Tiêu Chiến ở trong bếp rửa sạch sườn, Vương Nhất Bác ở trong phòng ngủ dỡ hành lý, quần áo được treo lại vào tủ. Sau khi dỡ hết quần áo rồi, dưới cùng trong vali là một bức tranh vẽ Đôn Hoàng mang về từ Cam Túc.
"Tiêu Chiến! Tiêu! Chiến!" Vương Nhất Bác ngồi xếp bằng trên sàn, dựng bức tranh trên đùi hướng về phía cửa.
Lúc Tiêu Chiến đẩy cửa phòng ngủ đi vào liền thấy ngay một người bạn nhỏ, vẻ mặt mong chờ được khen, suýt thì cười phụt ra.
"Cho anh à?"
Tiêu Chiến vui lắm. Thời sinh viên anh đã luôn muốn được tới Đôn Hoàng thăm thú một lần. Khi ấy không có đủ tiền, tốt nghiệp rồi thì lại không có đủ thời gian. Lần trước vì Vương Nhất Bác quay phim nên cũng không đi. Cho nên giờ thấy bức tranh này, cho dù chỉ là một bức tranh sao chép phiên bản nhỏ, anh cũng đã rất thích rồi.
"Cho anh đó." Hắn giơ bức họa về phía anh. "Em nghĩ là anh sẽ thích, nhưng không biết làm sao gửi cho anh được." Vừa nói, hắn vừa chăm chú ngắm nhìn anh. Thế mà sự chú ý của Tiêu Chiến đều chỉ dồn cả vào bức vẽ, căn bản chẳng để ý đến hắn.
Vương Nhất Bác thất bại thu hút sự chú ý của đối phương, cuối cùng chống luôn cùi trỏ lên đùi, chống cằm nhìn Tiêu Chiến.
"Sau này có thời gian anh nhất định phải tới Đôn Hoàng một chuyến mới được." Thiết kế Tiêu càng xem tranh càng tiếc, thở dài. Vương Nhất Bác buột miệng, "Được, vậy cùng nhau đi."
Anh nhìn hắn rồi cúi xuống hôn một cái lên trán của Vương Nhất Bác, "Cảm ơn bạn trai nhé."
"Không có gì, anh Chiến." Vương Nhất Bác được chú ý rồi, cười híp mắt. "Còn một vấn đề nữa, khi nào được ăn cơm vậy? Đồ ăn trên máy bay khó nuốt quá, chẳng ăn được hai miếng nữa."
"A đúng rồi, món sườn." Suýt nữa thì anh quên mất. Ấn bức vẽ vào lòng Vương Nhất Bác, anh chạy vọt ra ngoài. Hắn nhìn quanh phòng rồi quyết định bỏ một bức tranh treo trên đầu giường của mình xuống, treo bức trong tay lên. Xong xuôi mới lùi lại ngắm nghía, hài lòng gật đầu một cái.
"Vương Nhất Bác! Lại giúp một chút!"
"Tới liền!"
Vương Nhất Bác nhảy xuống khỏi giường, le te chạy vào bếp. Đại khái thì Tiêu Chiến cảm thấy để hắn cắt thái đồ ăn chính là đang mưu sát hắn cho nên quyết định giao cho hắn trọng trách hết sức nặng nề: rửa sườn. Cũng không phải bởi vì anh không tự làm được. Chỉ là khi ở bên cạnh có thêm một người đứng rửa nốt mấy miếng sườn kia, cảm giác thật ấm áp.
"Vậy được chưa?" Kì lạ, Vương Nhất Bác cảm thấy việc giúp làm bếp như vậy thôi cũng rất vui vẻ. Hắn đưa sườn vừa rửa xong cho Tiêu Chiến kiểm tra, đặc biệt có cảm giác như học sinh tiểu học rửa bát sẽ được mẹ cho 5 đồng tiền tiêu vặt vậy. Cảm giác thành tựu rất mãnh liệt. Đột nhiên Tiêu Chiến bảo, "Lấy 5 đồng trong ví anh đi."
Vương Nhất Bác: "Lấy 5 đồng làm gì???"
Tiêu Chiến: "Hồi anh còn bé, mỗi lần rửa chén xong mẹ sẽ cho 5 đồng."
Thật ra thì cũng không cần rõ ràng rành mạch vậy đâu thầy Tiêu à. Đôi khi làm người có thể giảo hoạt một chút mà.
Vương Nhất Bác không nói gì, im lặng bỏ sườn vào nồi nước. Làm xong mới tiến lại gần Tiêu Chiến, "Anh có biết bạn nhỏ 22 tuổi làm việc nhà xong phải cho phần thưởng gì không?"
Tiêu Chiến tự nhiên có cảm giác đào hố chôn mình, nhưng không lùi đi đâu được. Đằng sau là bồn rửa bát, anh chợt có một chút xíu cảm giác muốn lao ra khỏi cửa sổ để chạy trốn. Vương Nhất Bác khóa anh trong lồng ngực mình, "Người lớn phải có phần thưởng của người lớn nha anh Chiến."
Tiêu Chiến:...
Vương Nhất Bác: "Vẻ mặt đó của anh là đang nghĩ đến chuyện gì?"
Tiêu Chiến: "Không có nghĩ gì hết!!! Em đứng lên cho anh!!"
Vương Nhất Bác được voi đòi tiên, tay chống trên bồn rửa dời tới ngang hông Tiêu Chiến. Trong một khắc anh có cảm giác đầu mình sắp nổ tung rồi, "Em..."
"Em làm sao?" Kỹ thuật diễn xuất cấp bậc Ảnh đế của Vương Nhất Bác chưa bao giờ lại được dùng đúng nơi đúng lúc thế này. Vẻ mặt vô tội trong sạch không một chút bụi trần, Tiêu Chiến đột nhiên có ảo giác có phải là đầu óc mình mới bậy bạ hay không.
Sau đó, Vương ảnh đế lại dùng thực lực chứng minh cho thầy Tiêu thấy kẻ xấu xa thực sự chính là Vương ảnh đế cơ.
Có đánh chết Tiêu Chiến cũng không ngờ lần đầu tiên anh và Vương Nhất Bác hôn nhau lại là ở phòng bếp. Cái nơi không có chút không khí lãng mạn nào này, có phải là gấp gáp đến không kén chọn nữa rồi không!?
Đèn treo trên trần phả ra ánh sáng dìu dịu, chỉ có thể chiếu sáng một chút xíu ở phía sau bồn rửa thôi. Hơn nửa khuôn mặt của Vương Nhất Bác phủ trong bóng tối, đôi môi hơi khô. Tiêu Chiến chun mũi, cảm giác như con thỏ nhỏ trong lồng ngực mình lại bắt đầu nhảy loạn không bắt lại được nữa rồi, cứ giậm thình thịch thình thịch không ngừng, đến mức anh có cảm giác khó thở. Anh dùng tay đẩy hắn ra, hắn lại nắm bàn tay đó thật chặt. Tiêu Chiến hốt hoảng dùng một tay còn lại để chống đỡ, cuối cùng chỉ có thể túm lấy cánh tay đang chống trên bồn rửa của Vương Nhất Bác. Lúc đó đột nhiên anh lại thấy bình tĩnh hẳn, tới khi hai đôi môi lần đầu chạm vào nhau, trái tim cuối cùng cũng dần chậm nhịp lại.
Ngoài cửa sổ chẳng biết là ai vừa đốt pháo, một bông pháo hoa lớn nổ tung trên trời, ánh sáng sặc sỡ phớt trên gương mặt Vương Nhất Bác. Tự nhiên Tiêu Chiến thấy thật ấm áp. Đây chính là thiếu niên trong lòng anh, là thiếu niên rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời đêm.
【Câu chuyện nhỏ】
Vương Nhất Bác: "Đây là lần đầu tiên em thấy có người hôn đến không thở nổi."
Tiêu Chiến chống tay trên bồn bửa, thở hồng hộc, "Em im đi, em nhiều kinh nghiệm lắm hả?"
Vương Nhất Bác: "Không hề, nhưng thở theo bản năng thôi. Anh nín thở làm gì?"
Tiêu Chiến: "Nhờ em cả đó. Đổi thân phận thử xem, anh mà là idol của em thì em có bình tĩnh được không? Đừng có nói chuyện xàm quần."
Vương Nhất Bác: "Bình tĩnh thì chắc chắn không thể rồi, nhưng chắc chắn không nín thở. Em sẽ ngủ với anh liền!"
Tiêu Chiến: "Em đừng có dùng vẻ mặt vô tội để nói mấy cái lời đó!!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT