Lô Tam Hộ nghe Nguyễn Hoàng Nam nói xong thì ngờ nghệch nhìn anh, lúc sau thì tỏ vẻ không thèm để tâm lời anh nói. Anh cũng chẳng thèm chấp cậu, chỉ cười nhẹ mấy tiếng rồi đứng dậy phủi phủi quần.
Ban nãy cả hai vừa kéo đến rất nhiều quỷ hồn nên bầu không khí hiện giờ dày đặc sát khí, đặc đến độ cơ hồ có thể khiến cho người ta không thở nổi, mà chính vì quỷ hồn quanh đây quá nhiều không tiện cho cả hai rời khỏi, Nguyễn Hoàng Nam mới khom người xuống thổi tắt ngọn nến mong manh. Nến vừa tắt, trước mắt liền hiện ra một con hẻm chật hẹp. Cả con hẻm treo đầy đèn lồng giấy với đủ loại kích cỡ và màu sắc khác nhau, Nguyễn Hoàng Nam không nói gì, tự mình đi vào con hẻm nhỏ rồi ra hiệu cho Lô Tam Hộ đi theo.
Con hẻm vốn đã chật chọi còn treo nhiều đèn lồng như vậy làm cho con đường cũng hẹp đi không ít, khi đi thường xuyên va phải những chiếc đèn lồng đó. Mỗi lần như vậy, Lô Tam Hộ phát giác mình đều nghe rất nhiều tiếng cười khúc khích và tiếng người xì xầm bàn tán. Nếu như là mọi ngày, khi gặp phải tình cảnh này, có lẽ cậu đã vừa gào thét vừa bám chặt lấy người Nguyễn Hoàng Nam rồi, nhưng trải qua một số chuyện thì lá gan cậu cũng to hơn nhiều.
Cả hai đi một đoạn ngắn là ra đến giữa chợ, Lô Tam Hộ tò mò xoay người lại nhìn thì chẳng còn thấy con hẻm kia đâu nữa.
Nguyễn Hoàng Nam cũng không để cho Lô Tam Hộ về nhà mà trực tiếp đưa cậu đến nhà mình, cha của Nguyễn Hoàng Nam sớm đã ngồi đợi ở cửa, anh vừa gặp cha thì cất tiếng chào. Ông cầm lá quýt đang ngâm trong thao nước vẩy vào mặt cả hai, Lô Tam Hộ chưa kịp chuẩn bị tinh thần nên có chút hoảng khi ông làm vậy. Ông cười cười giải thích rằng lá quýt có thể trừ tà, ngâm lá trong nước rồi dùng nước đó vẩy lên người sẽ giúp xua tan đi một phần âm khí trên người của cậu.
Trong lúc Lô Tam Hộ gật gù đầu theo lời ông nói thì, Nguyễn Hoàng Nam liền đem toàn bộ sự tình kể lại cho cha nghe, ông nghe hết câu chuyện mới chạy vào nhà đem ra một cái thau bằng đồng rồi đặt nó trước cửa. Tiếp đó ông lấy ra một đạo phù không có chữ, nhanh chóng cầm bút ngoáy lên một số chữ mới bật lửa đốt đạo phù và quăng nó vào cái thau đồng.
Khi cơn lửa nuốt trọn đạo phù nó vẫn không hề cháy đen đi, lửa lại dần dần chuyển sang sắc xanh lạnh lẽo, Nguyễn Hoàng Nam theo đó mà ném vào rất nhiều tiền vàng mã. Tuy đạo phù không bị cháy mất, nhưng tiền vàng mã vừa bỏ vào liền biến thành tro đen, đến lúc này ông Nguyễn mới thở phào một hơi.
"Âm binh địa phủ nhận tiền rồi, vậy là chúng ta có thể hỏi chúng xem hồn của Bùi Ngọc Bích hiện đang ở đâu."
Lô Tam Hộ vẫn không hiểu rốt cuộc cả hai người nọ đang cố làm gì cả, nhưng thấy hai cha con họ tập trung như vậy, cậu cũng không tiện mở miệng hỏi làm gì. Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, mãi đến tận khi một làn sương mù dày đặc xuất hiện, hai cha con Nguyễn Hoàng Nam mới dừng đốt tiền vàng mã.
Sương mù dày đặc, có cố phóng mắt nhìn ra xa nữa cũng chỉ thấy màn sương mù đặc quánh gần như kết tụ thành hơi nước. Tiếng vó ngựa không ngừng vang lên từ bốn phương tám hướng, Nguyễn Hoàng Nam liền nhắc Lô Tam Hộ đừng ngước mặt lên.
"Tiền đã nhận của các ngươi, có chuyện hãy phân phó."
Vó ngựa vừa dừng, trên đỉnh đầu cả ba người truyền đến chất giọng khàn khàn, không khiến người ta cảm thấy khá hơn nổi chính là thứ âm thanh ấy phát ra chẳng khác nào có ai đó dùng móng tay cứa vào bảng đen. Lô Tam Hộ nghe đến trắng bệt mặt mũi, liếc qua thì thấy Nguyễn Hoàng Nam cũng sợ đến mặt mày xanh mét cả đi.
"Làm phiền ngài thật ngại quá, chúng tôi đang muốn tìm một cô gái tên Bùi Ngọc Bích, chẳng hay ngài có thể giúp không?"
Cha Nguyễn ho nhẹ hai cái mới đáp lại câu nói kia, lời nói mang theo sự kính nể cùng sợ hãi.
"Sinh, lão, bệnh, tử là thứ mà con người các ngươi không làm chủ được. Cư nhiên đã đi rồi thì đừng tìm nữa."
Ông nghe xong liền với tay cầm lấy sấp tiền vàng mã trên tay Nguyễn Hoàng Nam rồi tiếp tục thả vào thau đồng, cơn lửa xanh rờn từ đạo phù tham lam nuốt trọn từng tờ tiền giấy. Rồi như đã cảm thấy tiền như vậy đã đủ, quỷ sai kia mới tiếp tục cất tiếng nói.
"Ngươi đã có lòng thành như vậy thì ta sẽ giúp ngươi toại nguyện vậy. Bùi Ngọc Bích đang trên đường Hoàng Tuyền, vài khắc nữa sẽ tiến vào địa phủ. Đêm nay không tiện, ngày mai canh ba*, sẽ có người đến dẫn đường các ngươi."
(*Canh ba: Từ 11 giờ đến 1 giờ sáng)
Quỷ sai kia nói xong thì ném xuống một miếng gỗ, trong làn sương mù dày như vậy thật sự chẳng thể nhìn rõ nó là gì, mà cả ba người Lô Tam Hộ cũng không ai đủ can đảm tiến lên nhặt nó.
"Mang theo thứ này đi với các ngươi. Một khi đã nhập thành nó sẽ khiến việc tìm kiếm của các ngươi dễ dàng hơn."
Vừa dứt câu thì con ngựa hí lên một tiếng dài, chờ cho cha Nguyễn nói hai chữ "đa tạ" thì tiếng vó ngựa mới vang lên, nó đều đều, nhịp nhàng, không nhanh không chậm chạy đi. Tiếng vó ngựa vừa biến mất, làn sương mù cũng dần dần tản ra tứ phía.
Mãi đến khi sương mù tan đi hết, cha con Nguyễn Hoàng Nam mới lặng lẽ dọn dẹp thau đồng và nhặt miếng gỗ ấy lên. Lô Tam Hộ vốn định sẽ ra về nhưng lại bị anh nắm lấy cổ áo, kéo vào phòng tắm, Nguyễn Hoàng Nam dặn cậu dùng nước mà cha anh đã nấu chung với lá quýt tắm rửa để trừ khử đi âm khí trên người.
Nói là tắm rửa nhưng cậu cũng chỉ dùng nước dội qua người rồi bước ra khỏi phòng tắm, Nguyễn Hoàng Nam lúc này chẳng thấy đâu, cậu mờ mịt đoán rằng chắc anh đi tìm quần áo để một lát đi tắm rồi. Cậu rất tự nhiên đi vào phòng ngủ của anh, nhìn thấy miếng gỗ được đặt trên bàn học liền nhanh tay chộp lấy.
"Tắm nhanh vậy?"
Nguyễn Hoàng Nam cầm quần áo và khăn tắm, nhìn Lô Tam Hộ ngồi một chỗ nghịch miếng gỗ kia. Thật ra nó giống một lệnh bài hơn, trên lệnh bài khắc chữ "Tần" và rất nhiều văn tự khác nữa, lệnh bài có màu đen sẫm nhìn như máu khô, cầm trên tay cảm giác cũng không dễ chịu.
"Tối mai tao phải qua mày à?" Lô Tam Hộ hỏi.
"Chứ sao? Không phải mày tự nói là mày hứa giúp Bích rồi à? Làm cho tới cùng đi."
"Tao nghĩ lại rồi, giờ có một người dày dặn kinh nghiệm như mày nhúng tay vào rồi, hay là mày làm cho xong luôn nha?"
"Mày muốn tao đánh mày không?"
"Đùa thôi mà..."
Cả hai bàn bạc lại một số chuyện thì Lô Tam Hộ mới đứng dậy ra về. Về đến nhà, cậu cũng chẳng vội ngủ, không hiểu từ khi nào cậu đã quen thói đưa mắt dò khắp phòng tìm bóng hình tiểu quỷ kia. Cậu nắm lấy ngọc bội trong tay, con tim không hiểu sao cứ nhức nhói không yên.
"Phải chi được gặp lại thì hay quá..."
Lô Tam Hộ thật không rõ rốt cuộc bản thân đang suy nghĩ gì nữa. Cậu áp chiếc ngọc bội cũ mèn lên má, chẳng hiểu sao lại thèm thuồng cái cảm giác man mát, dễ chịu toát ra từ ngọc bội quá, nhưng lúc này chiếc ngọc bội cũ kĩ lại chẳng truyền đến nhiệt độ gì cả. Bất giác trong lòng liền cảm thấy một phen trống trải.