Nam Hạ đã mất một tuần để kiểm tra hơn 30 chiếc quần áo, sau đó mới gởi cho bộ phận chế tác làm lại toàn bộ.
Chỉnh sửa thêm mấy lần, qua hơn nửa tháng, bộ sưu tập cuối cùng cũng đạt được hiệu quả mà cô mong muốn, trừ chiếc sơ mi trắng của "Ordinary girl".
Áo sơ mi trắng là một trang phục cơ bản, phù hợp với hầu hết tất cả các sự kiện, mỗi cô gái đều sẽ có ít nhất một chiếc.
Để làm một trang phục thường mặc, lại là đồ xuân hè, đối với phương diện thoải mái cùng tính thông khí có yêu cầu rất cao.
Bộ phận chế tác đổi chất liệu vải mấy lần cũng không đáp ứng được yêu cầu của Nam Hạ.
Cuối cùng Nam Hạ đành phải tự mình đến xưởng may, tự mình chọn vải lụa dâu tằm.
Đại diện phòng chế tác nói: "Tôi biết loại vải này rất tốt nhưng thành phẩm của chúng ta không gánh nổi rồi. Chất liệu này là chuẩn bị cho dòng sản phẩm cao cấp, nếu đem may cho sơ mi lần này thì giá thành phải hơn một nghìn rồi."
Nam Hạ gật đầu, lại hỏi: "Có bất kỳ chất liệu nào là hỗn hợp lụa, bông và lanh không? Có thể thay thế được."
Đại diện phòng chế tác suy nghĩ một chút: "Khẳng định trên thị trường sẽ có nhưng trong kho công ty thì không có loại này đâu."
Nam Hạ: "Để tôi đi xem, tìm thử một chút."
Đối phương cũng biết thân phận cô: "Không cần, để cho nhân viên phòng tôi đi một chuyến là được."
Nam Hạ nói: "Không cần, từ khi về nước đến giờ tôi cũng không có thời gian tìm hiểu thị trường vải trong nước, nhân tiện thu thập được thêm kiến thức."
Cố Thâm biết chuyện, nói muốn đi cùng cô.
Nam Hạ nói không cần.
Cố Thâm cà lơ phất phơ nói: "Không phải là anh xem nhẹ em, nhưng đến chợ vải phải biết mặc cả, em biết không?"
Nam Hạ đương nhiên sẽ không.
Không thể làm gì khác hơn, đành để anh đi cùng cô.
Đây cũng là lần đầu tiên cô đến chợ vải, trước kia Nam Khải đều thực hiện lựa chọn chất liệu đầu vào rất tốt, bộ phận thu mua đều là những người rất xuất sắc, chưa bao giờ cô phải tự mình đi tìm thế này.
Chợ vải có đến mấy trăm quầy hàng, vừa đông người vừa nóng nực.
Nam Hạ cố tình đi từ sớm, đi hết quầy này đến quầy khác vẫn không tìm được loại vải cô muốn.
Tới gần trưa, Cố Thâm dẫn cô đến một cửa hàng mì vịt tiềm gần đó tùy tiện ăn một chút, sau đó hai người lại cùng nhau đi tìm vải.
Đến hơn 5 giờ chiều Nam Hạ rốt cuộc cũng tìm được chất vải mong muốn, 12% tơ tằm, 30% sợi nilong, 48% bông, và phần còn lại là sợi vải và các loại tương tự.
Nhẹ, thấm mồ hôi, thoải mái, không dễ nhàu và quan trọng nhất là đáp ứng được yêu cầu về giá thành.
Nam Hạ gật đầu: "Cái này đi."
Cố Thâm nói được, nhưng không thảo luận về giá cả ngay tại chỗ, anh ta lấy danh thiếp của chủ quầy hàng, chụp ảnh và gửi cho Lý Khả, để cô ấy tìm người thích hợp nói chuyện.
Nam Hạ lúc này mới phát hiện mình bị anh lừa: "Không phải anh nói anh trả giá giúp em sao?"
Cố Thâm không hề xấu hổ khi bị vạch trần, thản nhiên nói: "Mua vải không phải cũng cần lấy danh thiếp à?"
Nam Hạ: "Anh nghĩ em sẽ không cầm danh thiếp sao?"
Cố Thâm mỉm cười ôm thắt lưng cô, dài miệng nói bậy: "Sợ em sẽ quên nên mới cố ý đi theo giúp em."
"..."
Nam Hạ không đáp.
Nhưng cô cũng biết Cố Thâm sợ một mình cô đi tới nơi hỗn loạn thế này không tốt cho nên mới cố ý giành thời gian đi cùng cô. Cô ôm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nói: "Vậy làm phiền anh rồi."
Cố Thâm trừng mắt nhìn cô: "Nói gì đó?"
Anh rất không thích cô nói với anh những lời khách khí thế này.
Nam Hạ ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy phải giải thích một chút.
Cô nói: "Anh đối tốt với em em đều biết nhưng em không muốn đem chuyện anh đối tốt với em biến thành chuyện đương nhiên. Ý là... Những lời này nói ra không phải là em khách khí với anh, chỉ là muốn biểu đạt cảm kích của em đối với anh thôi."
Cô nói xong, chớp mi cong, nhìn anh.
Cố Thâm lúc này mới nở nụ cười, vòng tay siết lấy hông cô, cúi đầu nói: "Thật cảm kích anh?"
Nam Hạ dùng sức gật đầu.
Thanh âm của anh không hề có chút đứng đắn nào: "Vậy lần sau có thể thay đổi phương thức cảm kích không?"
Anh đem khuôn mặt tuấn tú cùng ánh nhìn đầy ám muội dán vào gò má cô, ám chỉ hết sức rõ ràng.
Xung quanh ồn ào hỗn loạn như dần tan biến...
Nam Hạ chỉ có thể nghe tiếng hít thở của anh, phảng phất như được phóng đại mấy chục lần.
Cô nhón chân lên, nhẹ nhàng mà hôn khóe môi Cố Thâm một cái.
Cố Thâm hài lòng mỹ mãn, mỉm cười ôm lấy bả vai cô rời khỏi khu chợ.
Về đến nhà, Nam Hạ mệt đến độ không muốn đi tắm rửa.
Đây là những trải nghiệm cô chưa từng có được.
Cô cũng biết, kì thực bất kì ai làm nhà thiết kế đều phải trải qua chuyện chọn lựa chất liệu vải thế này, thậm chí có không ít người đã quen thuộc với việc chọn lựa vải vóc cùng chất liệu đến nhiều nă,.
Nam Khải là xòe rộng cánh mà che chở cô, để cho cô có thể an an ổn ổn trưởng thành.
Nghĩ đến Nam Khải, Nam Hạ lại cảm thấy trong lòng có điểm chua xót.
Cố Thâm đẩy cửa tiến vào: "Anh chuẩn bị xong nước nóng rồi, đi ngâm nước nóng một chút sẽ thoải mái hơn."
Nam Hạ dạ một tiếng, lại không có động tác.
Cố Thâm nhìn cô: "Hay để anh ôm em đi."
Nam Hạ rất nhanh đứng dậy: "Để em tự làm."
Cô tắm rửa hơn hai mươi phút, sấy khô tóc, trở lại phòng ngủ, trong chốc lát Cố Thâm cũng đã tắm xong.
Anh ngồi xuống cạnh cô, vươn tay nắm lấy chân nhỏ của Nam Hạ, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Có phải chỗ này cảm thấy đau nhức không?"
Lòng bàn tay anh ấm áp, bóp trên bắp chân cô, độ mạnh yếu vừa vặn.
Nam Hạ nghiêng đầu nhìn anh.
Vẫn là bộ dạng phóng khoáng không chút nghiêm chỉnh quen thuộc.
Đuôi mắt phượng hẹp dài lộ ra nét bất kham không chịu gò bó.
Hành vi lại cực độ nghiêm túc.
Nam Hạ gật đầu: "Là chỗ đó."
Cố Thâm rất kiên trì, chậm rãi thay cô giảm bớt đau nhức, vừa xoa bóp vừa giống như tùy ý hỏi: "Chuyện công việc định thế nào?"
Nam Hạ nói: "Em còn chưa nghĩ ra, anh thấy thế nào?"
Cho dù không có chuyện của Nam Khải, chỉ là chuyện giữa cô và anh thì chuyện rời khỏi Khuynh Thành cũng là chuyện sớm muộn.
Cố Thâm đương nhiên sẽ không làm khó cô, định thay cô sắp xếp một chút.
Anh hỏi: "Em có mục tiêu thế nào?"
Về phương diện này, Nam Hạ rất rõ ràng: "Đương nhiên là muốn trở thành một nhà thiết kế độc lập."
Lúc đầu có Nam Khải chống đỡ, chuyện này rất dễ dàng.
Nhưng hiện tại cô cũng không có nhiều nguồn lực đến vậy, "Chưa nói đến chuyện không có điều kiện, kinh nghiệm chọn lựa chất liệu cùng nguyên vật liệu đầu vào của em cũng không tốt. Em dự định sẽ tích lũy thêm kinh nghiệm về lĩnh vực này, sau đó sẽ tham gia một vài cuộc thi trong nước, tìm thêm trải nghiệm. Đại khái là vậy..."
Cố Thâm lắng nghe, cũng không phát biểu ý kiến gì.
Bỗng nhiên anh lại nói: "Được rồi. Mà này, ở trong tủ quần áo có một bộ đồ mới, em thử một chút xem sao."
Nam Hạ: "Hả?"
Cố Thâm đứng lên mở tủ quần áo, lấy ra cho cô xem.
Hai mắt Nam Hạ tỏa sáng: "Đây không phải là set đồ Thu Đông bản giới hạn của Chanel sao?"
Cô biết rất rõ các tác phẩm xuất sắc đến từ các nhãn hiệu nổi tiếng.
Cố Thâm gật đầu: "Lần trước đi xem show, tiện tay đặt."
Các sản phẩm phiên bản giới hạn của Chanel đều là thủ công, may tay theo số đo của từng cá nhân, từ lúc đặt đến lúc nhận được sản phẩm phải tốn ít nhất hai tháng, sao có thể nói là tiện tay?
Hơn nữa show Chanel diễn ra lúc gần cuối tháng 10, lúc đó cô còn chưa về nước.
Nói cách khác, khi đó anh đã muốn mua cho cô rồi?
Khi đó, đừng nói tới chuyện hợp lại, ngay cả chạm mặt bọn họ tưởng chừng cũng không thể nữa rồi...
Thì ra, anh vẫn luôn đặt cô trong lòng...
Nam Hạ hỏi: "Sao anh biết số đo của em?"
Cố Thâm liếc cô một lượt từ trên xuống dưới: "Nhìn ra."
"...."
Anh nói, "Đi thử đi, xem xem anh nhìn có đúng không."
Đúng là số đo của cô là anh nhìn ra được thật, chỉ phải trao đổi với Lý Khả một chút thôi.
Nam Hạ mang dép xuống giường, thuận tay cởi áo choàng tắm lại không hề nhớ ra bên trong cô hoàn toàn không mặc gì.
Cố Thâm nhanh chóng phản ứng: "Anh ra ngoài trước."
Anh đóng cửa, đi ra ngoài đợi cho đến khi Nam Hạ gọi anh một tiếng.
Bộ váy retro xanh ngọc mát mắt ôm trọn những đường cong tinh tế uyển chuyển của cô, làm nổi bật làm da trắng hồng nõn nà.
Cổ áo rất thấp, lộ ra một mảng lớn trước ngực, tà váy xẻ cao để lộ đôi chân ngọc trắng nõn thẳng tắp.
Hầu kết Cố Thâm không nhịn được mà lăn lộn.
Nam Hạ bị ánh mắt nóng rực kia nhìn tới không được tự nhiên, nói: "Hay để em mặc thêm một cái áo bên trong hoặc áo khoác ngoài..."