14.

Không bao lâu sau, kỳ thực tập của Triệu Phiếm Châu kết thúc, trực tiếp đảm nhiệm chức bác sĩ pháp y trong đội điều tra hình sự.

Mặc dù đã có bác sĩ pháp y cũ trong đội pà Trì Duệ dẫn dắt, nhưng công việc của Triệu Phiếm Châu vẫn trở nên bận rộn. So với Trương Mẫn đã nghỉ việc, ngược lại anh càng nhàn rỗi hơn, ban ngày thường xuyên đến thăm Trầm Tú Chi, buổi tối về nhà chờ Triệu Phiếm Châu tan làm. Thậm chí còn bắt đầu học nấu ăn.

Tuy rằng thành quả học tập... Không mấy khả quan.

Buổi chiều Triệu Phiếm Châu đến hiện trường.

Triệu Phiếm Châu lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường vụ án, biểu hiện bình tĩnh hơn hầu hết mọi người, hỗ trợ Trì Duệ tiến hành công tác. Sau khi làm việc xong, vẫn là không khỏi thở ra một hơi.

Trì Duệ nhìn thấy, vỗ vai cậu: "Lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt, nhất định là không thích ứng kịp. Chờ vụ án này kết thúc, cho cậu nghỉ ngơi vài ngày."

Triệu Phiếm Châu miễn cưỡng mỉm cười: "Cảm ơn bác sĩ Trì."

"Hay là... Lát nữa đi uống gì không? Có thể sẽ dịu bớt."

"Không cần." Triệu Phiếm Châu giơ điện thoại trong tay: "Tôi có cách khác rồi."

Trong đội ai cũng biết Triệu Phiếm Châu có một người yêu cực kỳ dính người. Từ ngày Triệu Phiếm Châu mới bắt đầu nhậm chức, chỉ cần có thời gian đều gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho "bạn gái", mấy cô gái nhỏ trong đội còn cùng nhau thảo luận.

Kết quả thảo luận chính là, đàn ông tốt quả nhiên còn chưa tốt nghiệp đã bị người khác chiếm mất.

"Được, cậu tự mình thư giãn là được." Trì Duệ vui vẻ, nhưng vẫn là không nhịn được lo lắng: "Nhưng đừng nói mấy chuyện này với cô gái nhỏ, người ta sẽ sợ đó."

"Cô gái nhỏ?" Triệu Phiếm Châu sửng sốt một chút, lắc đầu cười.

"Có thời gian sẽ giới thiệu với anh."

"Vậy tôi chờ cậu."

Trì Duệ đi rồi, Triệu Phiếm Châu gọi điện thoại cho Trương Mẫn.

"Trì Trì..."

Trương Mẫn đang ở dưới lầu nhà Trầm Tú Chi, chuẩn bị lái xe về nhà.

"Hôm nay phải tăng ca sao?"

Lúc này Triệu Phiếm Châu đã gần tan làm. Gọi điện thoại là vì không thể về nhà đúng giờ sao?

"Không phải." Trong phòng làm việc không còn ai, Triệu Phiếm Châu ngồi phịch xuống ghế, giọng điệu bất giác mềm đi: "Hôm nay đến hiện trường..."

"Ừm." Tai Trương Mẫn có chút ngứa. "Vậy... Tối nay ăn chay đi."

"Phụt..." Triệu Phiếm Châu không nhịn được bật cười: "Không khoa trương đến vậy, chỉ là... Có chút khẩn trương."

"Vậy giờ đã tốt hơn chưa?"

"Nghe được giọng của Trì Trì là tốt rồi."

"... Không đứng đắn."

Triệu Phiếm Châu cúi đầu cười khẽ.

"Hôm nay dì thế nào rồi?"

"Tốt hơn nhiều rồi, cũng đồng ý hai ngày nữa sẽ đến bệnh viện kiểm tra. Anh còn định tối nay về nhà nói với em."

"Thật tốt quá." Triệu Phiếm Châu nâng tay nhìn đồng hồ: "Vậy bây giờ em về nhà, chúng ta nói chuyện sau."

"Được, anh ở nhà đợi em."

Cúp máy, Trương Mẫn không nhịn được cong môi.

Áp lực khi đối mặt với Trầm Tú Chi đều bị quét sạch.

Đang định khởi động xe, lại thấy Trầm Tú Chi vội vàng xuống lầu, vẻ mặt có chút kích động, trong tay còn ôm theo một cái túi đen.

Bà ấy ra ngoài làm gì?

Trương Mẫn thấy bà bắt taxi ra khỏi tiểu khu, không chút do dự đuổi theo sau. Xe càng đi xa, Trương Mẫn càng sợ hãi.

Đây là hướng đến biệt thự Trương gia.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Trương Mẫn nhắn Wechat cho Triệu Phiếm Châu, cậu trả lời rất nhanh, bảo anh gửi địa chỉ cho cậu, Trương Mẫn trực tiếp phát định vị.

Quả nhiên xe dừng lại bên ngoài biệt thự Trương gia.

Không biết Trầm Tú Chi muốn làm gì, cũng không nhấn chuông cửa, chỉ đi loanh quanh trước cổng, nhấn vào điện thoại vài cái.

Khi Trương Mẫn muốn xuống xe chất vấn, cửa biệt thự mở ra. Ngô Thiên Hoa bước ra, Trầm Tú Chi bối rối nấp sau gốc cây.

Ngô Thiên Hoa mặc đồ ở nhà, trong tay còn cầm điện thoại, nhìn xung quanh một chút, vẻ mặt nghi hoặc.

Không đúng.

Trương Mẫn vội xuống xe chạy tới.

Ngô Thiên Hoa thấy anh cũng có chút kinh ngạc: "Tiểu Mẫn, con về rồi à?"

Đúng lúc này, Trầm Tú Chi từ sau gốc cây xông ra.

Trương Mẫn không kịp suy nghĩ, đẩy Ngô Thiên Hoa ra.

Con dao gọt hoa quả dài hẹp, đâm vào bụng Trương Mẫn, chỉ nhìn thấy cán dao.

"Tiểu Mẫn!" Hai tiếng kinh hô phát ra cùng lúc, nhưng Trương Mẫn không thể phân biệt được.

Anh ôm vết thương quỳ xuống, chỉ kịp ngẩng đầu nhìn Ngô Thiên Hoa.

"Mẹ.... Ngô, dì... Xin lỗi."

"Sao lại... Sao lại... Không đúng, không đúng..." Trầm Tú Chi không dám tin nhìn tay mình, hoảng hốt.

Ngô Thiên Hoa lúc này mới nhìn rõ Trầm Tú Chi, vẻ mặt lộ ra vẻ khó tin: "Tú Chi...?!"

Trương Mẫn hoàn toàn ngất đi, Ngô Thiên Hoa không rảnh nghĩ đến chuyện khác, vội lấy điện thoại gọi cấp cứu, rồi gọi cho Trương Kính Trung đang ở công ty.

Người tới trước là Triệu Phiếm Châu.

Đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy máu trong hôm nay.

Lúc chiều, cậu không quen biết nạn nhân, có thể giữ lý trí để kiểm tra vết thương, ghi chép hiện trường.

Nhưng lúc này đây, người trong vũng máu là người yêu của cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play