Quả nhiên, câu kia của An Tú Mai vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Vương Tường Lâm liền lạnh xuống, tuy rằng ông hơn năm mươi tuổi sắp về hưu, thế nhưng bị một chủ nhiệm phòng làm việc thuộc hạ trên danh nghĩa chống đối như thế trước mặt tên nhóc Lục Duệ, ông cũng muốn lập tức phát tác.
Lục Duệ thấy thế thầm kêu không tốt, nếu là bởi vì mình mà Vương Tường Lâm cùng An Tú Mai ở chỗ này ầm ĩ lên, dù cho không liên quan đến mình, đợi khi hai bên phản ứng lại, sợ rằng sẽ trách tội đến trên đầu mình, nghĩ tới đây, Lục Duệ bỗng nhiên đi về phía trước hai bước, từ trong túi lấy ra một phần lý lịch sơ lược, lại móc ra bằng tốt nghiệp, nói với An Tú Mai: "An chủ nhiệm, ngài xem, đây là hồ sơ của tôi, còn có bằng tốt nghiệp." .
Nói xong, lại có chút ngượng ngùng nói: "Đại học đã vào đảng, cũng không biết đảng phí còn có cần phải nộp? Nếu không, ngài mang tôi đi xem?" .
Bị hắn chen ngang như thế, An Tú Mai và Vương Tường Lâm hai người đều không có ý tứ nói cái gì nữa, lúc đầu bất quá cũng là vấn đề trên mặt mũi, hai người ai cũng không muốn rớt mặt tại trước mặt tên nhóc Lục Duệ này, hiện tại hắn lấy ra một lý do đàng hoàng như thế, mọi người đều không có trở ngại, cũng không cần phải kiên trì cái gì.
An Tú Mai phụ trách công tác tiếp đãi toàn bộ chính phủ hương Duyên Giang, mặc kệ là cán bộ mới tới báo danh hay là tổ công tác cấp trên phái xuống, đều là do cô ấy phụ trách an bài tiếp đãi, cũng là một nhân vật khôn khéo, nhìn bằng tốt nghiệp của Lục Duệ một chút, có chút vô cùng kinh ngạc nhìn hắn một cái, cười nói: "Không ngờ rằng, Tiểu Lục lại tốt nghiệp đại học Tân Thành, đó là trường nổi tiếng trog tỉnh chúng ta!" .
Lục Duệ khiêm tốn cười, không nói gì.
Quay đầu, đánh tiếng bắt chuyện cùng Mã An Trữ và Vương Tường Lâm hai người, Lục Duệ đi theo phía sau An Tú Mai ra hướng ngoài cửa.

Vừa ra đến trước cửa, Lục Duệ cười ha ha nói với Vương Tường Lâm: "Chú Vương, mẹ tôi nói con gà rừng ngày hôm trước thím cho đã làm xong, buổi tối con đưa cho ngài." .

Vương Tường Lâm sửng sốt, lập tức cười ha hả nói: "Được rồi, tên nhóc cậu mau cùng An chủ nhiệm đi báo danh đi, một hồi tôi còn phải xuống thôn, buổi tối nhớ tới nhà ăn." Nói thật đi, đối với đứa nhỏ Lục Duệ hiểu chuyện như vậy, trong lòng ông vẫn có vài phần thích, dù sao tên nhóc này có ánh mắt, hiểu chuyện không nói, then chốt nhất là, cũng không vì mình quyền hành không thịnh mà xa lánh mình, tại trước mặt An, Mã hai người nói đi nhà của mình, nói rõ là một lòng theo mình.

Nghĩ tới đây, Vương Tường Lâm trên mặt cũng lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, cùng Mã An Trữ nói chuyện phiếm một trận, lúc này mới trở về phòng làm việc của mình.
An Tú Mai mang theo Lục Duệ đi tới khoa nhân sự, đem bằng tốt nghiệp và các loại hồ sơ của hắn giao tiếp một chút, tuy rằng là làm tạm thời, thế nhưng dù sao cũng là cơ quan chính phủ, những quy tắc này vẫn phải làm.
Làm xong việc này, hai người đi tới phòng làm việc tổng hợp, "Tiểu Lục, sau này cậu đi làm ở đây, phòng làm việc thêm cậu vào thì tổng cộng tám người, bí thư và hương trưởng hai người có nhân viên phục vụ chuyên môn, còn lại sáu người các người, phụ trách phục vụ các vị lãnh đạo khác, bình thường chú ý chút, nghe điện thoại bắt chuyện là được, có chuyện gì tôi sẽ thông báo." .
Lục Duệ trong lòng khẽ động, xem ra quan hệ của An Tú Mai cùng lãnh đạo chủ quản Mã An Trữ không được tốt lắm, bằng không cô ấy cũng không có khả năng không nói đến Mã phó hương trưởng, cũng không biết, vị An chủ nhiệm này là tâm phúc của hương trưởng hay là bí thư đảng uỷ.

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, thế nhưng trên mặt Lục Duệ cũng gật đầu.
"Vậy cậu ở chỗ này nghỉ ngơi một hồi đi, phỏng chừng vài phút nữa đám kia cũng đến đi làm.

.

." An Tú Mai nói còn cũng không nói hết, Lục Duệ đã đưa tay từ trong lòng mình lấy ra một phong thư, vừa cười vừa nói: "An chủ nhiệm, ngài xem, đảng phí năm nay tôi còn chưa có giao, cũng không biết nên giao cho ai, ngài là lãnh đạo chủ quản, giúp tôi giao giùm nha." .
An Tú Mai sửng sốt, do dự một chút, thế nhưng đưa tay thử độ dày, đôi mắt hoa đào nhất thời cười thành hoa, tên nhóc này, thật đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện, biết đưa lễ gặp mặt cho lãnh đạo, tiền bên trong ít nhất cũng một ngàn đồng.

Nhưng không hề biết rằng Lục Duệ lúc này trong lòng đang cười nhạt, hắn sống lâu hơn vài chục năm so với người bên ngoài tự nhiên biết công khai đút lót là hành vi trái pháp luật, thế nhưng lúc mình lấy ra cũng đã nói, là đảng phí năm nay, hơn nữa lời này đã nói một lần trước mặt Mã An Trữ và Vương Tường Lâm.

Nếu là cô ta muốn số tiền này, một ngày kia, mình cũng có thể đem cho cô ấy, dù cho bị cô ấy cắn ngược lại một cái, mình có thể nói là tin tưởng lãnh đạo, thế nhưng không ngờ rằng An Tú Mai lại nuốt riêng luôn.

Nói chung là dù thế nào, mình đều an toàn.
Quả nhiên, tiền có thể mua tiên những lời này một chút cũng không sai, cất phong thư vào xong thái độ của An Tú Mai đối với Lục Duệ liền nhiệt tình lên, cẩn thận tỉ mỉ chỉ điểm một vài sự tình của phòng làm việc, cuối cùng, cô ấy nói: " Phòng làm việc tổng hợp chúng ta tính luôn cậu bên trong tổng cộng sáu người làm tạm thời, còn có hai người chính thức, cũng là phục vụ cho hương trưởng và bí thư, bọn họ phân phó cậu làm cái gì, cậu làm theo là được, không nên gây xung đột.

Bằng không nói, tôi cũng không giữ được cậu." .
Lục Duệ cười ha ha, "Coi ngài nói, tôi sao có thể tìm phiền toái cho lãnh đạo, ngài yên tâm, trong lòng tôi đều biết." .
An Tú Mai gật đầu, thái độ đối với Lục Duệ rất là thoả mãn.
Ngay tại lúc này, ngoài cửa đi vào được một người tuổi trẻ có chút cao to, mặc áo khoác màu đen, thấy An Tú Mai lập tức biến sắc, vẻ mặt tươi cười đi lên trước nói: "Chủ nhiệm, ngày hôm nay là ngọn gió gì thổi ngài tới, sao? Có việc?" .
An Tú Mai nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ngày hôm nay có một người đồng sự mới, các người làm quen một chút." .

Nói xong, chỉ vào Lục Duệ nói: "Đây là Tiểu Lục, mới tốt nghiệp đại học Tân Thành, người ta là sinh viên đấy, sau này các người học tập người ta một chút." .
Sau đó xoay người nói với Lục Duệ: "Hắn gọi là Lưu Cương, cũng là làm tạm thời tại phòng làm việc, cậu và hắn ở chỗ này chờ, một hồi làm quen đồng sự." .
Lục Duệ gật đầu, nói với An Tú Mai: "Cảm ơn An chủ nhiệm, ngài bận việc trước đi." .
An Tú Mai cười ha ha, xoay người rời khỏi.
Nhìn cô ấy rời đi, người tuổi trẻ tên gọi Lưu Cương khuôn mặt cười vui vẻ nhìn Lục Duệ, "Huynh đệ, cậu là phân công tới?" .
Lục Duệ cười, bình tĩnh nói: "Tôi cũng như anh, cũng là làm tạm thời." .
Nghe thế câu, trên mặt Lưu Cương vốn có chút sợ hãi lập tức thay đổi, liếc mắt nhìn Lục Duệ, trong miệng nói thầm: "Còn tưởng rằng sinh viên có gì rất giỏi, náo loạn nửa ngày cũng là làm tạm thời." Sau đó, không để ý tới Lục Duệ, xoay người đi đến một bàn làm việc ngồi xuống.
Lục Duệ đối với người như vậy, không có tâm tình để ý tới, cười cười, đưa tay cầm lấy một tờ báo lên..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play