"Đủ rồi Tam Hộ, dừng lại ở đây đi."
Giọng nói của bà nội vang lên trong không trung, đầu óc Lô Tam Hộ lúc này chợt bừng tỉnh, cậu nhìn cảnh vật và cả những khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ dần dần tan biến, hình ảnh tiếp theo chính là bà nội đang nhìn cậu cười.
"Bà nội?"
Lô Tam Hộ ngạc nhiên nhìn bà lão trước mặt mình, bà đưa tay xoa xoa đầu cậu, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, khi bà cười, nếp nhăn lại càng hằn sâu thêm, nhưng không vì vậy mà làm mất đi dáng vẻ dịu dàng vốn có của bà.
"Xem nào, dương khí con bị tổn thương nặng quá rồi, luồng âm khí vẫn còn trong cơ thể. Ở đây lâu nữa sẽ không tốt cho con đâu, mau trở về đi."
Khi nghe bà nói vậy, cậu sực nhớ lại cảm giác đau đớn khi bị những móng vuốt sắc nhọn của con quái thú kia mạnh mẽ găm vào người, không tự chủ được rùng mình một cái.
Lô Vân Phi đưa mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch không có chút máu và vết thương vừa liền trên ngực Lô Tam Hộ mà lòng bà day dứt mãi không yên, dù sao đây cũng là cháu trai của bà, âm dương cách biệt thì tình thương máu mủ cũng khó lòng bị đoạn tuyệt. Bà dùng ngón tay vẽ một vòng tròn nhỏ trên không trung, một lúc sau liền có một luồng khói trắng từ trong ngón tay ấy bay ra, làn khói xoay một vòng liền biến thành một viên thuốc rơi vào tay bà.
Ngay khi Lô Tam Hộ còn chưa kịp hết ngạc nhiên thì có một thanh niên bước vào phòng, trên tay còn bưng theo một cái thau đựng nước. Người đó vừa trông thấy Lô Tam Hộ đã tỉnh lại từ cơn mê, nghĩ cũng không nghĩ liền đặt thau xuống chiếc bàn gần đó rồi dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến bên cậu.
"Ngươi không sao rồi?"
Bàn tay run rẩy đưa lên chạm vào mái tóc của cậu, rồi lại chậm rãi di chuyển xuống gò má cậu, tay còn lại cũng không yên phận mà đưa cả lên nắm lấy bắp tay cậu. Lô Tam Hộ nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, vẫn là có chút không tin nổi mà chớp mắt vài cái.
"A Ngũ?"
Cả người A Ngũ run lên, y dùng chút sức muốn kéo cậu vào lòng rồi lại như chợt nhớ ra trên ngực cậu có vết thương, y không nỡ làm cậu đau, cứ giữ nguyên vị trí cách nhau chỉ một tấc như vậy.
Lô Vân Phi bị ngó lơ ở một bên giả vờ hắng giọng hai tiếng, A Ngũ mới nhận ra hành động quá mức của mình ban nãy, liền buông tay ra. Y xoay khuôn mặt đã hơi đỏ lên của mình sang hướng khác, còn tiện tay che miệng ho mấy tiếng.
Lô Vân Phi cười nhẹ rồi đưa viên thuốc cho Lô Tam Hộ.
"Uống đi con."
Lô Tam Hộ vốn còn định nói rằng không có nước thì cậu không nuốt nổi, nhưng bà đã nhanh một giây mà giải thích rằng người sống không nên ăn, uống bất kì thứ gì ở địa phủ. Một khi đã hấp thụ cái gì đó ở nơi này liền đồng nghĩa với việc linh hồn này thuộc về cõi âm, sẽ không còn cách nào quay về trần gian nữa.
Viên thuốc bà vừa đưa cậu chính là luồng dương khí vươn trên quyển sổ của Bùi Ngọc Bích mà ban nãy vừa bị bà hấp thụ cho nên cậu có nuốt nó rồi cũng không liên quan gì đến nơi này cả.
Cậu nghe xong cũng không nghĩ nhiều, liền bỏ viên thuốc vào miệng và miễn cưỡng nuốt vào bụng. Một luồng sáng bao vây lấy cả cơ thể cậu, Lô Tam Hộ cảm giác được dưới lớp da của mình có một cái gì đó chạy khắp cơ thể, mang lại cảm giác ấm áp, trấn an tinh thần cậu.
Ánh sáng trên người cậu nhạt dần rồi biến mất, như thể đã hoàn toàn hòa làm một với cậu, Lô Vân Phi lúc này mới hài lòng vỗ nhẹ bàn tay cháu trai.
"Được rồi. Con về nhà rồi thì phơi nắng nhiều một chút, khi nào nhức đầu thì đừng phơi nữa. Lượng âm khí trong cơ thể con chưa bị triệt tiêu hoàn toàn đâu, nên khi tiếp xúc với ánh mặt trời có thể sẽ có chút khó chịu."
Lô Tam Hộ vâng vâng, dạ dạ mấy tiếng cho bà an tâm rồi mới chuyển sang đề tài mà đã khiến cậu nghi vấn rất lâu rồi, chính là cuốn nhật ký của bà với những con chữ vô nghĩa chi chít. Khi cậu vừa nhắc đến thì biểu cảm trên mặt bà liền có chút chuyển biến, nhưng chẳng được bao lâu thì bà lại nở nụ cười ấm áp, trìu mến nhìn cậu.
"Về việc đó, nội nghĩ con phải tự tìm hiểu rồi."
Nói đến đấy thì bà nắm lấy tay Lô Tam Hộ, không nhanh không chậm dùng ngón tay xoa xoa mu bàn tay của cậu. Lúc cậu còn nhỏ, bà đã có thói quen làm vậy với tay cậu rồi, thật sự mà nói thì mỗi lần bà nhè nhẹ xoa mu bàn tay cậu luôn làm cho cậu cảm thấy rất thư giãn.
"Có một số người, một số việc con vốn không thể tránh né được, nên dù con không thích dính vào rắc rối cũng hãy giúp họ."
Lô Vân Phi cũng không có ý định muốn nói gì thêm nữa, bà đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối của cậu, lại nhẹ nhàng siết chặt tay cậu. Lô Tam Hộ chỉ thấy mình được trả lời bằng một câu hỏi hốc búa khác mà thôi, nhưng xem cách nói chuyện của bà nội, có lẽ bà thật sự không tiện tiết lộ những việc đó.
Bên ngoài đường lớn truyền đến tiếng ồn ào, A Ngũ liền nhanh chóng chạy ra ngoài để xem tình hình, Lô Tam Hộ vốn định đi cùng y nhưng lại bị Lô Vân Phi ngăn cản. Nhìn nét mặt nghiêm khắc của bà nội, cậu cũng hết cách, đành phải làm theo lời bà mà ngồi yên trong phòng.
"Tần Quảng Vương lệnh cho bọn ta tìm kẻ giả mạo trốn vào thành."
Tiếng nói truyền đến từ bên ngoài cửa, Lô Tam Hộ vừa nghe thấy đã giật mình, cái "kẻ giả mạo" trốn vào thành còn không phải là cậu thì còn ai khác nữa. Quả thật cậu cũng không rõ mình đã thiếp đi trong bao lâu, xem tình hình bây giờ thì có lẽ đã quá cái hai canh giờ mà Hắc Vô Thường nói.
"Các vị đã cho người kiểm tra trên dưới tứ hợp viện này rồi, vốn dĩ làm gì có kẻ nào ở đây."
"Quả thật đã lục soát trên dưới nơi này, nhưng còn mỗi căn phòng này vẫn chưa được kiểm tra."
Nghe đến đó, Lô Tam Hộ đã căng thẳng đến mức ngồi thẳng cả người, sợ hãi đưa mắt nhìn cánh cửa trước mặt. Cậu biết bà nội hoàn toàn không có khả năng chặn những quỷ sai này xông vào, nếu chúng phát hiện cậu đang ở đây thì không khéo sẽ liên lụy đến cả bà. Trong lúc cậu đang suy nghĩ mình nên làm gì thì cậu nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, quả thật cậu cũng không dám ló đầu ra xem, nhưng lại không ngừng lo lắng cho bà nội.
Khi Lô Tam Hộ vừa đứng dậy khỏi ghế thì A Ngũ mở cửa xông vào, y nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu ra khỏi phòng. Trước mắt là hai quỷ sai đang hướng mặt về phía ba con quái thú dữ tợn đang nhe răng trợn mắt, hung dữ nhìn chằm chập vào người cậu.
Ba con quái thú ấy ước chừng cao gần hai mét, đầu chúng là đầu người với những hàm răng nhọn hoắc chỉa ra mọi hướng, thân mình dài như rắn dính đầy chất lỏng màu đen, đặc quánh, tay chân chúng là những mẩu xương trắng của động vật như dùng keo hồ cố gắng chấp thành, chất lỏng màu đen chảy xuống tay chân thì nghe tiếng xèo xèo rồi bốc thành những làn khói đen. Chúng rống lên những tiếng nghe như rất nhiều người cùng gào khóc, thứ âm thanh muốn đâm lủng cả màn nhĩ con người.
A Ngũ nhếch mếp cười một cái, cả ba con quái thú liền như điên mà xông đến tấn công hai quỷ sai. Mọi thứ liền rơi vào hỗn loạn, hai quỷ sai kia một mực lo đối phó với chúng, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến cái khác nữa.
Nhân lúc cả ba con quái thú ấy đang bị hai quỷ sai kia đánh lạc hướng, A Ngũ nắm tay Lô Tam Hộ chạy vòng qua chúng. Cả hai vừa chạy đến sau lưng chúng, chúng lại như đã phát giác ra rồi chính vì vậy mà chúng mở rộng miệng, nhân lúc hai quỷ sai kia bất cẩn liền cắn đứt nửa thân trên, nửa thân dưới của hai quỷ sai ấy liền biến thành cát đổ cả xuống đất. Phần thân trên đã nằm gọn trong bụng của mấy con quái thú ấy, A Ngũ lúc này đã kéo Lô Tam Hộ chạy đến gần cửa chính của tứ hợp viện, vừa đến nơi thì thấy có rất nhiều quỷ sai đang đứng chặn trước cửa.
A Ngũ chậc một tiếng, liền vung tay về phía các quỷ sai đang chặn cửa, tất cả đều như những món đồ chơi dễ dàng bị một cơn gió mạnh hất văng ra xa. Đúng lúc này một trong ba con quái thú kia xông lên với cái miệng đang mở rộng trực nuốt chửng Lô Tam Hộ vào bụng. A Ngũ vừa xoay người lại thì cũng là lúc con quái thú kia bị chém ra làm đôi, từ trong người quái thú kia có rất nhiều những quả cầu lửa bay ra, chúng lơ lửng trên không một lúc thì từ từ bay đến vây quanh đứa nhỏ mặc cả bộ đồ đen.
Quỷ sai vừa thấy đứa nhỏ đó đồng loạt hô lên Hắc Vô Thường rồi quỳ một chân xuống đất, đầu cúi thấp, dáng vẻ đang chờ được phân phó.
"Chỉ cần Tần Quảng Vương không quản một giây thì các ngươi muốn làm loạn Phong Đô sao?"
Hắc Vô Thường khinh miệt nhìn hai quái thú hình dáng kì lạ kia nói, chẳng biết có phải là ảo giác không nhưng Lô Tam Hộ cảm thấy như chúng đang run lẩy bẩy trước mặt đứa nhỏ chỉ cao đến eo cậu này. Hắc Vô Thường cái gì cũng không nói thêm nữa, thân thể nhỏ nhắn vụt về phía trước, Lô Tam Hộ chỉ nghe vài tiếng vút trong không khí thì cả hai con quái thú kia đã bị chém nát bét. Chất lỏng vừa đen vừa đặc đổ cả ra đất, Hắc Vô Thường chưa làm gì thì chất lỏng đó liền như có ý thức mà rất nhanh tán ra tứ phía.
"Sao nào? Kẻ người trần mắt thịt nào cả gan dám đến thành Phong Đô, ta cũng muốn thử một lần diện kiến."
A Ngũ nắm cổ tay Lô Tam Hộ lôi cậu ra phía sau lưng mình. Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường từ thời thượng cổ đã theo hầu Tần Quảng Vương, đừng xem ngoại hình như trẻ nhỏ của chúng mà bị đánh lừa, thật ra sức mạnh của chúng đã vượt qua các quỷ hồn khác từ rất lâu rồi. Một khi Hắc Vô Thường xuất hiện, A Ngũ liền biết dù có chạy cũng không thể thoát được, y cũng tuyệt đối không thể để Lô Tam Hộ rơi vài tay đứa nhỏ kia.
Việc một người sống dám bước chân vào địa phủ khi mệnh chưa đoạn thì mang tội rất nặng, một khi Lô Tam Hộ bị bắt, ai biết được hình phạt sẽ bị giáng lên đầu cậu kinh khủng cỡ nào. A Ngũ nghĩ cũng không dám nghĩ, trước mắt chỉ biết chỉ biết hi vọng rằng với chút công phu y học được mấy trăm năm nay đủ trụ đến khi y đưa Lô Tam Hộ rời khỏi đây.
Đứa nhỏ vừa mỉm cười ngây ngô vừa đi về hướng A Ngũ và Lô Tam Hộ, cả người cậu liền thi nhau nổi da gà. Nếu cậu chưa từng chứng kiến cảnh tượng ban nãy, chắc chắn Hắc Vô Thường sẽ không đáng sợ đến vậy, nhưng cứ nghĩ đến việc đứa bé trai này hoàn toàn có thể chém cậu ra làm đôi trước khi cậu kịp phản ứng lại gây ra áp lực rất lớn đè nặng lên tim cậu.
Hắc Vô Thường cầm kiếm chĩa vào người A Ngũ, lại mỉm cười lịch sự bảo y tránh ra một bên. A Ngũ cứng rắn trừng mắt nhìn lại đứa nhỏ, nó lại chẳng kiên nhẫn mấy mà vung tay chém một nhát, y đứng chắn cho Lô Tam Hộ, vốn đã định đỡ đòn mọi đồn tấn công từ Hắc Vô Thường để bảo hộ cho cậu nên liền bị chém cho bị thương. Lúc đầu thì vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng một lúc sau thì khói đen từ trong vết thương bay ra rất nhiều, y thoáng một cái liền ngã xuống đất.
Lô Tam Hộ chảy cả mồ hôi lạnh khi nhìn A Ngũ đang nằm trên mặt đất, y cuộn người lại, tay cào lên mặt đất mạnh đến độ móng tay dường như sắp tróc ra. Hắc Vô Thường lại thản nhiên trèo qua người A Ngũ để đến trước mặt Lô Tam Hộ. Đứa nhỏ đưa tay đến nắm tay cậu, nó cười cười nhìn cậu, nhép miệng bảo, không cần sợ.
Tuy cậu không hiểu nó làm vậy là có ý gì, nhưng làm sao mà lại không sợ cho được. Cậu định giật tay về thì đứa nhỏ đưa cho cậu một mẩu bánh, cậu liền nhớ đến lời bà nói, nếu như ăn đồ ở địa phủ thì có nghĩa là cậu sẽ được chính thức xem như một dân cư nơi này. Hắc Vô Thường nhìn cậu nheo mắt cười thích thú.
A Ngũ đang nằm trên mặt đất lúc này cũng cố gắng dùng tay nắm lấy ống quần Lô Tam Hộ kéo kéo mấy cái gây sự chú ý, cậu nhìn y trong cơn đau vẫn cố lắc đầu bảo cậu đừng ăn thì lòng đau xót không thôi, chỉ muốn ngồi xuống ôm lấy y. Hắc Vô Thường lại dùng chân nhỏ đá đá cánh tay vô lực của A Ngũ ra.
Giờ này bị quỷ sai vây quanh, Hắc Vô Thường đang ở trước mắt, A Ngũ bị đả thương, tâm trí Lô Tam Hộ giờ cứ rối như tơ vò. Nếu cậu làm theo lời Hắc Vô Thường, đúng là cậu sẽ có thể thoát được lần này, nhưng thoát được tình cảnh này thì không thể trở về dương gian nữa. Đứng trước tình hình ngàn cân treo sợi tóc, Lô Tam Hộ thật sự chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm theo Hắc Vô Thường.