Cao Tiệm Phi cùng Đường Báo chui vào chiếc xe Lamborghini màu vàng.
Đường Báo cũng không có tự mình lái xe, mà là ngồi cùng Cao Tiệm Phi trò chuyện huyên thuyên, một tên thủ hạ kỹ thuật điêu luyện lái xe chạy với tốc độ chóng mặt.
Xe tốt là vậy, tốc độ nhanh không nói, hơn nữa ngồi rất êm, rất thoải mái.

Cao Tiệm Phi nhịn không được lắm miệng hỏi một câu: "Chú Đường, chiếc xe này rất đắt phải không?”
Đường Báo hời hợt trả lời: "Không đắt, chỉ mấy triệu thôi."
"Ặc..." Cao Tiệm Phi bị lời của Đường Báo làm run.
Mấy triệu mà còn không đắt?
Thế nhưng Cao Tiệm Phi cũng rất rõ ràng Đường Báo không phải ra vẻ ta đây.
"À, Tiểu Cao, cháu thích chiếc này à, nếu thích thì chú tặng cho cháu, à không, không thể tặng cho cháu được, ta quên đây là tài sản của xã đoàn, không thể tùy tiện tặng cho người ngoài xã đoàn được” Đường Báo móc mũi, nói: "Tóm lại chỉ cần cháu đi theo Phi Long thì loại xe này cũng không phải mua không nổi, chỉ bất quá là phải đợi thêm vài năm nữa thôi.

Cháu tuổi còn trẻ mà, tuổi trẻ chính là tiền vốn, có đúng không?"
"Đúng vậy, chú Đường" Cao Tiệm Phi gật đầu.
Giờ này khắc này, Đường Báo rốt cuộc cũng công khai thừa nhận bản thân thuộc về một xã đoàn, và cũng chính là thế lực ngầm.
Tuy rằng, lúc ban đầu Đường Báo cứ một mực che dấu trước mặt Cao Tiệm Phi, thế nhưng hắn dù sao cũng là một người nhanh mồm nhanh miệng, cùng nói chuyện với Cao Tiệm Phi hắn không khống chế được máy phát nên đem một số điều không nên nói nói ra.
Cũng may Cao Tiệm Phi trước đã suy đóan trước thân phận của Đường Báo, vì vậy hắn cũng không giật mình.
1 chiếc Lamborghini, 4 chiếc Audi A8 hợp thành một đoàn chạy trong thành phố, cảnh đêm xinh đẹp mộng ảo xẹt qua tầm mắt Cao Tiệm Phi, muôn màu muôn vẻ.
Ngay lúc này, trong đầu Cao Tiệm Phi bỗng hiện lên một suy nghĩ.

Cha lúc bảo mình đến đây tìm chú Đường chẳng phải đã nói chú Đường là một nhân viên tạp vụ sao? Mà đêm nay những biểu hiện của chú Đường đã chứng minh giữa ông ta và cha dường như có quan hệ rất tốt, giống như anh em vậy.
Vì cha có quan hệ như vậy với chú Đường nên ông ta mới đối với mình tốt đến nỗi không thể tốt hơn.

Loại “tốt” này tuyệt đối không phải dối trá mà là phát ra từ nội tâm!
Tục ngữ nói, ngưu tầm ngưu mã tầm mã!
Nếu như chú Đường nể mặt cha như thế, vậy thì cha trước đây ở Quảng Châu thật sự chỉ làm công cho người ta thôi sao?
Tuyệt đối không có khả năng!
Một người làm công thì làm sao mà có mối quan hệ với nhân vật cao cấp của xã đoàn như chú Đường được?
Không thể nào!
Vậy thì không lẽ cha cũng là…?
"Chú Đường, cha cháu lẽ nào...!lẽ nào trước đây cũng giống như chú?" Cao Tiệm Phi dùng giọng run run hỏi Đường Báo.
"Chuyện này..." Mặt Đường Báo cũng không hề biến sắc, hắn chỉ là móc mũi , dường như hắn biết Cao Tiệm Phi nhất định sẽ hỏi vấn đề này!
Đường Báo cũng không có trả lời vấn đề của Cao Tiệm Phi, ánh mắt hắn nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe có chút xuất thần.

Khoảng nửa phút sau, Đường Báo mới quay đầu lại nói với Cao Tiệm Phi: "Tiểu Cao, cha cháu sở dĩ cho cháu tới tìm ta đó là bởi vì cha cháu tin tưởng ta.

Ta đã hứa với cha cháu sẽ không đem mọi chuyện kể cho cháu, cháu cũng đừng hỏi nữa.

Ngoài ra ta cũng sẽ không để cháu tham gia vào xã đoàn đâu, đây cũng là lời hứa của ta với cha cháu.

Cha cháu nói rất đúng, “nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ”, một ngày bước chân vào vũng nước đục thì cả đời cũng không thể thoát được can hệ, Tiểu Cao, nghe lời chú, hãy làm việc đàng hoàng và kiếm tiền trong sạch”
"Dạ…" Cao Tiệm Phi vô ý thức gật đầu, theo như lời của Đường Báo thì sẽ không để mình tham gia vào bất kỳ xã đoàn nào, những lời này dĩ nhiên làm cho Cao Tiệm Phi có chút mất mác.
"Thế nào, Tiểu Cao, không vui hả?" Đường Báo ôm lấy vai Cao Tiệm Phi: "Tóm lại, ngày mai ta dẫn cháu đi gặp Phi Long thì cháu sẽ rõ, làm việc đàng hoàng cũng có thể kiếm tiền, hơn nữa cũng không cần mỗi đêm đi ngủ đều lo lắng ngày hôm sau bị người ta chém chết..." Dừng lại một chút, Đường Báo rất nghiêm túc nói: "Còn nữa, Tiểu Cao à, ta nói rõ cho cháu chuyện này, cha cháu không giống với chúng ta đâu, tuy rằng cũng phục vụ cho xã đoàn thế nhưng không phải lưu manh, không phải gì cả, tóm lại là cha cháu không đi chém người, ha ha, loại việc nặng nhọc như chém người này luôn luôn là việc của chú Đường ta thôi"
Nghe xong lời Đường Báo nói, Cao Tiệm Phi cũng không hỏi thêm nữa, hắn cảm giác thấy trong lòng ấm áp, mặc kệ nói như thế nào thì chú Đường này đối đãi với mình tuyệt đối là thật tình thật lòng.
"À, cháu không sao, chú Đường, cháu cảm ơn chú" Cao Tiệm Phi trịnh trọng gật đầu.
"Móa, sao cháu khách khí với chú thế?" Đường Báo vỗ vỗ đầu Cao Tiệm Phi: "Được rồi, hiện tại đi ăn chút gì đã, sau đó tìm cho cháu một chỗ nghỉ ngơi, sáng ngày mai ta sẽ dẫn cháu đến gặp Phi Long!"
Nói đến ăn uống, Cao Tiệm Phi đích thực cũng đang đói bụng.
Ở trên xe lửa, Cao Tiệm Phi chỉ ăn mì ăn liền thôi.
Do vậy Cao Tiệm Phi cũng muốn đi ăn thêm chút gì đó, Chú Đường đối với mình không sai, mình đang có việc cầu người, tự nhiên phải mời người ta ăn bữa cơm là phải đạo rồi.
Đây là một vấn đề về lễ tiết.
"Chú Đường, chúng ta đi ăn gì đi, tuy nhiên phải để cháu mời đấy.

Chú Đường không được giành trả với cháu nhé, một bữa cơm cháu nghĩ là có thể mời chú" Cao Tiệm Phi rất nghiêm túc nói: "Đây là nguyên tắc của cháu"
Đường Báo hơi bất ngờ, sau đó nhìn Cao Tiệm Phi vài giây rồi cười ha ha nói: "Có ý tứ, Tiểu Cao, cháu rất được, như vậy...", xong ra lệnh cho tài xế: "Đi đường Nguyệt Hoa!"
"Được, Báo ca." Tài xế gật đầu, xong liền đảo tay lái quẹo trái, 4 chiếc Audi A8 theo sát sau đó.

Cao Tiệm Phi phát hiện đường ở phía trước dần dần hẹp lại, đường bốn làn xe nay chỉ còn hai làn.

Hơn nữa, cao ốc ở hai bên đường cũng ít đi nhiều.
Nói cách khác, xe đã chạy đến một nơi xa nội thành!
"Đây chính là một con đường gần như cổ nhất ở Quảng Châu, gọi là đường Nguyệt Hoa, tuy rằng hơi hẻo lánh, thế nhưng bán đồ ăn rất được!" Đường Báo giải thích.
Cao Tiệm Phi thoáng cái liền hiểu được, Đường Báo đáp ứng để mình mời khách, thế nhưng lại chọn một nơi chỉ cao hơn lọai quán vỉa hè một chút thôi.
Đây là suy nghĩ thay cho túi tiền của Cao Tiệm Phi.
Đương nhiên, Cao Tiệm Phi cũng không ra vẻ ta đây.

Tuy rằng trong Quỷ Oa còn có 500 nghìn tiền mặt, nhưng số tiền này là dành cho cha mẹ và dì dưỡng lão, Cao Tiệm Phi tuyệt đối không thể động vào.

Hiện tại số lớn nhất Cao Tiệm Phi có thể chi cũng chỉ 7 nghìn trong túi mà thôi.
Nếu như đi đến nơi xa hoa mà ăn thì 7 nghìn đồng thực sự là hơi thiếu.
"À, chù Đường, ăn ở đó vậy" Cao Tiệm Phi cười cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Chỉ một lúc sau, đường xe chạy càng hẹp hơn, ngay cả ô tô cũng không thể chạy qua được.

Phía trước xuất hiện một dãy đèn treo, trông giống như một con rồng lửa.
Một cái bãi đậu xe lộ thiên hiện ra, nơi đây hiện đang có nhiều lọai xe đang đậu, tuy nhiên không có chiếc xe nào trông giống như mấy chiếc của Đường Báo.
Đường Báo ra lệnh cho thủ hạ đem xe đậu vào chỗ xong xuôi, sau đó mọi người cùng nhau xuống xe.
Người đàn ông trung niên phụ trách quản lý bãi đậu xe nhìn thấy đám ngừơi Đường Báo cũng không dám đến thu phí đậu xe, sợ đến co rúm người lại.
"Phía trước chính là đường Nguyệt Hoa, Tiểu Cao, chúng ta đi thôi" Đường Báo dẫn Cao Tiệm Phi cùng với đám thủ hạ đi bộ phía trước.

Đi hơn mười thước thì trước mắt, một nơi rộng rãi sáng trưng hiện ra.
Cao Tiệm Phi đưa mắt nhìn thì thấy một dãy bàn và quán dài thược như con rắn ở hai bên đường cùng thực khách ngồi đó, phía trên treo vô bóng đèn trắng, chợ đêm cứ vậy mà hình thành.
Các thực khách lớn tiếng cùng nháo chơi tù tì, tiếng cụng ly, hò hét dô dô vang lên hỗn loạn, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa cả khu vực!
Cao Tiệm Phi vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt.
"Xem ra thức ăn nơi đây rất ngon" Cao Tiệm Phi lẩm bẩm.
"Được rồi, Tiểu Cao, chúng ta đi tìm một quán ngon nhất nơi đây và ăn một bữa cho đã, cũng phải nói đã lâu chú chưa có tới đây rồi" Nói xong, Đường Báo ôm vai Cao Tiệm Phi cùng bước đi, bọn thủ hạ lẽo đẽo theo ở phía sau.
Không biết có phải bởi vì đám người Đường Báo toát ra khí chất đặc thù hay không mà mỗi khi đi qua quán nào là các thực khách của quán đó liền im ắng lại, ngây ngốc nhìn đám người của Đường Báo, không dám hé răng.

Ngay cả chủ quán, bồi bàn, đầu bếp, ai ai cũng đều câm như hến.
Đám người của Đường Báo đến liền làm cho con đường sôi nổi trở thành buồn tẻ.
Đám thủ hạ của Đường Báo không vì loại hiện tượng này mà thu liễm, trái lại càng nghênh ngang hút thuốc, hết nhìn đông tới nhìn tây, phàm là thấy có ai dám liếc mắt nhìn thì đôi mắt đầy sát khí của bọn chúng nhìn đến làm cho mấy người đó sợ sốt vó.
Bầu không khí loại này khiến cho Cao Tiệm Phi cảm thấy rất mất tự nhiên, cho nên hắn liền nhanh chóng chọn đại một quán ăn chỉ vào rồi nói: "Chú Đường, ăn ở đó nhé"
"Được, cháu cứ quyết định đi" Đường Báo vừa móc mũi vừa vẫy tay cho thủ hạ: "Ăn ở đó!"
Ngay lúc Cao Tiệm Phi chọn lấy cái quán ăn thì có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, hai tay mang bao tay nhựa, tay phải cầm một con dao nhọn, tay trái cầm một cái bao tử, sau đó chặt con cá ra làm hai.
Cô gái ăn mặc cực kỳ giản dị, một áo thun in bông hoa màu lam cùng với quần màu trắng, trước ngực đeo một cái tạp dề, xem ra cũng khỏang mười tám, mười chín tuổi, làn da ngăm đen khỏe mạnh, mũi miệng nhỏ nhắn, thế nhưng đôi mắt rất lớn, rất xinh đẹp, tóc để ngang vai.
Trên mặt cô gái còn dính mấy miếng vảy cá, trong cái thùng gỗ lớn trước mặt có mấy con cá còn sống đang bơi, phun bọt lên mặt nước.

Lúc này, cô gái đang lau chùi cái thùng gỗ, ánh mắt đang nhìn vào đám cá.
Sau đó, cô gái vừa nhìn thấy đám người Đường Báo thì mở miệng nói với đám cá trong thùng rằng: "Nhiều quán như vậy các ngươi không chọn, sao lại chọn nhằm quán chúng ta thế, không chào đón đám người như các ngươi"
"Mẹ kiếp, con quỷ kia, mày đang nói gì đó?” Lập tức, một gã thủ hạ của Đường Báo rất là xung động và táo bạo đưa tay chỉ vào mũi cô gái: "Có tin tao đem mày bán vào động hay không hả con quỷ cái, mẹ kiếp!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play