Năm ta mười hai tuổi, phụ thân đưa về phủ một tiểu tử da ngăm đen, gầy trơ xương, quần áo trên người thì bẩn thỉu, ta vừa thấy nó liền khịt mũi, ngay khi ta muốn xoay người đi chỗ khác thì phụ thân cho đám hạ nhân lôi ta đến gần nó.
Tất nhiên ta chẳng vui vẻ gì, nhưng phụ thân lại cau mày bảo rằng, "Đứa nhỏ này là đệ đệ của con, con nhất định phải yêu thương tiểu đệ."
Ta gật gù đầu xem như đồng ý nghe theo sự an bài của người, phụ thân mới hài lòng khen ta là hài tử ngoan.
Phụ thân cũng không nhiều lời mà đưa ta và tiểu tử đó đến biệt viện của nương, ta chẳng biết người nói gì với nương ta mà một lúc sau ta lại nghe nương bảo rằng nương sẽ chăm sóc cho tiểu tử kia thật chu đáo. Lúc này phụ thân mới hài lòng gật đầu rồi rất nhanh lại rời khỏi.
Kì thực phụ thân ta rất ít khi ghé sang biệt viện này, người thường xuyên ở thư phòng bận bịu xử lý công văn, để tiện cho công việc của mình, người còn cho hạ nhân bố trí giường trong thư phòng.
Thế mà từ khi tiểu tử đó đến đây, phụ thân thường xuyên xuất hiện ở biệt viện hơn, trên khuôn mặt đầy son phấn của nương bất tri bất giác chẳng còn những nụ cười đầy mệt mỏi. Ta muốn nương luôn vui vẻ như vậy, thế nên ta luôn ở trước mặt phụ thân tỏ vẻ ta là một đứa trẻ ngoan và ta thương đệ đệ.
Tiểu tử thối đó lại như câm điếc, mỗi lần ta cùng nó trò chuyện nó đều cắm đầu nhìn đất. Khi ta muốn dạy chữ cho nó thì nó lại phát điên mà đánh ta. Đương nhiên phụ thân thấy được sự nỗ lực của ta, người thường xuyên đem cho ta rất nhiều điểm tâm ngon, đến cả nương cũng sẽ có phần. Thế nhưng, phụ thân lại chỉ luôn chăm sóc thật chu đáo cho tiểu tử đấy, người bế nó vào lòng và không ngại ngùng đút từng miếng ăn cho nó.
Trước đây phụ thân luôn bảo ta rằng ta phải tự lập, không được nhõng nhẽo nữa, phụ thân luôn dùng đòn roi mà dạy dỗ ta, chưa một lần mà ta làm sai chuyện mà không bị phạt, tiểu tử này lười nhác như vậy mà người cũng không mắng nó lấy một câu. Lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy rất nóng giận, nhiều ngày tiếp theo ta cũng không tìm tiểu tử ấy nữa.
Một lần ta vừa bên ngoài về thì nghe tiếng quát của nhị nương trong sương phòng của nương ta, ta vội vội vàng vàng chạy vào trong thì nhìn sắc mặt nhị nương hung tợn như quỷ dữ địa ngục đang đánh nương ta. Khắp phòng là những mảnh vỡ của trà cụ mà nương ta yêu thích, còn có những bộ y phục của nương nữa.
Ta chỉ thấy trong mắt nương trống rỗng, nương không hề phản kháng, cứ như vậy cho nhị nương đánh, khi thấy nương ta chẳng có lấy chút sợ hãi, nhị nương hừ lạnh rồi bỏ đi. Nương vừa thấy ta liền òa khóc, ta nghĩ chắc nương phải đau lắm, nên ta chạy đến và xoa xoa khuôn mặt với những vết tay đỏ hỏn của nương. Nương ôm lấy ta, vai run bần bật, chẳng còn tiếng khóc nào phát ra nữa.
Đêm ấy, phụ thân chẳng đến, trong phòng chỉ có nương, ta và tiểu tử ấy cùng dùng cơm. Dùng xong cơm thì tiểu tử thối chạy ngay về phòng, ta không muốn nương thương tâm nên ta muốn ở lại sương phòng cùng người. Khi hạ nhân vừa dọn sạch sẽ bàn thì tiểu tử ấy lại xuất hiện, chẳng biết nó đem đâu đến một lọ thuốc nhỏ đưa cho nương ta.
"Cái này...cái này trị thương...rất...rất tốt..."
Tiểu tử thối lắp bắp nói, nương ta nhận lấy lọ thuốc rồi nhẹ giọng tạ ơn, ta tức giận hất tay tiểu tử đi.
"Ngươi đừng động vào nương của ta, cút đi đồ dơ bẩn."
Tiểu tử nghe xong chẳng nói gì, lủi thủi rời khỏi, nương cũng chẳng trách mắng ta. Người chỉ bảo là người đã mệt rồi và người muốn nghỉ ngơi, thế nên ta trở về phòng mình.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc ta đến thư phòng thỉnh an phụ thân, vốn định nói với phụ thân chuyện nhị nương đánh nương ta, ta lại bị đám đệ đệ, muội muội chặn lại. Thật ra thì nương chỉ hạ sinh có mỗi mình ta, còn chúng là hài tử của nhị nương.
Ta chẳng thèm để tâm đến chúng, chúng chặn đường này thì ta sẽ đi đường khác, kiểu nào mà ta chẳng đến được thư phòng. Đang đi thì nhị đệ nắm lấy tóc ta giật mạnh, ta ngã về sau, chúng còn đứng đó cười khoái chí.
"Không cho ngươi mách lẻo! Con đàn bà ti tiện đó đều không nên tranh sủng với nương bọn ta!"
Ta giận dữ bật dậy đấm mạnh vào mặt nhị đệ trước khi đệ ấy kịp phản ứng, tam đệ thấy vậy thì bắt lấy tay ta phải lại, tứ muội bắt lấy tay trái ta làm ta chẳng cựa quậy được nữa. Nhị đệ xoa xoa chỗ vừa bị ta đấm, rồi đánh trả lại ta một cú. Ta chẳng thèm kêu đau, trừng to mắt mắng đệ ấy.
"Cho...cho...ta...qua..."
Tiểu tử thối ở đằng sau lên tiếng, cả phủ này ai lại không biết phụ thân sủng ái nó nhất, bọn đệ đệ, muội muội ta không nói gì tránh sang một bên. Ta nhìn dáng vẻ rụt rụt rề rề như chim sợ cành cong của nó mà ngứa mắt.
Khi tiểu tử vừa đi khỏi thì nhị đệ lại quay sang nhìn ta.
"Không được mách lẻo, nếu ngươi dám nói gì với phụ thân cẩn thận ta lại đánh ngươi nữa đấy."
"Ta mới không sợ!"
Nhị đệ có vẻ rất không hài lòng với câu trả lời của ta lắm, đệ ấy tức giận nắm lấy áo ta nói, "Ngươi chờ xem."
Dứt lời thì đệ ấy tiếp tục đánh ta, tam đệ và tứ muội vừa cười vừa chế nhạo ta. Ta đau bị đánh rất đau, nhưng ta cắn chặt răng không kêu đau, ta không muốn nhị đệ được vui vẻ.
"Mới sáng ra mà các con nháo cái gì?"
Giọng nói sắc lạnh của phụ thân vừa cất lên, nhị đệ liền dừng tay, cả tam đệ và tứ muội cũng buông ta ra.
"Phụ thân, do huynh ấy đột nhiên đánh con."
Nhi đệ còn chỉ cho phụ thân xem vết bầm ở má, tam đệ và tứ muội liên tục gật đầu bảo phải. Ánh mắt nghiêm khắc của người liền chuyển sang người ta, ta phủi phủi tay áo, cố gắng xua đi cơn run rẩy vì đau đớn của mình.
"Kiến Quân, mọi chuyện có đúng như những gì đệ đệ con vừa nói không?"
"Không đúng! Là do đệ ấy làm con ngã!"
"Không đúng! Không đúng! Phụ thân, huynh ấy nói dối đấy!"
Đệ đệ và muội muội ta đều đồng thanh kêu lên như vậy, phụ thân vuốt chòm râu của mình đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng người phạt cả bốn bọn ta không được dùng điểm tâm sáng. Ta liền ấm ức quay về phòng, nương giúp ta thoa thuốc lên những nơi bầm tím rồi cũng đến thư phòng bồi phụ thân.
"Huynh...huynh trưởng..."
Tiểu tử chỉ dám đứng ở ngoài cửa gọi ta, ta không thèm trả lời nó, lúc này ta đem toàn bộ cơn ấm ức đều đổ lên đầu nó.
"Huynh...đệ...đệ...có...mang..."
"Câm miệng! Cút đi chỗ khác ngay! Ta không muốn nghe giọng ngươi!"
Ta cũng chỉ là tùy tiện mắng một câu như vậy, nhưng tiểu tử ấy thật sự không nói thêm lời nào nữa. Một lúc sau cũng chẳng nghe thấy có động tĩnh gì, ta vừa cảm thấy trống vắng lại vừa thấy ấm ức, ta bị oan uổng mà phụ thân chẳng tin ta, nương ta bị đánh vậy mà phụ thân không làm gì nhị nương cả, đến cả tiểu tử thối kia cũng không thèm quan tâm đến nương và ta. Càng nghĩ ta lại càng tức, tức tối cùng cảm giác bị bỏ rơi cùng dồn lại làm ta không kìm được nước mắt nữa.
"Huynh trưởng...đ...đệ vào...đây..."
Tiểu tử đẩy cửa đi vào, trên khuôn mặt của nó lộ ra sự lo lắng, trên tay còn bưng theo một đĩa màn thầu nóng hổi, nghi ngút khói. Chẳng hiểu sao ta lại lớn tiếng khóc khi thấy tiểu tử ấy, nó luống cuống đem đĩa thức ăn đặt lên bàn rồi chạy đến bên ta. Tay tiểu tử hết đưa lên lại buông xuống, nó chẳng dám động vào người ta, ta lại như điên mà nắm lấy tà áo nó vừa khóc vừa lau nước mắt.
"Phụ thân thiên vị! Ta ghét cả phụ thân và ngươi! Đồ ngốc! Đồ ngốc!"
Tiểu tử nghe ta nói vậy thì cả người cứng đờ, được một lúc sau nó cũng òa khóc chung với ta.
"Ngươi khóc cái gì? Ai cho ngươi khóc!"
"Đệ...kh...không...tốt, xi...xin...xin lỗi...huynh...đừng ghét đệ...được không?"
Bọn ta khóc được một lúc thì tiểu tử kia không thèm khóc nữa, ta đang nắm lấy tà áo nó, từng tiếng khóc đứt quãng vừa chưa dừng lại được mà nó cư nhiên dám đi chỗ khác. Ta trừng mắt nhìn tiểu tử đem đĩa màn thầu đặt trước mặt ta.
"Huynh...ăn..."
Ta tức tối đạp cả đĩa màn thầu rớt xuống đất, tiếng đĩa vỡ xoảng một cái, tiểu tử giật mình lui sang một bên.
"Đi chỗ khác! Đi chỗ khác! Ta không muốn ăn thức ăn dơ bẩn của ngươi! Lần sau nói chuyện với ta mà còn lắp bắp như thế ta đánh chết ngươi!"
Tiểu tử kia sụt sịt mấy cái rồi lặng lẽ rời khỏi phòng ta, hạ nhân từ bên ngoài liền chạy vào vội vội vàng vàng dọn sạch sẽ phòng ốc.
Tiểu tử đó dường như chẳng biết bỏ cuộc, mỗi lần ta ra bên ngoài cùng bằng hữu chơi thì nó đều đi theo. Nó thường núp ở gốc cây cổ thụ to lớn đằng xa nhìn bọn ta, đến khi bọn ta chơi mệt rồi đến bên gốc cây để hưởng cơn gió mát thì nó chạy về phủ đem ra mấy món điểm tâm đưa ta.
Đám bằng hữu ta thường chọc ghẹo ta bằng việc gọi nó là tiểu nương tử của ta, nên mỗi lần nó đem thức ăn đến ta đều vờ như không thấy nó. Tiểu tử đó không hiểu ý ta, lại còn bảo rằng, "Đây...không phải thức ăn...đệ làm...đệ lấy ở trù phòng...cho...huynh."
Mỗi lần nghe nó lắp bắp nói chuyện, đám bằng hữu ta đều lăn lộn ra cười, ta cảm thấy vô cùng xấu hổ nên mỗi lần về đến phủ ta đều mắng nó, nhưng tiểu tử thối này da mặt rất dày, bị ta mắng như vậy nó còn vui vẻ cười.
Từ sau vụ náo loạn của ta và đám nhị đệ, phụ thân cũng đến ít thăm nương hơn, nhưng vẫn thường xuyên cho hạ nhân dẫn tiểu tử kia đến thư phòng người. Ta quen gọi nó bằng những từ như ê, này, tiểu tử thối, đồ dơ bẩn,...cũng bị phụ thân trách phạt. Người đặt cho nó cái tên Khả An và bảo rằng, từ giờ trở đi, nó chính thức là ngũ đệ của ta.
Cứ như vậy, bọn ta cùng trải qua hai mùa Tết, Lô Khả An gầy tong teo như cây sào chẳng mấy chốc lại trông vừa mắt hơn, làn da ngăm đen của nó trở nên trắng trẻo, hồng hào, ngũ quan cũng đặc biệt tinh xảo, nhỏ nhỏ tuổi như vậy mà đã có vài nét anh tuấn. Vì tính tình tiểu tử này rất kì quái, nên phụ thân ta phải đích thân dạy chữ cho nó, theo người một thời gian dài như vậy, tiểu tử sớm cũng chẳng còn tật nói lắp, dáng đứng, cách đi cũng bộc lộ thập phần tự tin.
Cả nương và nhị nương đều đồng tình rằng tiểu tử này có khí chất rất giống với phụ thân ta thời niên thiếu, chẳng trách sao người lại yêu thương nó nhiều đến vậy. Cũng chính vì thế mà ta càng không có lí do gì để trò chuyện cùng nó nữa.
Phụ thân ta cho người trang hoàng lại hậu viện và cho tiểu tử chuyển sang đấy ở, ta ngồi ở ghế đá trong sân đưa mắt nhìn đám hạ nhân bận bịu bưng tủ gỗ, bàn ghế của tiểu tử đi, trong lòng khó chịu không sao tả nổi.
Tiểu tử kia vừa thấy ta thì nheo mắt cười, "Huynh trưởng, huynh dùng điểm tâm sáng chưa?"
Ta cũng lịch sự cười đáp lại, "Không phiền ngươi quan tâm."
Ta có thể thấy rõ những biểu cảm buồn bã trên mặt Lô Khả An, chính vì thế mà tâm trạng ta cảm thấy khá hơn rất nhiều. Tiểu tử kia không cùng hạ nhân sang hậu viện mà bước đến đứng cạnh ta.
"Đệ sang hậu viện ở rồi, đệ sợ nhị ca sẽ lại tìm huynh gây gổ. Đệ biết huynh lâu nay cũng chẳng bỏ đệ vào mắt, nhưng nếu như có chuyện gì thì huynh cứ việc đến hậu viện tìm đệ, có được không?"
Trong câu nói đó, cần bao nhiêu thành khẩn thì có bấy nhiêu, chẳng qua lúc này ta chẳng có tâm trạng để tâm đến tên tiểu tử khốn khiếp này. Ta nhếch mếp hừ lạnh, đứng dậy vốn định trở về phòng thì tiểu tử với tay nắm lấy cổ tay ta.
"Huynh trưởng, xin huynh đừng như vậy. Huynh cứ mắng, cứ đánh đệ, xin đừng đối xử với đệ như thể đệ không tồn tại có được không?"
"Đừng có chạm vào ta."
Lô Khả An vẫn như trước, tại sao lại bày ra cái dáng vẻ nhu nhược này trước mặt ta chứ? Trước mặt nhị đệ ta, tiểu tử kiêu ngạo đến mức chỉ sợ nhị đệ ta cũng không sánh bằng, ỷ vào việc được phụ thân yêu thương nên nó sớm đã không sợ nhị đệ của ta. Cái vẻ nhu nhược chỉ có đối với ta mới có này thật khiến ta chán ghét, lẽ nào trong mắt của tiểu tử này ta đến nhị đệ vô liêm sỉ kia cũng không bằng?