Triệu Phiếm Châu và Ngô Thiên Hoa đợi bên phòng phẫu thuật.
"Xin lỗi, cậu là...?" Ngô Thiên Hoa không nhịn được lên tiếng hỏi.
Triệu Phiếm Châu đột nhiên xuất hiện, giúp Trương Mẫn kìm miệng vết thương cầm máu, vô cùng chuyên nghiệp, sau đó còn theo xe cứu thương đến bệnh viện. Khi đó quá hỗn loạn, Ngô Thiên Hoa không có cơ hội mở miệng, đến lúc này mới có thời gian hỏi.
Triệu Phiếm Châu còn đang ngây ngốc nhìn vết máu trên tay.
Nghe được tiếng của Ngô Thiên Hoa mới hồi phục tinh thần, lễ phép gật đầu: "Xin chào, tôi là Triệu Phiếm Châu, là... Người yêu của anh ấy."
"Người yêu?! Trước giờ Tiểu Mẫn chưa từng..."
"Anh ấy đương nhiên không dám nói." Trong lòng Triệu Phiếm Châu mang theo oán giận, giọng điệu nói ra cũng không tốt mấy: "Chỉ ký một hợp đồng có lợi cho tập đoàn cũng bị đánh hai lần, anh ấy còn dám nói gì nữa?"
Ngô Thiên Hoa trầm mặc.
Bà không có cách nào phản bác.
Mỗi lần Trương Kính Trung động thủ với Trương Mẫn bà đều biết, thậm chí rất nhiều lần còn có mặt ở đó. Nhưng bà không muốn phát sinh xung đột với Trương Kính Trung chỉ vì một đứa con nuôi. Cùng lắm là thật sự sợ xảy ra chuyện mới khuyên ngăn vài câu, chuyện khác đều không làm được.
"Có một số chuyện, có lẽ Trì Trì muốn chính miệng nói với dì. Nhưng hiện tại anh ấy... Nên tôi sẽ thay mặt anh ấy chuyển lời đến dì."
"Anh ấy không phải Trương Mẫn, anh ấy là Trương Trì."
"Cách đây không lâu anh ấy mới biết được bản thân không phải đứa nhỏ được nhận nuôi từ viện phúc lợi gì đó. Anh ấy là con riêng của Trương Kính Trung và Trầm Tú Chi, lớn lên dưới tên của một người khác. Còn về chuyện Trương Mẫn thật sự bị lạc mất, còn có ẩn tình khác."
"Dì có thể hỏi chủ tịch Trương."
Triệu Phiếm Châu nói xong, vẻ mặt trào phúng, không để ý tới Ngô Thiên Hoa khiếp sợ đứng bên cạnh.
"Chỉ mong các người, ân ân oán oán gì đó, đừng đặt trên người Trì Trì nữa. Anh ấy không phải là đồ vật, cũng không phải thú cưng."
"Anh ấy thay dì cản một dao, đại khái là cảm tạ ơn dưỡng dục của dì. Vậy các người cũng làm ơn buông tha cho anh ấy đi."
Ngô Thiên Hoa mấy lần muốn nói, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Bà lảo đảo rời khỏi bệnh viện, bấm số của Trương Kính Trung.
Trước khi Trương Mẫn ra, người của cục cảnh sát đã tới trước. Người đi đầu đã gặp triệu Phiếm Châu ở hiện trường lúc chiều, giờ lại gặp nữa, có chút ngạc nhiên.
"Bác sĩ Triệu? Sao anh lại ở đây?"
Triệu Phiếm Châu nhìn người tới, gật đầu: "Thanh tra Vương. Người đang phẫu thuật bên trong là bạn trai tôi, mọi người đến để tìm hiểu tình hình sao?"
Cố ý gây thương tích, cảnh sát đương nhiên phải tới điều tra.
"Bạn... Trai?!"
Hóa ra cô bạn gái nhỏ được mọi người trong cục bàn tán sôi nổi của Triệu Phiếm Châu... Vậy mà lại là bạn trai?!
Không đúng... Theo thông tin nhận được, vị bên trong làm tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Tứ Hải mà?
Bạn trai?! Tổng tài?!
"Khụ..." Thanh tra Vương cuối cùng cũng nhớ ra mình đến để làm gì, cố gắng khôi phục bình tĩnh.
"Phẫu thuật chưa kết thúc phải không? Lời khai của Trầm Tú Chi vẫn cần được xác nhận với anh ấy, hơn nữa tinh thần của Trầm Tú Chi hình như có chút vấn đề, cũng cần anh ấy nói rõ. Ngoài ra còn liên quan đến một vụ án cũ..."
"Ừm, tôi biết rồi." Triệu Phiếm Châu nói: "Chỉ là Trì Trì vẫn chưa ra, chờ anh ấy tỉnh tôi sẽ thông báo cho mọi người, vất vả rồi."
"Không vất vả không vất vả. Vậy... Bác sĩ Triệu, anh ở đây đợi, chúng tôi chờ thông báo của anh."
Thanh tra Vương dẫn người đi không lâu, Triệu Phiếm Châu nhận được tin nhắn của Trì Duệ.
"Tôi đã nghe nói rồi, mấy ngày này cậu ở nhà chăm sóc người thân đi, không cần đến, có gì tôi sẽ gọi cậu sau."
Triệu Phiếm Châu nhắn lại một câu cảm ơn.
Đèn phòng phẫu thuật tắt.
Trương Mẫn được đẩy ra, sắc mặt tái nhợt, hơi nhíu mày.
Nhưng hô hấp vững vàng, bác sĩ cũng nói may mà không chạm đến chỗ hiểm, sơ cứu kịp thời, không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Trong phòng bệnh, Triệu Phiếm Châu nhẹ nhàng nắm lấy tay Trương Mẫn, nhìn gương mặt không chút huyết sắc của anh, lắng nghe tiếng hít thở nhẹ của anh.
Mới cảm thấy bản thân đã sống rồi.
Không khỏi rơi nước mắt.
"Trì Trì..."
Nước mắt rơi xuống mu bàn tay Trương Mẫn, Triệu Phiếm Châu không phát hiện ra, nhẹ giọng nỉ non: "Đừng... Làm em sợ nữa."
Sau khi hết thuốc tê, Trương Mẫn nhanh chóng tỉnh lại. Không có gì ngạc nhiên, người bên giường cùng anh chính là Triệu Phiếm Châu.
Cậu không muốn che giấu sự yếu ớt của mình, cầm tay Trương Mẫn đặt lên mặt: "Không nhịn được... Nên khóc rồi."
"Xin lỗi..." Trương Mẫn di chuyển ngón tay, chạm vào hàng mi ẩm ướt. Triệu Phiếm Châu chớp mắt, lông mi liền lướt nhẹ qua đầu ngón tay.
Trương Mẫn xoa mặt cậu: "Làm em sợ rồi."
"Là em không bảo vệ được anh."
Nếu cậu đến nhanh hơn một chút... Dù không thể ngăn cản sự việc xảy ra, ít nhất cũng có thể bảo vệ tốt Trương Mẫn.
"Tên ngốc." Trương Mẫn cười khẽ.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa. Mẹ anh... Dì Ngô nữa, thế nào rồi?"
"Hành hung trên đường, dì Trầm bị đưa đến cục cảnh sát rồi. Nhưng lúc nãy đồng nghiệp có nói, có thể dì có bệnh tâm thần, hơn nữa còn có hành vi cố ý để lạc mất đứa nhỏ, đại khái phải chờ có kết quả giám định tâm thần mới kết luận được. Lát nữa em báo với bọn họ, phải trả lời một số câu hỏi liên quan."
"Ừm..." Trương Mẫn cũng không mấy bất ngờ.
Chỉ là có chút mất mát.
Đó là mẹ anh, cũng là người tổn thương anh, tổn thương đến mẹ con Ngô Thiên Hoa.
"Dì Ngô đâu...? Còn, cha anh... Bọn họ có tới không?"
"Trì Trì, xin lỗi." Triệu Phiếm Châu thẳng thắn: "Lúc ấy em tức giận, không kiềm chế được... Nói rõ mọi chuyện với dì Ngô rồi. Dì ấy, chắc là đi tìm cha anh làm rõ..."
Nhưng Trương Mẫn phẫu thuật xong đến giờ đã được hai giờ, bọn họ vẫn không xuất hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT