Lô Tam Hộ về đến nhà vẫn có vẻ như chưa thể nào bình tĩnh lại được, cậu cứ hết đứng rồi lại đi đi lại lại trong nhà.

Mẹ Lô cứ nghĩ cậu nhất định là đang lo cho Bùi Ngọc Bích nên mới nhẹ nhàng giải thích rằng lúc mới phát hiện có đám cháy là người dân xung quanh đã mang rất nhiều thùng nước đến cứu cháy, thanh niên thấy đám cháy chưa lớn nên cũng gan dạ xông vào đó cứu những ai còn kẹt bên trong, Bùi Ngọc Bích sớm đã được người ta đưa đi. Cô chỉ bị ngất đi vì ngạt khói và đã được đưa vào bệnh viên cấp cứu.

"Mà cũng lạ, lúc mọi người ra khỏi đó, đám cháy gần như đã được khống chế rồi."

Thanh niên trai tráng ai cũng bảo trong khu trọ đó không còn có ai nữa, sinh viên đều đã đi làm cả rồi, đám cháy cũng sắp được dập tắt, nhưng khi đội cứu hỏa vừa đến thì cơn lửa không hiểu sao lại bùng lên một cách dữ dội, chẳng có cơn gió nào thổi đến mà tàn đóm bay tán loạn trong không trung, mùi nhựa khét xộc thẳng vào mũi làm cho mọi người xung quanh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bùi Ngọc Bích bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất không ngừng lẩm nhẩm rằng bên trong còn có người, đám thanh niên có đánh chết cũng thề rằng bên trong chẳng còn một ai. Mà chiến sĩ cứu hỏa họ làm gì nghĩ nhiều được vậy, cứu một mạng người còn hơn để chết một mạng, họ nghe thấy Bùi Ngọc Bích không ngừng nói mớ như vậy liền đeo mặt nạ và xông cửa vào, vừa hay lúc đó bắt gặp Lô Tam Hộ và Nguyễn Hoàng Nam.

"Vậy mà cũng cho con với thằng Nam không sao! Mẹ phải mua gà cúng tổ tiên thôi."

Lô Tam Hộ cùng Nguyễn Hoàng Nam đều nghỉ ngơi một lúc, hồi phục tinh thần rồi lại đi đến bệnh viên thăm Bùi Ngọc Bích. Cha mẹ cô đều ở dưới quê, cô một mình ở trên thành phố đi học, đi làm, giờ này nằm trong phòng bệnh cũng không có một ai đến thăm hỏi hay chăm sóc, nhìn vào khiến người ta cảm thấy có một chút cô đơn.

"Hồn phách mất rồi!"

Nguyễn Hoàng Nam vừa nhìn thấy Bùi Ngọc Bích đã thốt lên một câu như vậy, khiến cho Lô Tam Hộ hoảng hốt nhìn sang.

"Gì mà hồn phách mất rồi? Mày nói cái gì vậy hả?"

"Con người có ba hồn bảy phách, hiện giờ ba hồn và sáu phách của Bùi Ngọc Bích mất rồi. Trong cơ thể chỉ còn lại vỏn vẹn một phách thôi."

Hồn phách con người rất quan trọng, chỉ mất đi một phách thôi cũng đủ khiến cho một người bình thường trở thành một kẻ khù khờ. Hiện giờ, Bùi Ngọc Bích chỉ còn lại một phách duy nhất đang đấu tranh để cố gắng duy trì sinh mệnh yếu ớt của cô.

Lô Tam Hộ nghe Nguyễn Hoàng Nam giải thích một hồi thì chảy đầy một đầu mồ hôi, dù gì cậu cũng đã hứa là sẽ giúp người ta rồi. Giờ đến giúp cũng không thể nào ra tay giúp được nữa.

"Cũng không phải không có cách."

"Mày có cách à?"

"Có. Có thể trong đám cháy, nhỏ bị dọa dữ quá nên hồn và phách mới tách khỏi thân xác. Ban nãy má mày có kể là nhỏ hôn mê vẫn lẩm nhẩm trong nhà có người mà, khả năng cao là hồn và phách vẫn lẩn quẩn quanh khu nhà trọ."

Mà khu nhà trọ sớm đã cháy thành tro tàn, một đám cháy lớn như vậy chắc chắn sẽ có công an đến điều tra nguyên nhân đám cháy, trưa, chiều quả thật không phải thời gian tốt để hai thằng đực rựa đến đó thu hồn.

Xúi quẩy một điều là đèn đường gần đó đều chọn ngay tối hôm nay mà hỏng, trong chợ chỉ có một vài căn nhà là có gắn sẵn đèn trước cửa, trời vừa tối là họ đã lên đèn và để đến đêm hôm. Những nhà ở gần khu nhà trọ đều không có gắn đèn, nên Nguyễn Hoàng Nam mới phải lôi chiếc đèn pin ra dùng, ánh sáng từ chiếc đèn so với đêm đen quả thật mờ nhạt nhưng cũng rọi được một phần đường cho cả hai người bước tiếp.

Cả hai vừa đi vừa cảm giác được một luồng gió lạnh thấu xương không ngừng thổi đến, gió thổi đến những cây ở hai bên đường tạo thành tiếng xào xạt liên tục, rồi lại vang lên tiếng bước chân nặng nề như có như không bên tai.

Đến cả Nguyễn Hoàng Nam bình thường hay tự hào rằng không sợ trời, không sợ đất cũng cảm thấy bất an.

Đến khoảng đất nơi từng là khu nhà trọ, cả hai mới dừng bước, Lô Tam Hộ sớm đã được Nguyễn Hoàng Nam dặn rõ ràng các bước cần làm, vì khi vừa đến đây, việc đầu tiên cả hai cùng làm chính là ngậm máu chó mực trong miệng. Nếu có một khắc nào có quá nhiều quỷ hồn vây quanh thì họ có thể phun thứ dịch trong miệng ra để mở một lối thoát.

Lô Tam Hộ đem máu chó trong chai nước đổ thành một vòng tròn, cậu dùng kim chích đến khi ngón tay cái chảy máu ra rồi dùng ngón trỏ chấm máu vẽ một chữ "vô" bên trong vòng tròn rồi mới bước vào bên trong.

Gọi hồn thật ra rất hao phí dương khí, mà một khi dương khí giảm thiểu đi thì cũng chính là lúc ma quỷ có cơ hội xâm chiếm cơ thể người sống. Dùng máu chó mực vẽ thành vòng tròn bảo hộ sẽ tương đối an toàn hơn là dùng muối, bên trong vòng tròn dùng máu của người dàn trận vẽ chữ "vô"* sẽ giúp giữ cho tinh thần của người trong vòng bảo hộ tỉnh táo, không chịu tác động của ma quỷ đến não bộ.

(*Vô: Chữ "vô" có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong Phật học và Thiền môn vì nó được xem là đại diện cho các chữ như: Vô tác (không tạo tác), vô thoái (không lui), vô trược (không dơ), vô úy (không sợ),...

– Tham khảo: ngocbao.org

Mà trong đạo Phật thì khi con người muốn đến cõi Niết Bàn, họ phải buông bỏ những khát vọng trần tục. Chính vì ma quỷ thường dùng lời đường mật hoặc tạo ra những cảnh không thật để dụ dỗ, đánh lừa con người nên chữ "vô" được vẽ trong vòng bảo hộ bằng máu người lập trận pháp sẽ giúp cho người lập trận pháp giữ được đầu óc luôn thanh tỉnh.)

Để bảo đảm tính an toàn, Lô Tam Hộ còn được dặn là nên dùng chỉ đỏ một đầu buộc vào ngón út, một đầu buộc vào đồng tiền cổ để giảm thiểu lượng dương khí hao tổn.

Một khi mọi việc đâu đã vào đó, bọn họ liền cầm chuông kim cang** bắt đầu hướng tứ phía rung lên. Tiếng leng keng vang lên từng đợt, đợt sau lại càng ngày càng lớn, tựa hồ muốn lấn át tất cả âm thanh xung quanh.

(**Chuông kim cang: xem ảnh ở link này: http://3.bp.blogspot.com/_aZZPVcP-W28/SeTJk6yN3cI/AAAAAAAAAAs/C7BjULavx9A/s320/buddhist_dorje_PV45_l.jpg)

Từ trong đám tro tàn của khu nhà trọ không ngừng mọc lên những cánh tay, chúng chậm rãi kéo theo cơ thể nặng trịch khỏi đám tro đó vào bò đến gần nơi có tiếng chuông.

Tim của Lô Tam Hộ co thắt liên tục, trên đầu chảy xuống những giọt mồ hôi lạnh, cậu lia mắt nhìn sang căn nhà đối diện vì chẳng còn muốn nhìn cảnh tượng kì quái này nữa.

Vừa liếc mắt sang đó đã thấy một đôi mắt trắng dã trừng to nhìn cậu đầy ác ý, cậu thiếu chút nữa đã đem cả ngụm máu chó đều nuốt vào bụng.

Liên tục rung chuông như vậy, số lượng quỷ hồn tụ đến đương nhiên sẽ càng ngày càng đông, Lô Tam Hộ căng mắt ra dòm mãi cũng chẳng thấy được hồn phách của Bùi Ngọc Bích, đang định quay sang nhìn xem Nguyễn Hoàng Nam rốt cuộc đã tìm được chưa thì cậu phát hiện sớm đã không còn thấy anh ở đâu nữa.

Hiện giờ chỉ có mình cậu đứng giữa một rừng quỷ hồn.

Ngoài tiếng chuông đồng ra, mọi thứ yên tĩnh đến quỷ dị.

Rút kinh nghiệm từ lần trước đi theo Nguyễn Hoàng Nam xuống Vũng Tàu, Lô Tam Hộ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Có vẻ như vì quỷ hồn quá đông, lượng âm khí sớm đã áp đảo dương khí cho nên thuật của Nguyễn Hoàng Nam chỉ cho Lô Tam Hộ mới không có cơ hội phát huy.

Ở một nơi tối đen như mực, quỷ hồn khắp nơi đều đổ dồn về phía mình, Lô Tam Hộ cảm thấy nơi này âm u vô cùng. con tim sớm đã muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng cậu vẫn căng mắt cố gắng tìm kiếm hồn phách của Bùi Ngọc Bích.

Trời xanh không phụ lòng cậu, Bùi Ngọc Bích đứng cách cậu không xa cũng ngơ ngác theo những quỷ hồn khác đến gần vòng bảo hộ, Lô Tam Hộ lấy hồ lô ra, dùng máu mình viết tên cô lên đó rồi hướng miệng hồ lô về phía cô.

Bùi Ngọc Bích liền theo một cơn gió nhẹ nhàng chui vào hồ lô.

Ngay lúc này, Lô Tam Hộ liền phun ngụm máu trong miệng ra tứ phía, quỷ hồn lập tức thối lui như gặp phải thứ gì rất đáng sợ. Cậu liền chạy đến nơi Nguyễn Hoàng Nam sớm đã cắm sẵn nến. Bước đến gần ngọn nến, cậu mới thấy anh sớm đã thảnh thơi ngồi đó chơi điện thoại.

Nguyễn Hoàng Nam nhận lấy hồ lô từ tay Lô Tam Hộ, niệm chú một hồi rồi lập tức nhíu mày.

"Phách thì đủ rồi nhưng thiếu mất một hồn. Chó Hộ, tao đã bảo mày nhìn cho kĩ mà."

"Mày đùa tao à? Tao căng tới mắt muốn rớt ra luôn cũng chỉ thấy được có mỗi một Bùi Ngọc Bích này thôi đó."

"Không thể nào, nếu hồn không ở đây...lẽ nào bị đưa xuống âm phủ rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play