8 giờ tối

Tiêu Chiến cuối cùng cũng bắc được nồi canh sườn lên bếp. Vương Nhất Bác ngồi ở sofa trả lời tin nhắn. Chủ yếu là tin nhắn từ bạn bè, còn có vài người quen trong đoàn phim, bảo là muốn chào đón hắn về, mời bữa cơm.

"Không đi đâu, hôm nay ăn ở nhà. Hẹn khi khác nhé."

Trả lời vài tin nhắn xong, ngẩng lên thấy Tiêu Chiến đang đứng trong bếp, nhìn nồi canh hầm trên bếp đến ngẩn người. Hắn gọi, "Anh Chiến!"

Anh quay lại nhìn. Vương Nhất Bác làm động tác dò dẫm tìm đồ trước ngực, rồi bắn ra một cái tim mini, "Yêu anh."

Tiêu Chiến 'Xì' một tiếng. Người kia vẫn đang giơ tay, nhìn anh. Nhìn một lúc, anh cũng trả lại cho hắn một trái tim mini, "Ngoan, ca ca cũng yêu em."

Vương Nhất Bác hài lòng thu tay lại, tiếp tục nhắn tin. Tiêu Chiến cũng quay đầu lại, tiếp tục đứng nhìn nồi canh hầm trên bếp.

Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng trả lời xong hết mớ tin nhắn dài dằng dặc của mình, ném điện thoại qua một bên, đi vào bếp xem Tiêu Chiến thế nào. "Sao thế? Bị hôn đến ngốc luôn rồi à?"

Trong lòng Tiêu Chiến có hơi buồn bực. Anh có cảm giác mình bị một tên nhóc 22 tuổi đánh bại. Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn thẳng mặt anh, "Sao vậy? Không vui à?"

Tiêu Chiến: "Đột nhiên hơi có khát vọng chiến thắng trong cuộc chiến giữa cánh đàn ông với nhau!"

Vương Nhất Bác: "Anh nói cái gì đấy?"

Tiêu Chiến bất ngờ túm lấy tay áo hắn. Theo bản năng, Vương Nhất Bác lui về sau một bước, xoay người tính bỏ chạy. Tiêu Chiến đuổi phía sau, "Quay lại đây!"

"Anh nói xem anh muốn làm gì đã? Không phải chỉ là hôn một cái thôi à? Bọn mình là mối quan hệ bạn trai - bạn trai cơ mà!" Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chạy vòng vòng quanh bàn ăn, chơi trò trẻ con ngốc nghếch người chạy người đuổi, người nhảy ra người nhảy vào, người tới người lui, người bắt người trốn.

"Có gì từ từ nói chuyện được không? Bây giờ anh mà đánh em thì chính là bạo hành gia đình!" Vương Nhất Bác chống tay trên bàn ăn, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, "Nếu không thì lần sau trước khi hôn em sẽ báo cho anh một tiếng để chuẩn bị tinh thần, được không? Anh không thể tước đoạt quyền lợi trong lúc yêu đương của em được!"

"Em im ngay cho anh, đi ra đây!" Hắn càng nói Tiêu Chiến càng có cảm giác mình bị chọc cho tức chết. Vương Nhất Bác nhân cơ hội chuẩn xác co giò bỏ chạy. Tiêu Chiến lập tức đuổi theo sau, chuẩn xác không kém túm được Vương Nhất Bác ấn dí trên sofa. Hắn sửng sốt, anh cũng đơ ra. Cái tư thế này hình như không đúng lắm thì phải.

"Ờm..."

Vương Nhất Bác: "Đây là khát vọng chiến thắng mà anh bảo đó hả? Nếu là về cân nặng thì đúng là hơn em một chút."

Tiêu Chiến: "...Em im ngay! Anh còn cao hơn em một chút nữa đó, không thấy rõ ràng là cao hơn hả?"

Vương Nhất Bác: "Em còn đang tuổi lớn mà. Anh chưa nghe người ta bảo qua hai mươi ba tuổi chiều cao sẽ tăng vọt à?"

Tiêu Chiến: "Sao em không cao chọc trời rồi ở trển luôn đi!"

Vương Nhất Bác: "Em lên trời rồi còn anh thì tính sao? Một mình ở nhà à? Em nghe nói, tháng đầu tiên em lên núi, có người nào đó như người mất hồn ấy nhỉ..."

Tiêu Chiến:...

Đột nhiên Vương Nhất Bác cảm thấy bầu không khí không ổn lắm, vội vội vàng vàng xoa mặt Tiêu Chiến, "Em nói sai rồi, anh Chiến đừng giận nha."

Tiêu Chiến: "Hóa ra em chọn cái chết!"

Vương Nhất Bác: "... Người yêu với nhau rồi mà anh còn nóng tính như thế!"

Tiêu Chiến: "Chuyện đó để ngày mai rồi tính, hôm nay anh phải xử đẹp em!" Xắn tay áo!

Vương Nhất Bác ngơ ra mất mấy giây, không ngờ Tiêu Chiến vẫn chưa chịu bỏ qua chuyện này, lập tức che mặt, "Có chuyện gì mình từ từ nói với nhau anh ơi, đừng đánh vào mặt!"

Tiêu Chiến túm tay hắn giật ra, cúi đầu hôn một cái.

Vương Nhất Bác:...Sợ muốn chết, có cần phải dọa dẫm nhau thế không? Còn tưởng anh ấy muốn đánh mình thật!

Ghế sofa thật sự quá thoải mái. Vương Nhất Bác cũng chẳng ngờ khát vọng chiến thắng khó hiểu mà Tiêu Chiến nhắc tới hóa ra lại là chuyện này. Hắn bị hôn mà còn chưa kịp hiểu chuyện gì, nhưng kẹo dâng đến tận miệng rồi ai lại không liếm một cái chứ. Mà không chỉ liếm thôi đâu. Vương Nhất Bác thích thú phát hiện ra sofa tiện hơn phòng bếp nhiều, dễ động tay động chân hơn.

Lần thứ ba Tiêu Chiến phải gạt móng vuốt sói lần mò dưới áo mình của tên kia ra, tức giận chấm dứt nụ hôn, "Còn sờ nữa anh sẽ đánh em thật đó!"

"Anh có thể sờ lại em mà."

Tưởng là chỉ trên giường mới hóa thành sói nhỏ thôi chứ, sao trên sofa cũng đáng sợ thế này?

Tiêu Chiến: "Canh canh canh... Canh nấu xong rồi!" Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Tiêu Chiến vừa đứng dậy, từ phía sau Vương Nhất Bác đã vòng tay ôm lấy eo anh kéo ngược về, hôn một cái vào sau gáy, "Cơ hội tới rồi, bỏ qua là không còn nữa đâu nhé."

Tiêu Chiến: Oa! Tự nhiên lại dọa dẫm nhau! Mình có nên sờ không đây...

"Anh... anh đi xem nồi canh thế nào đã!"

Vương Nhất Bác ngồi lại trên sofa, vuốt ngược tóc ra sau, chẳng thể làm gì hơn ngoài nằm nhoài ra. Hắn tự sờ bụng mình, cơ bụng hình như không rõ lắm. Thế là lấy điện thoại gửi một tin cho người đại diện, "Chị đặt thêm lịch tập với huấn luyện viên cho em nhé."

"Hở, thôi tăng cân trước đi đã! Dạo này em gầy lắm đó! Nhìn có chán không. Lúc ôm nhau Tiêu Chiến không thấy gì à?!" Tin nhắn gửi tới từ người đại diện đang phát cuồng vì nhân vật tổng tài trong drama đang chiếu nửa cuối năm nay.

Vương - đột nhiên muốn tập thể dục - Nhất Bác: "Ơ hay chị nói gì đấy! Ôm với chả không ôm cái gì?"

Người đại diện: "Đừng có tự lừa mình dối người nữa. Tự nhìn lại mình đi! Chị cá 10 đồng là cậu không ngừng ôm! Còn nữa, chị đã bảo ngoài giờ làm việc không muốn nhìn thấy cái bản mặt của cậu cơ mà! Đừng nhắn nữa! Bái bai!"

Vương Nhất Bác: Sao tự nhiên có cảm giác yêu đương bị gia đình đá ra khỏi cửa nhỉ...

Tiêu Chiến ở phòng bếp: "Vương Nhất Bác, đừng có nằm ườn há miệng chờ sung thế, ra đây bưng canh!"

Vương Nhất Bác: Mấy người này làm sao thế?! Yêu đương vào xong đến một tí xíu vị trí trong nhà tôi cũng không có nữa hả??!!!

【Câu chuyện nhỏ】

Vương Nhất Bác: "Có phải chúng ta nên xác định là vai vế trong gia đình một chút không?"

Tiêu Chiến: "Có gì mà phải xác định?"

Người đại diện: "Ờ thì cũng dễ hiểu, nhưng liên quan gì đến chị?"

Vương Nhất Bác: "Chị im đi! Chị là mẹ còn gì!"

Người đại diện: "Chị sẽ gọi điện thoại cho mẹ cậu!"

Vương Nhất Bác: "Thôi ngay!! Thấy không, địa vị trong nhà đã xác định, kết quả: không có!"

Tiêu Chiến: "Có mà, có chứ, chỉ thấp hơn Kiên Quả một chút xíu xíu thôi!"

Vương Nhất Bác: ...Tự truyện làm người mà không bằng một con mèo. Tại sao ban đầu lại đồng ý cho anh ấy nuôi mèo chứ!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play