Trong thang máy cũng có những đồng nghiệp khác, không ai dám lên tiếng.
Cố Thâm bình thường cũng hay đến canteen ăn, chỉ không nghĩ tới Nam Hạ thật sự đủ can đảm để hai người cùng nhau đi ăn ở canteen.
Anh bật cười: "Đi."
Hai người vào canteen chuẩn bị xếp hàng lấy cơm.
Trong thoáng chốc, Nam Hạ có chút ảo giác như thời đại học, đã thật lâu cô không cùng Cố Thâm xếp hàng đi lấy cơm thế này.
Lúc học đại học, hai người bọn họ mới vừa xác định quan hệ, vào giờ ăn trưa Nam Hạ sẽ đi giữ chỗ ngồi, Cố Thâm giúp cô đi lấy cơm.
Khẩu vị ăn uống của cô cứ vậy vậy liền bị anh nắm chắc.
Khi đó cô đã nghe không ít lời xì xào: Cố Thâm đối xử với vị Đại tiểu thư kia cũng thật tốt, vừa như người hầu lại như tùy tùng, không biết có thể duy trì được mấy ngày?
Ý tứ thị phi của người kia chính là "Không biết được mấy ngày", như vừa ganh tị vừa chua chát nhưng Nam Hạ lại chú ý tới mấy chữ "vừa như người hầu lại như tùy tùng".
Cô không thích người khác nói Cố Thâm như vậy.
Từ đó về sau, cô liền kiên trì cùng Cố Thâm xếp hàng lấy cơm.
Mới đầu Cố Thâm cũng không quá để ý chuyện này, cho là cô đau lòng anh, còn ôm bả cô nói: "Xếp hàng chen chúc mệt lắm, em tìm chỗ đợi anh là được mà."
Nam Hạ cố chấp: "Em đi cùng với anh."
Cố Thâm cũng để tùy ý cô.
Trần Toàn thấy vậy không nhịn được khinh bỉ: "Hạ Hạ, sao cậu lại có thể đau lòng cái tên hoa hoa công tử Cố Thâm đó chứ. Cứ để cho anh ta lấy cơm cho cậu không phải là tốt hơn sao? Tớ mà tìm được một người bạn gái như cậu, đừng nói là lấy cơm, muốn tớ làm gì tớ đều nguyện ý, thả vào lòng bàn tay mà cưng chiều còn không kịp. Cậu đúng là quá mềm lòng, nghe người khác nói mấy câu liền không chịu được? Còn không bằng tớ mắng hoa hoa công tử mỗi ngày đâu!"
Nam Hạ nghiêm túc nói: "Cho nên về sau cậu cũng không được mắng anh ấy."
Trần Toàn:...
Nam Hạ: "Anh ấy rất tốt, không có chút hoa tâm nào."
Dừng một chút, cô còn nói: "Hơn nữa, lúc nào cũng được cưng chiều cũng không phải là chuyện tốt."
Cố Thâm vì mấy câu này của cô mà ấn tượng rất sâu.
Tự hỏi bản thân mình tìm đâu ra vận khí mà có thể tìm được một người bạn gái tốt như vậy.
Nam Hạ nhớ tới chuyện đi ăn cơm này lại đột nhiên có chút hoài niệm.
Cô vừa mới cầm khay ăn, định đi xếp hàng đã bị Cố Thâm bắt lấy bàn tay.
Tâm Nam Hạ run lên, giương mắt nhìn anh.
Mặc dù hai người đã công khai quan hệ nhưng ở công ty bọn họ cũng không làm ra cử chỉ gì quá thân mật, đột nhiên có hành động lớn mật thế này nhất định là có nguyên do.
Mấy người xung quanh trong chớp mắt như dừng lại, toàn bộ đều chăm chú nhìn động tác của Cố Thâm.
Nam Hạ thậm chí còn nghe được tiếng chụp hình.
Da thịt tiếp xúc với tay anh cũng không tự chủ mà nóng lên.
Cố Thâm hất cằm: "Đi qua kia giữ chỗ đi."
Thanh âm bất kham của anh lại vang lên: "Để anh đi lấy cơm cho em. Một lần là xong."
Dù sao cũng rất ít khi có dịp thế này, lần tiếp theo không biết sẽ là lúc nào.
Nam Hạ ngước nhìn lên, đáy mắt trong suốt, thanh âm có chút nũng nịu: "Một lần làm sao đủ?"
Cố Thâm quả thực không nhịn được lập tức muốn hôn cô.
Nhưng xung quanh đông người như vậy, anh chỉ có thể ra sức khắc chế.
Cố Thâm nghiến răng, cười cười: "Em muốn mấy lần liền là mấy lần, được chưa?"
Nam Hạ không dám chọc giận anh nữa, đi đến một góc tìm chỗ ngồi, một lúc sau Cố Thâm đem theo hai khay ăn đi tới.
Anh lấy cho cô một ít cơm trắng, một phần rau cải xào, một phần canh gà hầm nấm hương, còn có một hũ sữa chua nha đam.
Lượng cơm này nói ít nhưng so ra vẫn nhiều so với sức ăn của cô.
"Gần đây công việc rất bận rộn, em ăn nhiều một chút cũng không sao.", Cố Thâm nhìn cô, "Quá gầy, sợ em chịu không nổi."
"...."
Nam Hạ vô thức liếc nhìn xung quanh.
Cố Thâm nhíu mày: "Sợ cái gì? Không phải mới vừa rồi lá gan thật lớn sao?"
Bất quá ở một góc này cũng không có ai, Nam Hạ lớn mật: "Cảm thấy không chịu nổi thì đừng làm."
Giọng nói của cô là nửa đùa nửa thật.
Cố Thâm để đũa xuống, bắt chéo chân: "Làm sao có thể để bạn gái của mình như vậy được? Không phải trách nhiệm của bạn trai là nuôi cưng bạn gái đến mập mạp đáng yêu sao?"
Nam Hạ không dừng đũa: "Vậy mà còn có bạn trai nào đó ngại bạn gái gầy cơ đấy."
Cố Thâm nhịn không được nhéo nhéo má cô.
Nam Hạ hơi né tránh, không thoát được khỏi ma trảo cũng đành thuận theo: "Nhanh ăn đi, đừng quấy em bán mạng kiếm tiền cho bạn trai em."
Cố Thâm nở nụ cười.
Nam Hạ đẩy phần cơm vốn chỉ được cô sớt một nửa, đưa cho Cố Thâm.
Cố Thâm nghiêm giọng: "Ăn ít như vậy buổi chiều sẽ bị đói."
Nam Hạ: "Nhưng em thật sự ăn không nổi nữa."
Cô sầu khổ nhíu mi.
Cố Thâm không có cách nào, đành nhận lấy: "Vậy buổi chiều anh sẽ đặt cho em một phần canh gà vậy."
Rốt cuộc cũng không cần vì cô mà vung tiền đặt canh gà cho cả bộ phận thiết kế rồi.
Hơn nữa canh gà đặt số lượng lớn ở các nhà hàng cũng không tốt bằng canh gà được các cửa tiệm truyền thống hầm.
Nam Hạ cũng cảm giác mình nên bồi bổ: "Được."
Hệ thống sưởi trong tòa nhà có chút nóng, Cố Thâm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng còn cảm thấy nóng, anh tháo bớt một nút cổ áo.
Ăn trưa xong, hai người đi ra ngoài.
Lúc này cũng đã có không ít người dùng xong bữa trưa, lối đi có chút đông đúc.
Hai người không có cách nào đi cùng nhau, Cố Thâm đành lùi về sau một bước, đi sau lưng Nam Hạ.
Lúc Nam Hạ vừa quẹo ra cửa, trước mặt có người đi lướt qua, suýt chút nữa đụng ngã cô.
Cô biết Cố Thâm ở sau lưng, vô thức lùi ra sau.
Cố Thâm vươn tay tới, đem cô ôm vào lòng.
Xác định cô không có việc gì mới buông tay.
Nam Hạ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra người trước mặt là Trịnh Viễn.