Có người nói trên thế giới có hai loại hạnh phúc, một loại là sau khi trải qua mới phát hiện hạnh phúc.

Một loại khác là ở trong nháy mắt có thể cảm thụ được hạnh phúc, tại nơi một trong nháy mắt có thể cảm thụ được hạnh phúc, quá trân quý.

Cho nên có người nói chỉ dựa vào đoạn hồi ức hạnh phúc, cũng có thể làm cho suốt đời đều rất hạnh phúc.

Bất quá đa số người, đều cảm thụ không được hạnh phúc như vậy.
...!.

.

.
...!.

.

.
Khi sáng sớm tỉnh lại trong nháy mắt, ánh mặt trời ấm áp vuốt ve gương mặt, Lục Duệ kinh ngạc thấy mình nằm trên một cái giường, chân trái đã rơi khỏi giường, may là có mép giường ngăn cản, bằng không hắn đã lọt xuống khỏi giường.
Giống như một diễn viên tạp kỹ lơ lửng giữa không trung.
Há to miệng ra, dường như muốn phát ra tiếng thét chói tai, thế nhưng lại bị nhân sinh bi thảm che miệng lại, người thanh niên phía trước mà mình nhận thức hai mươi năm trước, lúc này cách mình chưa đến ba mét đang chuẩn bị xuống giường, ngơ ngác để lộ ra hàm răng, tựa như cũng biểu thị kinh ngạc đối với động tác lúc này của Lục Duệ.
Làm cho người có chút không nói gì là , một người thanh niên khác ngồi ở trên bàn hình chữ nhật ăn bánh quẩy, lúc này cầm lấy một bình thuỷ đi về hướng máy nước nóng, rõ ràng là hơi nước nóng hổi còn đang dương nanh múa vuốt giữa không trung, thế nhưng giống như bị nhấn nút tạm dừng trong các trò chơi máy vi tính, quỷ dị dừng lại giữa không trung.
Ngay một phút đồng hồ trước đó, thế giới của Lục Duệ vẫn vận chuyển bình thường.
Hai ngày trước, làm một gã tác giả viết truyện trên inte, Lục Duệ đã nhận được tiền nhuận bút tám trăm đồng một tháng của hắn, đóng tiền tiền thuê nhà và tiền điện xong chỉ còn lại có ba trăm đồng, gọi cho mẹ một cú điện thoại, nghe được âm thanh ho khan không ngừng truyền đến trong điện thoại, hắn biết bệnh hen suyễn của mẹ tái phát nghiêm trọng, bất quá sờ sờ ba trăm đồng trong túi, Lục Duệ nở nụ cười khổ sở một chút, buổi tối uống hết nửa kết bia hắn lung lay lắc lắc đi trên đường cái, nhưng thấy trước mắt tối sầm, nhất thời mất đi tri giác.

Khi hắn lần thứ hai tỉnh lại, trước mắt cũng là một màn quỷ dị như thế!
Cuộc sống của Lục Duệ có thể nói là bi kịch tới cực điểm năm, hai mươi mốt tuổi tốt nghiệp đại học, cha mẹ nhờ người an bài hắn đi phòng tổng hợp chính phủ hương.

Tuy rằng là làm tạm thời, nhưng mà cũng có hi vọng chuyển chính thức trở thành nhân viên công vụ chính thức, thế nhưng sinh viên Lục Duệ của thế kỷ hai mươi mốt cũng ôm tâm tư đi ra bên ngoài một lần, nói với cha mẹ rằng sẽ là nhóm sinh viên tốt nghiệp đầu tiên làm mới thiên niên, hắn tuyệt đối sẽ không đi chính phủ hương.

Lại không ngờ rằng có thông báo tuyển dụng sau khi làm tạm thời ba năm tất cả đều chuyển biên chế thành nhân viên công vụ chính thức.
Cuối cùng, Lục Duệ với kết quả cực kỳ thê thảm ở bên ngoài lăn lộn năm năm, sau đó kéo một thân mệt mỏi rã rời quay trở về gia hương, mướn một căn phòng nhỏ tại thành phố, bắt đầu sự nghiệp viết văn trên inte.

Ban đầu thời đại văn học inte huy hoàng Lục Duệ không có trải qua, người khác viết văn vớ vẩn cũng có tiền nhuận bút xa xỉ, hắn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống, cuối thậm chí còn ngay cả một người bạn gái cũng không tìm được, trở thành một người nam lẻ loi một mình.
Nhớ mang máng, trong buổi họp lớp đại học, cô bạn gái cũ với thằng bạn trai mới có người nói là con trai của phó thị trưởng, đã dùng cái loại ánh mắt thương hại nhìn mình, thật giống như là cảm thấy may mắn vì trước đó không có chung một chân với tên phế vật này.

Lúc này, cô ấy hẳn là chuẩn bị đi kinh thành rồi.

.

.
Nhân sinh nếu như là vô số chỗ rẽ mà nói, Lục Duệ có thể nói, chỗ rẽ cơ hội của người khác đều gặp phải hy vọng hoặc là thành công, thế nhưng chỗ rẽ của mình thẳng thắn cũng là một tác phẩm nổi tiếng tràn ngập bất đắc dĩ và hối hận của Pháp -- thế giới bi thảm!

Lục Duệ thậm chí đã từng một lần cho rằng, con người sinh ra sẽ giống như một quyển tiểu thuyết, bình thường trải qua cả đời, không chỉ bị số phận ghê tởm đùa bỡn, phái quay về trong một góc âm u của xã hội, cuối cùng trở thành một người thường trong tất cả mọi người, cưới một người vợ bình thường, sinh một đám con cái bình thường, sau đó không ngừng hồi ức về quãng đời còn lại.
Có cảm khái hàng trăm hàng ngàn nhìn tất cả trước mặt mình, ký ức trong lòng Lục Duệ như lá rụng bị gió thu thổi bay bì, bị hắn dùng cái giọng điệu xa xôi nhất trong nhiều năm trước nói ra, nhìn đám bạn cùng phòng sau khi tốt nghiệp thì phân năm xẻ bảy, trong lúc nhất thời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mười lăm năm trước, mình cũng là ở chỗ này, dùng giọng điệu giống nhau như đúc, động tác giống nhau như đúc, cùng những người này cáo biệt, cuối cùng bước lên cuộc sống u ám bây giờ xem ra thật ra là không gì sánh được, chỉ bất quá, sau nhiều năm như vậy, trong một buổi sáng cuối thu, dường như hai cái này đã giao nhau, bỗng nhiên, có một cái cùng xuất hiện.
Lục Duệ không dám nhúc nhích, hắn sợ trước mắt mình bất quá chỉ là một ảo giác, là mình say rượu thấy cảnh trong mơ mà thôi, hắn không biết mình rốt cục gặp cái gì? Là thần tiên yêu ma trong truyền thuyết, diệc hoặc là xuất hiện xuyên việt sống lại trong tiểu thuyết của mình, thậm chí ngay cả hô hấp hắn đều vô cùng cẩn thận, rất sợ sau một khắc sẽ phát hiện cái này bất quá chỉ là một cảnh trong mơ kỳ quái mà thôi.
Thế nhưng, những người quen thuộc, món đồ quen thuộc, khó có thể cảnh trong mơ?
"Lục lão đại, mày làm gì vậy?" .
Ngay lúc Lục Duệ sửng sờ đờ ra, không biết nên làm thế nào mới tốt, một âm thanh vang lên, mà theo cái âm thanh này vang lên, là từng ngụm thở dốc và ho khan của Lục Duệ.
Là đầu ngón chân bởi vì đá vào miếng sắt trên giường mà phát sinh cảm giác đau đớn trong nháy mắt từ ngón chân trải qua hệ thần kinh truyền đến não hắn!
"Đau! Đau!" .

Dĩ nhiên là cảm giác đau, cảm giác đau rồi!
Lục Duệ cả người đều lâm vào ngây dại, bị cái đáp án bất thình lình xảy ra này hoàn toàn khiếp sợ, sau đó cái tiến vào cái lỗ tai mình là âm thanh hỏi thăm quan tâm của mấy người bạn cùng phòng bên cạnh, chớp con mắt một chút, lại một lần nữa xác định trên người mình là một thân áo ngủ chứ không phải đồ dỏm bỏ năm mươi đồng ra mua, bên dưới là một cái quần lót chứ không phải là cái quần tây mới mua cách đây không lâu trong ký ức.

Lúc này Lục Duệ hầu như không nhịn được muốn lớn tiếng hoan hô lên!
Thoáng cái từ trên giường nhảy xuống mặt đất, không quan tâm cái khác, Lục Duệ vọt tới trước mặt cái gương trước cửa phòng ngủ trong trí nhớ, rốt cục thấy được hình dạng hiện tại của mình.
Trên khuôn mặt trẻ lại hơn mười tuổi quả nhiên còn mang theo cổ kiệt ngạo bất tuân của thời trai trẻ, kiểu tóc cũng không có rối và loạn giống như thời viết sách, ngược lại rất gọn gàn nhìn qua rất tinh thần, bất quá trên người còn có vài phần ngây ngô.

Chính là hình dạng vừa tốt nghiệp năm ấy.
Sau khi cười ngây ngô một phút đồng hồ về phía cái gương khi, Lục Duệ rốt cục mở miệng nói ra câu đầu tiên của mình trong ngày hôm nay: "Ai có thể nói cho tôi biết, ngày hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm mấy không?" .
Một gã đeo kính đứng ở phía sau hắn nhìn hắn như thấy người điên sắc mặt có chút xấu xí, đẩy đẩy kính mắt, nhìn mấy người xung quanh muốn cười lại không dám cười, cuối cùng nói với Lục Duệ: "Ngày hôm nay, ngày hôm nay là ngày 30 tháng 6 năm 2001, ngày cuối cùng của chúng ta trường học, mà này, lão đại có thể lấy chân ra khỏi giầy của tôi được không?" .
Lục Duệ sửng sốt, vô thức hỏi: "Vì sao?" .
Chợt nghe tiếng quát phẫn nộ của tên đeo mắt kính: "Bởi vì chân của tôi còn ở bên trong đó!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play