"Được, người đàn ông." Tinh Ngộ qua quýt "Còn là người đàn ông cần người khác bôi thuốc lên mặt cho."

Lâm Lạc mím môi cười: "Còn không phải anh chiều mà ra à?"

Trái lại cũng không thể tự mình bôi.

Lâm Lạc kiếp trước đừng nói chút thương này, cứ coi như sốt 39 độ cũng tự mình đi viện, tự mình mua thuốc uống.

Từ trước tới nay không ai sẽ làm những việc này cho cậu.

Cậu thực ra quen một mình, nhưng bây giờ có người đối tốt với cậu liền không nhịn được được một tấc lại tiến một thước khiến đối phương đã tốt lại càng tốt với cậu hơn.

Phảng phất như thế này có thể bù đắp tiếc nuối kiếp trước của cậu.

Tinh Ngộ không có gì để nói, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng đây là sự thực.

Đây tuyệt không phải ý ban đầu của anh, nhưng ai bảo đứa nhóc này quá khiến người thương.

Bôi mặt xong, Tinh Ngộ phun thuốc Vân Nam Bạch cho Lâm Lạc.

"Được rồi." Anh đứng dậy "Bôi thuốc xong rồi, cậu quay về trường đi."

"Thời gian còn sớm." Lâm Lạc kéo tay Tinh Ngộ, ngẩng đầu nói "Cách thời gian học còn sớm, vẫn còn một tiếng nữa."

"Anh ngồi nói chuyện một chút nữa với em."

Tinh Ngộ lại lần nữa ngồi xuống, ngồi bên cạnh Lâm Lạc.

"Tinh Ngộ" Lâm Lạc oán giận "Anh làm gì lạnh như băng thế?"

"Không có." Tinh Ngộ nói tới đây, bỗng nhiên xoay đầu nhìn Lâm Lạc, nói "Nặc Nặc, sự việc tối hôm qua cậu thật sự không định nói cho tôi à?"

"Cái gì?" Lâm Lạc giả ngu.

Tinh Ngộ hỏi: "Cậu tại sao lại đánh nhau với Miêu Ngạn Quân?"

Biểu cảm của Lâm Lạc sững sờ, thu hồi tầm mắt: "Làm gì có vì sao, em không phải nói rồi à, chính là nhìn hắn ta không vừa mắt?"

"Tại sao lại nhìn cậu ta không vừa mắt?" Tinh Ngộ hỏi.

Lâm Lạc nhíu mày: "Không vừa mắt chính là không vừa mắt, em thấy hắn làm bẩn mắt em thì muốn đánh hắn, không được à?"

Tinh Ngộ bị lời này chọc cười, nhưng Lâm Lạc không nguyện ý nói, anh cũng không truy hỏi.

Có điều, chuyện giữa Phùng Quyên và Miêu Ngạn Quân, Tinh Ngộ sẽ tiếp tục tra.

Bố mẹ Tinh Ngộ và bố mẹ Miêu Ngạn Quân là người quen cũ, anh từ nhỏ đã quen biết hai anh em nhà này.

Tính cách Miêu Ngạn Quân người này không ra làm sao, trong lòng Tinh Ngộ hiểu rõ, vô cùng ngang ngược càn rỡ, mắt cao hơn đầu.

Sau khi Tinh Ngộ lớn liền rất ít khi tiếp xúc với cậu, tiếp xúc với Miêu Tố Quân càng nhiều hơn.

Đối lập mà nói, tính cách Miêu Tố Quân tốt hơn chút.

"Được, không có gì không được" Tinh Ngộ trêu nghẹo nói "Nhưng lòng dạ người này tương đối hẹp hòi, cậu cẩn thận cậu ta trả thù cậu."

Lâm Lạc hơi hơi nhướn mày: "Trả thù? Hắn muốn trả thù như thế nào?"

"Ví dụ như tìm người đánh cậu một trận này" Tinh Ngộ làm như thật nói "Ví dụ như bảo trường học làm khó cậu."

"Cậu ta muốn chỉnh một sinh viên bình thường như cậu còn không dễ?"

Lâm Lạc: "......"

Tinh Ngộ liếc Lâm Lạc một cái: "Có điều, cậu nếu như nguyện ý cầu tôi giúp đỡ, tôi có thể cố gắng giúp cậu một trận."

Lâm Lạc "chậc" một tiếng: "Lời vừa nãy là để làm nền cho câu này đi?"

"Không sai biệt lắm." Tinh Ngộ cười nói.

"Vậy anh muốn em cầu anh như thế nào?" Lâm Lạc nói.

Tinh Ngộ vốn là thuận miệng nói, Lâm Lạc hỏi thế này, anh cũng chưa nghĩ tốt liền lâm thời nói:

"Gọi tôi một tiếng anh là được."

"Cái này dễ nói."

Khoé môi Lâm Lạc hơi vểnh, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay Tinh Ngộ, cố ý chần chừ nói ra giọng điệu uốn éo:

"Anh Tinh Ngộ, cầu xin anh giúp em đi mà."

"Nặc Nặc sợ nhắm."

Tinh Ngộ: "......"

Lâm Lạc cười lớn.

Hai người nói chuyện một lúc, mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, Lâm Lạc muốn Tinh Ngộ đưa cậu về trường.

Tinh Ngộ tất nhiên tuân mệnh.

Lái xe từ nhà Lâm Lạc ra, Tinh Ngộ lái xe vào trong Quốc Mỹ, đưa Lâm Lạc tới thẳng trước khoa tranh sơn dầu mới dừng xe.

"Tới rồi, xuống xe đi." Tinh Ngộ mở cửa xe cho Lâm Lạc.

Anh nhìn Lâm Lạc mở dây đai an toàn, ôm lấy cặp sách, khom lưng định xuống xe.

Phút cuối lại bỗng nhiên quay đầu lại cười với anh, nói:

"Anh Tinh Ngộ, cảm ơn anh mời em ăn cơm."

Tinh Ngộ: "......"

Tinh Ngộ nâng tay làm bộ muốn búng trán cậu, Lâm Lạc trốn thoát, Tinh Ngộ không búng được cũng chỉ ấn xuống vai thiếu niên, xoa xoa, nói:

"Đừng nghịch, xuống đi học đi."

"Lần sau có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi."

"Không có chuyện thì sao?" Lâm Lạc hỏi.

Tinh Ngộ nhìn cậu nói: "Không có chuyện cũng có thể gọi."

"Bất cứ lúc nào."

Lâm Lạc hài lòng xuống xe.

Vừa xuống xe liền nhìn thấy Miêu Tố Quân đang đứng ở cửa khoa tranh sơn dầu, đang nhìn về hướng bọn họ.

Biểu cảm trên mặt rất khó coi.

Lâm Lạc dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Tinh Ngộ, Tinh Ngộ hiển nhiên cũng nhìn thấy Miêu Tố Quân, còn chào với cô một cái.

Lâm Lạc ngay lập tức xị mặt, cúi đầu đi.

Đi tới cửa khoa tranh sơn dầu thì bị Miêu Tố quân chặn lại, Miêu Tố Quân hỏi cậu:

"Cậu đi đâu với anh Tinh Ngộ?"

"Liên quan gì tới cô?" Lâm Lạc nói.

"Làm sao, tối hôm qua đánh còn chưa đủ?" Miêu Tố Quân ôm tay nói.

Lâm Lạc kinh ngạc nói: "Làm sao, đàn chị muốn động thủ với tôi? Tôi thế nhưng không đánh con gái."

"Động thủ với cậu? Trước tiên tự hỏi mình có xứng hay không." Miêu Tố Quân nói "Tay của tôi chỉ cầm bút vẽ, sao có thể làm ra việc thô lỗ như thế."

"Cậu trưa nay ăn cơm với anh Tinh Ngộ?"

"Đúng vậy." Lâm Lạc nói "Tinh Ngộ tới đón tôi cùng nhau ăn cơm, lại đưa tôi quay về."

Lâm Lạc chớp chớp mắt, cố ý làm ra ngữ khí rất vô sỉ.

"Cô có bản lĩnh bảo Tinh Ngộ cũng tới đón cô ăn cơm đi."

"Tôi vào lớp trước, tạm biệt đàn chị.". truyện ngôn tình

Nói xong, cậu liền chuồn đi.

Lưu lại Miêu Tố Quân sắc mặt đen xì đứng chỗ đó.

Vừa bước vào toà nhà học liền thấy Mao Tuấn và Hạ Văn Thu đang đợi cậu.

"Nặc Nặc!" Hạ Văn Thu vẫy tay với cậu "Nhanh lên, sắp muộn rồi!"

Lâm Lạc chạy bước nhỏ tới: "Các cậu làm sao lại ở đây?"

"Lên lớp á." Mao Tuấn không hiểu ra sao nói.

"Đúng lúc nhìn thấy cậu" Hạ Văn Thu trái lại hiểu ý của Lâm Lạc, cười nói "Nên đứng đây đợi cậu."

Hạ Văn Thu liếc Miêu Tố Quân ở cửa khoa tranh sơn dầu, nhỏ giọng nói: "Cậu làm sao lại nổi lên xung đột với đàn chị vậy?"

"Nói ra thì dài." Lâm Lạc kéo hai người vào phòng học "Buổi tối lại chậm rãi nói với các cậu."

Ở cửa toà nhà học, Miêu Tố quân do dự một chút vẫn là không nhịn được đuổi theo xe Tinh Ngộ.

"Anh Tinh Ngộ!" Miêu Tố Quân vẫy tay với Tinh Ngộ.

Đợi Tinh Ngộ hạ cửa sổ xe xuống, Miêu Tố Quân cắn cắn môi hỏi: "Anh Tinh Ngộ, buổi tối có thể cùng nhau ăn cơm không?"

"Từ lúc anh đi thành phố Vân Hải, chúng ta rất lâu rồi chưa gặp."

Nếu là trước đây, Tinh Ngộ sẽ đáp ứng.

Nhưng anh vẫn còn nhớ cam kết của mình với Nặc Nặc liền nói: "Buổi tối chỉ có hai chúng ta ăn cơm cũng không quá thích hợp đi?"

"Nếu như có thể, chúng ta hẹn thời gian, ngày khác ăn một bữa với anh trai em còn có chú dì."

"Thế nào?" Tinh Ngộ hơi hơi cười.

"Ăn chung?" Miêu Tố Quân hơi sửng sốt, nghĩ nghĩ cũng có thể liền gật đầu đồng ý "Được."

"Ừ, vậy trước thế đi." Tinh Ngộ nói "Em đi học đi."

"Anh Tinh Ngộ!" Mắt thấy Tinh Ngộ sắp đi, Miêu Tố Quân lại vội vàng gọi anh lại.

"Làm sao?" Tinh Ngộ quay đầu.

Miêu Tố Quân muốn nói lại thôi, xoắn xuýt một chút mới hỏi: "Anh cùng với......Lâm Nặc là quan hệ gì vậy?"

________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn các thiên sứ nhỏ vào thời gian 2021-07-11 17:00:02~2021-07-12 17:45:41ném ra phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tôi nha ~

Cảm ơn thiên sứ nhỏ tưới dịch dinh dưỡng: Tiên tử tại thượng 6 bình;

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play