"Tạm biệt Đường Báo, Cao Tiệm Phi bắt đầu đánh giá căn phòng.
Đây là nơi ở xa hoa nhất, đẹp đẽ nhất mà lần đầu tiên trong đời của Cao Tiệm Phi được ở, so với trong phim chỉ có hơn chứ không kém!
Từ trong phòng khách có thể ngồi ngắm khung cảnh đêm mỹ lệ của thành phố Quảng Châu; bộ sô pha màu đỏ thắm làm bằng da khiến người êm ái, thoải mái khi ngồi trên nó; 8 bức rèm cửa sổ được thiết kế tinh sảo; ngoại trừ các phòng khách, phòng ngủ, toilet thì còn có cả hồ bơi lộ thiên, vườn hoa..

tóm lại là tầm cỡ của một phòng tổng thống.
Quả là hết sức xa hoa!
Cao Tiệm Phi cảm thán một hồi, sau đó vào phòng tắm rồi lên giường ngủ.
Nằm nhớ tới cha mẹ và dì ở quê hương, tiếp đó lại suy nghĩ một chút đến việc tối hôm nay gặp phải cha con chủ quán ăn.

Cao Tiệm Phi loáng thoáng cảm giác được, Hiểu Hiểu cùng người cha cao gầy của cô có thể không phải là người thường, đặc biệt là lúc Hiểu Hiểu tấn công mình thì thực sự hiện ra một khí thế ngất trời.

Bất quá, có thể mình sau này sẽ không bao giờ gặp lại cha con đó nữa nên Cao Tiệm Phi cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Ngồi trên xe lửa mấy chục tiếng, dọc theo đường đi lại phải đề phòng kẻ trộm nên Cao Tiệm Phi ngủ không ngon.

Hiện tại, được nằm trên một cái giường quá thoải mái và êm ấm nên chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi Cao Tiệm Phi còn đang say ngủ thì chuông điện thoại di động reo lớn.
"Reng ~" trong mơ mơ màng màng, Cao Tiệm Phi cấm điện thoại di động lên nghe.
"Tiểu Cao hả, còn đang ngủ à? Mau thức dậy đi, ta cho cháu biết hiện tại đã là 8:50 rồi đó, chỉ còn lại có 10 phút thời gian thôi.

Chúng ta phải trước 9 giờ đi đến công ty của Phi Long, hắn rất xem trọng thời gian, cho nên không thể đến muộn được.

Chú đậu xe trước cửa khách sạn chờ cháu, nhanh nhé!" Đường Báo nói nhanh trong điện thọai.
Cao Tiệm Phi giật mình.
Có lầm hay không?
9 giờ phải tới công ty của Phi Long mà hiện tại đã là 8:50 rồi!
Chỉ còn lại có 10 phút thời gian!
"Vậy à, cháu lập tức xuống ngay" Cao Tiệm Phi vội vã cúp điện thoại, sau đó vội vã thay đồ rồi chạy vào toilet dùng nước rửa mặt, chải đầu một chút rồi vội vã chạy ra khỏi phòng.
Chạy xuống đến sảnh và ra cửa thì thấy chiếc Lamborghini màu vàng của Đường Báo đang đậu ở ven đường.

Đường Báo thò đầu qua cửa sổ xe kêu: "Tiểu Cao, mau lên xe”
Cao Tiệm Phi tức tốc lên xe.

Đường Báo lập tức ra lệnh cho tài xế chạy hết tốc lực đến tổng bộ của tập đoàn Phi Long, cao ốc Phi Long.
Trên xe, Đường Báo đưa cho Cao Tiệm Phi một hộp thức ăn sáng cùng một chai sữa, sau đó cười cười: "Tiểu Cao, xin lỗi nhé...!chú rời giường quá muộn...!móa, đêm qua trở về trên đường gặp phải hai cô gái, chú thấy thân thế các cô ấy rất tội nghiệp không có nhà để về, ôi, chú của cháu động lòng trắc ẩn nên cho hai người quá giang xe, sau đó, sau đó chạy một vòng lớn đưa hai người về nhà, vì vậy tới 6 giờ sáng mới ngủ được, do đó chú thức dậy thì thấy đã là 8:30 rồi, ôi!”
"Phụt..." Cao Tiệm Phi phun ra một ngụm sữa, chú Đường cũng ghê ghớm thiệt, đã bốn năm mươi tuổi mà còn sức lực đá song phi...!thực sự là hết biết nói.
"Tiểu Cao, cháu hãy yên tâm đi, từ nơi này lái xe đến công ty của Phi Long nhiều lắm là năm phút thôi, cứ thoải mái và bình tĩnh" Đường Báo vỗ ngực nói.
Rốt cuộc, phải chạy vượt qua 4 trạm đèn đỏ thì mới đến được nơi cần đến.
"Tới rồi, tới rồi, mau xuống xe, 8:58 phút, chỉ còn 2 phút, mau!" Đường Báo lôi Cao Tiệm Phi trực tiếp xuống xe chạy ào vào cao ốc.
"Xin hỏi..." Một người mặc đồng phục bảo vệ từ sô pha của sảnh đứng lên, nỗ lực ngăn cản và chất vấn Cao Tiệm Phi cùng Đường Báo.
"Tránh ra!" Đường Báo va chạm làm người bảo vệ văng xa hai mét.
"A!" Một đám ngừơi đang chờ thang máy sợ đến mức kinh hãi hét ầm lên rồi né tránh.
Vừa lúc, cửa thang máy mở ra.

Đường Báo lôi Cao Tiệm Phi lủi nhanh như chớp vào thang máy, tiếp đó ấn số "28".
"Chú Đường...!từ từ...!từ từ..." Cao Tiệm Phi thở hổn hển nói.
"Không được, tên Phi Long này kể từ ngày lên làm ông chủ thì chuyện gì cũng nói nguyên tắc, chuyện gì cũng phải dựa theo quy định mà làm, móa! Chuyện khác hắn còn có thể dễ dàng bỏ qua chứ cái chuyện trễ nãy này thì hắn sẽ nổi nóng!" Đường Báo vẻ mặt đau khổ giải thích, sau đó hắn móc điện thoại di động ra nhìn..."Móa, 9 giờ rồi! Mẹ kiếp! Tiểu Cao, mau lấy điện thọai ra nhìn xem mấy giờ, mau!"
Cao Tiệm Phi móc điện thoại di động ra nhìn: "Chú Đường, đúng 9 giờ..."
"Ôi..." Đường Báo thở dài: "Chuẩn bị nghe Phi Long cằn nhằn đi”
"Đính đong!" Cửa thang máy mở, đã đến tầng 28.
Đường Báo liền lôi Cao Tiệm Phi ra khỏi thang máy.
Trước mắt là một cái hành lang, hai bên là một dãy các căn phòng đóng chặt cửa.
Cao Tiệm Phi nhìn một chút, "phòng tổng giám đốc", "phòng chủ tịch”, "phòng kỹ sư", "Phòng giám đốc tài vụ" ...
Tầng này có vẻ cực kỳ an tĩnh.
Một cô gái trẻ tuổi chân dài cầm văn kiện từ một phòng làm việc bước ra, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Cô gái mặc bộ đồ văn phòng rất đẹp, váy ngắn, áo khoác, tóc dài, da thịt trắng như tuyết.
"Chụt..

chụt!" Đường Báo hướng cô gái nút chuột hai tiếng.
Cô gái nhíu nhíu mày rồi nói: "Ông Đường, ông Long đang đợi ông, ông cứ trực tiếp đi vào và gặp ông ấy."
Nói xong, cô gái liền quay phắt người rời đi, cái mông của cô gái rất tươi tốt, vểnh bên này vểnh bên kia, rất là mê người.
"Móa, làm gái mà còn giả vờ thanh cao?" Đường Báo vừa ôm vai Cao Tiệm Phi đi đến phòng làm việc của Phi Long, vừa nói: "Con quỷ cái đó lần trước giả bộ uống say, ở trên xe chủ động đem váy xốc lên nhằm câu Phi Long, hừ, thế mà trước mặt chúng ta lại còn giả vờ làm ngọc nữ, mẹ kiếp, ông đây ghét nhất là loại đàn bà này”
Cao Tiệm Phi hít một hơi: "Chuyện này mà Phi Long cũng nói với chú sao?”

"Chú và Phi Long là anh em, chú nói một hắn cũng không nói hai, loại chuyện này tại sao không thể nói cho chú biết?" Đường Báo nhếch miệng cười to nói.
Cao Tiệm Phi có chút hiếu kỳ hỏi: "Vậy Phi Long có bị câu không?”
"Loại hàng thứ đó thì sao có thể vào mắt Phi Long được?" Đường Báo cười nói: "Sau này có cơ hội cháu sẽ nhìn thấy vợ của Phi Long thì sẽ biết đâu mới là hàng độc"
"Uh.." Cao Tiệm Phi bán tín bán nghi gật đầu.
Lúc này, Đường Báo đã dẫn Cao Tiệm Phi đi tới trước cửa một gian phòng làm việc.
"Phòng Chủ tịch"
"Tiểu Cao, chút nữa cháu cứ thỏai mái nhé, chú đây sẽ giúp cháu đối phó Phi Long!" Đường Báo trực tiếp mở cửa ra, sau đó dẫn Cao Tiệm Phi bước vào.
Tiếp đó, Cao Tiệm Phi gặp được Phi Long.
Cao Tiệm Phi lần đầu gặp Phi Long thì cảm giác được cả người của Phi Long toát ra vẻ một nhân sĩ nho nhã.
Kiểu tóc, gương mặt, thân hình, giống như Cao Tiệm Phi đã xem trong tivi, cùng những doanh nhân đó không có cái gì khác nhau!
Đồng thời, vừa bước vào căn phòng làm việc và vừa nhìn thấy Phi Long thì Cao Tiệm Phi liền cảm giác thân thể có chút mất tự nhiên, có chút câu nệ, cảm giác này giống như thời gian học tiểu học đi vào phòng của thầy cô chủ nhiệm lớp vậy!
Lúc này, Phi Long từ sô pha đứng lên, bỏ tờ báo trong tay xuống, sau đó sửa sang lại cà- vạt: "A Báo, cậu ta chính là Cao Tiệm Phi à?"
Đường Báo vỗ vỗ vai Cao Tiệm Phi: "Đúng vậy, đây là cháu của ta, Cao Tiệm Phi, rất đẹp trai phải không? Rất giống cha nó lúc còn trẻ! Còn nữa, ngươi nhìn mà xem nó là người rất thành thật đấy, Phi Long, ta giới thiệu người cho công ty của ngươi tuyệt đối không có vấn đề gì đâu."
Phi Long nhìn một chút vào cái đồng vàng trên cổ tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Cao Tiệm Phi nói: "Đến muộn 2 phút."
"Việc này..." Cao Tiệm Phi có điểm nghẹn lời.
"Không cần giải thích, trễ giờ là một loại tập quán không tốt, ta hy vọng đây là lần cuối cùng." Phi Long nhàn nhạt nói một câu.

Hắn nói cũng không phải rất nghiêm khắc và lớn lắm, ngược lại, hắn nói giọng rất bình ổn, âm thanh rất nhã nhặn nhu hòa, thế nhưng trong loại âm thành này dường như ẩn chứa một loại uy nghiêm, một loại khiến kẻ khác phải tâm phục khẩu phục!
"Phi Long này thật sự là người không đơn giản!" Trong lòng Cao Tiệm Phi trực tiếp đánh giá về Phi Long: "Khí chất của hắn so với chú Đường lợi hại hơn nhiều!"
"Ngồi đi” Phi Long trực tiếp đi tới bàn làm việc của hắn và ngồi lên chiếc ghế xoay, tay cầm lấy tách cà phê chậm rãi đưa lên miệng rồi hỏi: "Hai người muốn uống gì thì tự chọn đi."
Trong phòng làm việc có máy nước nóng lạnh, bình cà phê, còn có một cái tủ lạnh bên trong có các loại đồ uống.
Đường Báo để Cao Tiệm Phi ngồi vào sô pha, sau đó lấy từ trong tủ lạnh ra 2 lon coca.
"Sáng sớm uống đồ lạnh không tốt đâu, uống cà phê đi." Phi long cười cười nói với Đường Báo.
"Không uống nữa, cà phê ta cũng uống không quen!" Đường Báo đem 2 lon nước trả vào tủ lạnh.

Lúc này, Đường Báo nói với Cao Tiệm Phi: "Tiểu Cao, cháu mau gọi Phi Long ca!"
Lời vừa ra khỏi miệng thì thấy Phi Long trực tiếp nhíu mày, sau đó chậm rãi đặt tách cà phê trong tay xuống bàn rồi dùng tay phải sờ sờ miệng, dường như là một động tác bản năng.
Mà Cao Tiệm Phi cũng có chút ngạc nhiên, hắn gọi Đường Báo là chú, mà Đường Báo lại xưng anh em với Phi Long, hiện tại, Đường Báo lại muốn hắn gọi Phi Long một tiếng "ca", bối phận hoàn toàn rối loạn!
Nhất thời, bầu không khí trong phòng làm việc có chút là lạ.
Đường Báo dùng một giọng gần như ra lệnh cho Cao Tiệm Phi nói: "Tiểu Cao, mau đứng lên và gọi một tiếng Phi Long ca đi!"
Cao Tiệm Phi cũng không lo lắng nhiều nữa, thôi thì gọi gì thì cứ gọi vậy.
Cao Tiệm Phi từ sô pha lên đứng lên, vừa định mở miệng thì thấy Phi Long giơ tay lên ra hiệu, ý bảo Cao Tiệm Phi đừng kêu!
"Phi Long, ngươi không cho ta mặt mũi gì sao?" Lúc này, Đường Báo đã nóng nảy: "Đây là con của người anh em tốt của ta, Tiến ca, thời gian oai phong, Tiến ca cũng có chiếu cố qua ngươi, bây giờ ngươi có ý gì hả?"
Lại nói tiếp, quan hệ của Đường Báo cùng Phi Long giống như anh em ruột vậy, bọn họ rất ít dùng giọng điệu như hiện tại để nói chuyện với nhau.
Trong giọng nói của Đường Báo đã pha lẫn một sự vội vàng cùng với một chút mùi thuốc súng!
Phi Long nhìn Đường Báo vài giây, sau đó lại nhìn Cao Tiệm Phi một chút rồi hắn nhún vai: "Gọi!"
"Mau gọi đi!" Đường Báo vui mừng nói: "Tiểu Cao, mau gọi!"
"Phi Long ca." Cao Tiệm Phi hoàn toàn không rõ, Đường Báo và Phi Long đang chơi trò gì.
"Ừm" Phi Long gật đầu, rốt cuộc thừa nhận cách gọi của Cao Tiệm Phi.
Đường Báo cười ha ha đứng lên: "Ha ha! Tiểu Cao, hiện tại tất cả đều ok, cháu đã là người của Phi Long, hắn sẽ chiếu cố cho cháu, chú yên tâm, chú yên tâm rồi!"
Trên thực tế, một tiếng "Phi long ca" rất được xem trọng!
Lúc trước, khi Phi Long còn trong giang hồ thì người khác gọi hắn "Phi Long", "Phi Long ca", sau này Phi Long đi vào chính đạo thì người khác đều gọi hắn là "ông Long" hoặc là "Chủ tịch Long" .
Mà hôm nay, nếu vẫn xưng hô "Phi Long" hoặc là "Phi Long ca" thì nhất định phải là người một nhà của hắn!
Người ngoài tuyệt đối không có khả năng xưng hô với hắn như vậy!
Hôm nay, Phi Long chấp nhận cho Cao Tiệm Phi gọi hắn như vậy thì cũng đã xem Cao Tiệm Phi là người một nhà! Hắn là người “một lời nói một gói vàng”, một khi quyết định thì tuyệt đối sẽ không đổi ý!
Đường Báo rất là hài lòng, liên tục vỗ vai Cao Tiệm Phi: "Tiểu Cao, hiện tại tiền đồ của cháu không cần lo rồi, đi theo Phi Long thì muốn cái gì sẽ có cái đó!"
"Được rồi, A Báo, nếu ta đã chập nhận Tiểu Cao thì ta tự nhiên sẽ chiếu cố nó, ta đối với người một nhà thế nào hẳn là ngươi biết" Phi Long cười cười, cách xưng hô của hắn đối với Cao Tiệm Phi cũng thân mật hơn rất nhiều, biến thành "Tiểu Cao" .
Đường Báo cười rất thoả mãn: "Nếu đã như vậy thì trực tiếp cho cháu ta làm một nhân viên quản lý cấp cao đi, tổng giám đốc hay phó tổng gì cũng được, nếu như không có thì hãy bảo tên nào đó cút đi để cháu của ta lên thay hắn"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play