ta mô phỏng tác phẩm Lâm Lạc?"
"Anh Tinh Ngộ, em biết anh rất thích Lâm Lạc, nhưng cũng không thể bởi vì cậu ta bắt chước vô cùng giống tác phẩm Lâm Lạc liền đưa ra đánh giá như thế chứ?"
"Trên thế giới không cần Lâm Lạc thứ hai."
"Cậu ấy không phải Lâm Lạc." Tinh Ngộ nói "Cậu ấy là Nặc Nặc."
Tinh Ngộ rất không thích Miêu Tố Quân nói như thế về Lâm Nặc, liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: "Em về đi học đi, tôi còn có việc bận."
"Chuyện bữa ăn chung ngày khác rồi nói.".
ngôn tình hài"Anh Tinh Ngộ!" Miêu Tố Quân gấp gáp.
Nhưng Tinh Ngộ không để ý cô, nâng cửa kính xe lái rời đi.
"Anh Tinh Ngộ!" Miêu Tố Quân còn đuổi theo xe hai bước, Tinh Ngộ cũng hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Dường như đang tức giận với cô.
Tại sao?
Là bởi vì hai câu cô nói Lâm Lạc không có gì ưu tú?
Lời cô nói lẽ nào không phải sự thực?
Nhìn phương hướng Tinh Ngộ rời đi, Miêu Tố Quân tức dậm chân lại không thể làm gì.
Cô luôn cảm thấy, anh Tinh Ngộ của cô đi một chuyến tới thành phố Vân Hải về liền hờ hững với cô.
So với bản thân, anh dường như càng thêm để ý Lâm Lạc mới xuất hiện này.
Nhưng dựa vào cái gì chứ, rõ ràng người lớn lên với Tinh Ngộ là cô.
Miêu Tố Quân năm nay 22 tuổi, nhỏ hơn 6 tuổi so với Tinh Ngộ.
Lúc cô lên tiểu học, Tinh Ngộ học cấp 2, cô vẫn luôn thích theo sau mông Tinh Ngộ, gọi anh từng tiếng "anh Tinh Ngộ".
Lúc đó Tinh Ngộ cũng mới mười mấy tuổi, quan hệ với bố mẹ rất cứng rắn, không nguyện ý tiếp xúc với bố mẹ, thường cùng những người khác tiếp xúc bao gồm cả Miêu Tố Quân nhỏ tuổi.
Lúc đó cô phấn điêu ngọc trác, trông trắng trắng béo béo, rất đáng yêu, lại nghe lời Tinh Ngộ.
Tinh Ngộ cũng vui vẻ chơi đùa với đứa em gái này, mua búp bê Barbie cho cô, mua đồ ăn, mua váy công chúa.
Lúc đó Miêu Tố Quân luôn nói lớn lên muốn gả cho anh Tinh Ngộ, nhưng tuổi cô quá nhỏ, Tinh Ngộ cũng không đặt trong lòng.
Nhưng bố mẹ hai bên lại có ý tứ này, lớn lên xong còn âm thầm nhắc qua.
Nhưng Tinh Ngộ hoàn toàn không có ý tứ này với Miêu Tố Quân, vẫn như cũ hoàn toàn coi cô là em gái mà đối đãi.
Ngoại trừ cô ra cũng ít khi qua lại với những con gái khác, thanh tâm quả dục không giống đàn ông bình thường.
Bố mẹ Tinh Ngộ biết tính con trai mình, khuyên con trai không thành liền cổ vũ Miêu Tố Quân mạnh dạn lên, bọn họ tán đồng người con dâu này.
Tuy rằng tuổi tác cách biệt 6 tuổi — nhưng 6 tuổi cũng không tính là quá lớn.
Chỉ có điều, Miêu Tố Quân từ khi thành niên tới bây giờ, theo đuổi 4 năm cũng không có bất kì thành quả nào.
Hơn nữa còn bị Lâm Lạc không biết từ chỗ nào giết ra cắt đứt.
Cô chỉ có thể quay về học trước, còn lại từ từ nói sau.
Lâm Lạc là nam, tuy rằng hiện tại đồng tính cũng có thể kết hôn, nhưng bố mẹ Tinh Ngộ khẳng định vẫn muốn ôm cháu, quá nửa sẽ rất khó tiếp nhận con dâu nam.
Hơn nữa, hoàn cảnh nhà Lâm Lạc đoán chừng không ra làm sao, nếu không mẹ cậu cũng sẽ không bán bánh crepe ở cổng trường.
Cậu không môn đăng hộ đối với Tinh Ngộ, bố mẹ chồng chắc chắn không thích.
Nghĩ tới đây, trong lòng Miêu Tố Quân ổn định lại.
Buổi chiều, Lâm Lạc học xong cùng đi với bạn cùng phòng đi ăn tối, sau khi quay về kí túc xá, Mao Tuấn liền gấp không chịu được hỏi tới câu "chuyện nói ra dài" của Lâm Lạc chiều nay.
Theo Mao Tuấn nhìn thấy, giữa Lâm Lạc và Miêu Tố Quân vốn là nước sông không phạm nước giếng, làm sao bây giờ xem ra lại không quá hợp nhau?
"Không nhìn ra người đàn ông to cao như cậu còn hóng hớt như thế." Lâm Lạc bị Mao Tuấn cọ xát nửa ngày, cuối cùng không nhịn được.
"Nói nói nói." Mao Tuấn nhấc ghế ngồi, nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc liếc nhìn Hạ Văn Thu, làm như thật nói: "Là bởi vì cô ta thích Tinh Ngộ."
"Tinh Ngộ?"
Lâm Lạc giải thích: "Là người trưa nay ăn cơm với tôi, còn đưa tôi về đi học."
Mao Tuấn nhớ lại người mình nhìn thấy, bỗng nhiên vỗ chân một phát:
"Đậu má!"
Lâm Lạc và Hạ Văn Thu sửng sốt, hỏi cậu ta: "Làm sao đấy?"
Mao Tuấn nói: "Tinh Ngộ? Là Tinh Ngộ đó hả? Là người tiền nhiều không có chỗ tiêu trợ giúp hoạ sĩ nghèo ấy hả?"
Hạ Văn Thu cũng liếc nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc gật đầu: "......Tôi cũng coi như là một trong những người được anh ấy trợ giúp."
Mao Tuấn lại vỗ chân, chấn kinh lại ngưỡng mộ: "Nặc Nặc, nhìn không ra nha, cậu thế mà còn ôm cái đùi to như thế!"
"Chả trách thuốc màu cậu dùng đều là nhập khẩu, đắt như thế, còn không đau lòng một chút nào."
Mao Tuấn ngưỡng mộ muốn khóc.
Lâm Lạc và Hạ Văn Thu đều không nghĩ tới trọng điểm cậu ta chú ý tự nhiên là cái này, hai người liếc mắt nhìn nhau, có chút một lời khó nói hết.
"Mấy cái thuốc màu đó của tôi......không phải anh ấy tài trợ." Lâm Lạc xoa đầu "Đều là tôi tự mua."
"Tôi có tiền."
"Bao nhiêu tiền?" Mao Tuấn thuận miệng hỏi.
Lâm Lạc nghĩ nghĩ: "Dù sao cũng đủ để tôi cả đời không lo ăn uống, chỉ cần không phải là thuốc màu đặc biệt quý hiếm đều có thể tuỳ tiện mua."
Hạ Văn Thu và Mao Tuấn liếc nhìn nhau, chua chua nói:
"Nặc Nặc, cậu thế mà là dân giàu ngầm?!"
(1): Khuynh cái như cố, bạch đầu như tân: ý chỉ cảm tình nông sâu không thể dùng thời gian làm thước đo đánh giá.