Cẩu Nguyệt Hương rất thông minh, bằng không cô ấy cũng không có khả năng từ một người tiểu khoa viên leo đến vị trí bây giờ, dù sao cô ấy đã hơn ba mươi tuổi, không còn là độ tuổi trẻ đẹp, Ngụy Hòa Quang có thể duy trì quan hệ tình nhân thời gian dài như vậy cùng cô ấy, cũng là do cô ấy hiểu được lúc nào nên tiến lúc nào lên lùi.

Nhận được cái tin tức kia, Cẩu Nguyệt Hương lập tức gọi điện thoại cho anh trai không nên thân của mình, nói ngắn gọn, thần sắc nghiêm nghị bảo gã lập tức cút khỏi khu Đông Phong, không được làm ăn gì tại khu Đông Phong.
Cô ấy không phải đứa ngốc, hậu trường có thể khiến cho Ngụy Hòa Quang thị trưởng này đều kiêng kỵ, khiến cho Lý Minh Quốc bí thư thị ủy trực tiếp đặc biệt đề bạt, người phía sau của Âu Văn Hải, tối thiểu cũng là quan viên cấp bộ của tỉnh, nhưng còn là cấp bộ tỉnh thực quyền, tiến vào thường ủy tỉnh ủy, bằng không sao có thể khiến cho Lý Minh Quốc và Ngụy Hòa Quang đồng thời cảm thấy vướng tay chân.

Cô ấy trăm triệu không ngờ rằng, cái gọi là thông thiên của Ngụy Hòa Quang, là chỉ kinh thành.
Cũng là vì nguyên nhân này, cho nên khi Cẩu Nguyệt Hương nghe nói anh cùng thư ký của Âu Văn Hải nổi lên xung đột, phản ứng đầu tiên cũng là cơ hội tới.

Cô ấy nghe Ngụy Hòa Quang nói qua, Âu Văn Hải căn bản là không phải người của Lý Minh Quốc, người ngoài đều cho rằng Lý Minh Quốc đề bạt Âu Văn Hải, ông ta nên là người của bí thư thị ủy, lại không biết Lý Minh Quốc căn bản chính là vì đưa Hàn Định Bang một nhân tình.

Chuẩn xác mà nói, Âu Văn Hải không có phe phái, tại thành phố Mộc Dương, ông ta thuộc về cái loại ai đều muốn mượn hơi, ai đều không muốn đắc tội.
Cẩu Nguyệt Hương cũng không nghĩ như vậy, nếu không người nguyện ý đắc tội, vậy mình có thể thử kết thân với ông ta, cho dù không thể trở thành bạn bè, tối thiểu cũng không làm kẻ địch, dù sao chuyện gì trên quan trường đều nói không chính xác, mọi người nhìn mặt hòa thuận, về phần quan hệ bên dưới làm sao, cũng chỉ có bản thân mình biết.

Đối với tư liệu của Âu Văn Hải, cô ấy cũng tìm người lý giải một chút, biết được người này đắc tội bí thư thị ủy tiền nhậm, bị để đó không dùng đã nhiều năm, lúc tiền nhiệm ngay cả người nhà cũng không mang, chỉ dẫn theo một người thư ký vừa tốt nghiệp đại học, có người nói lúc ở chính phủ hương có quan hệ thân mật với ông ta.
Trước tiên, Cẩu Nguyệt Hương khẳng định, thư ký này là tâm phúc số một của Âu Văn Hải, chỉ cần Âu Văn Hải và người phía sau ông ta không ngã, thư ký trẻ tuổi tên là Lục Duệ sau này tất nhiên là tiền đồ vô lượng.
Chuyện ngày hôm nay, là một cơ hội!
Cẩu Nguyệt Hương trong đầu cấp tốc chỉnh lý lại, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô ấy biết, mình có thể lợi dụng cơ hội này, tạo quan hệ tốt cùng Lục Duệ.

Lúc này mới buông tư thái, chủ động kết giao với Lục Duệ.

Mà tựa như người trẻ tuổi họ Lục cũng có ánh mắt, dĩ nhiên chủ động thoái nhượng, làm tốt với mình.
...!...
...!...
Lục Duệ ngồi ở trên ghế, uống một ngụm nước trà, nhìn Cẩu Tứ cúi đầu khom lưng nghe điện thoại, trong đầu cũng đang không ngừng nghĩ mới lời vừa rồi Cẩu Nguyệt Hương nói, xem ra người đàn bà này hẳn là biết một chút nội tình, bất quá cô ấy không ngờ rằng Lục Duệ ngay từ đầu đã không dự định kết giao cùng cô ấy.
Đối với loại người như Ngụy Hòa Quang, Lục Duệ quả thật là không có một chút hảo cảm, dưới sự lãnh đạo của ông ta, kinh tế của Mộc Dương ngày càng sa sút, đường đường thành phố lớn thứ tư của tỉnh H, tổng sản lượng kinh tế lại đứng cuối toàn bộ tỉnh, còn kém hơn mấy thành phố nhỏ khác.

Một người lãnh đạo như vậy, Lục Duệ căn bản không tin cái mông ông ta sạch sẽ.

Chỉ bất quá mình lúc này hữu tâm vô lực, cho dù là Âu Văn Hải, bất quá cũng là một khu trưởng cấp chính xử, muốn động vào những người này, nói dễ vậy sao?
Bất quá Lục Duệ biết, ngày lành của Ngụy Hòa Quang cũng sắp hết rồi, không quá nửa năm, ông ta sẽ bị bắt giữ.

Lúc này, bí mật điều tra của uỷ ban kỷ luật tỉnh hẳn là đang tiến hành.
Một lát sau, Cẩu Tứ cúp điện thoại, chậm rãi đi đến trước mặt của Lục Duệ, cung kính nói: "Lục chủ nhiệm, vừa rồi có đắc tội, mong rằng ngài đại nhân bất kể tiểu nhân, đừng để ở trong lòng."
Lục Duệ cười ha ha, thản nhiên nói: "Không đánh không quen, ông chủ Cẩu khách khí."
Cẩu Tứ nhìn người thanh niên này, mới vừa rồi trong điện thoại, em gái mắng gã chó máu lâm đầu, nói rằng, tên họ Lục này nói làm sao thì phải làm vậy, dù cho một đồng cũng không kiếm được, cũng phải nghĩ biện pháp tạo quan hệ với hắn.
"Lục chủ nhiệm, ngài xem khối đất kia, bao nhiêu tiền có thể bán cho tôi?" Cẩu Tứ vẻ mặt tươi cười nhìn Lục Duệ.

Trong lòng thầm nghĩ, dù cho mày nói một trăm ngàn một mẫu tao cũng chấp nhận, cùng lắm đại gia tao đi chổ khác kiếm lại là được.
Lục Duệ quay đầu nhìn thoáng qua Lý Hoành, nhẹ nhàng gật đầu, loại sự tình này không cần hắn đứng ra, dù sao thân phận của hắn khác biệt, giao thiệp nhiều không phải tốt.
Lý Hoành là lão yêu tinh lăn lộn nhiều năm trên xã hội, Lục Duệ vừa nhấc đầu thì ông ta liền rõ ràng chuyện gì, vội vã đứng lên nói với Lục Duệ: "Lục Duệ à, con không phải có việc sao? Đi trước đi, chú cùng ông chủ Cẩu bàn là được."
Lục Duệ gật đầu, cười nói: "Vậy được, chú Lý cùng ông chủ Cẩu bàn đi, mẹ con cũng đang chờ con, chúng ta không nói nữa.

Trong khu con còn có việc, đi trước."
Lý Hoành sao còn không rõ ràng ý tứ của hắn, đá Lý Chí Cường còn đang sững sờ một cái nói: "Thằng ngu này, còn không nhanh chóng lái xe đưa Lục Duệ trở về."
Lý Chí Cường còn đang sững sờ cả kinh, vội vã theo Lục Duệ đi ra ngoài cửa.
Đi tới cửa, Lục Duệ quay đầu nhìn về phía Phương Đại Quý đứng ở nơi đó nói: "Phương cục trưởng, phiền phức ngài làm chứng, để tránh người khác nói có giao dịch tin tức gì."
Thấy Phương Đại Quý xấu hổ gật đầu, Lục Duệ lúc này mới cất bước đi xuống lầu.
Ngồi ở trên xe của Lý Chí Cường, Lục Duệ nhắm mắt lại, trong đầu nhanh chóng nghĩ rất nhiều chuyện.

Âu Văn Hải nhậm chức khu trưởng đã hơn một tháng, hơn một tháng này, tuy rằng nắm giữ một ít phòng ban, bất quá tương đối mà nói, thực lực của ông ta vẫn là quá yếu.

Trong thường ủy, chỉ có Lâm Thiên Minh không biết vì sao vẫn giữ nhất trí với Âu Văn Hải, người khác, Âu Văn Hải cũng không mượn hơi được một ai.

Cho dù là công tác của chính phủ, ông ta cũng không thể nắm giữ toàn bộ.
Nên làm sao mới có thể mở ra cái khốn cục này đây?
Lục Duệ lâm vào trầm tư thật sâu, không chỉ có hắn, thậm chí Âu Văn Hải cũng đang rầu rỉ, ông ta dù sao cũng là khu trưởng, cuộc họp thường uỷ nằm trong thế yếu cũng phải cam chịu, lẽ nào ngay cả chính phủ bên này cũng không thể hoàn toàn khống chế được sao?
Ngay khi trong đầu Lục Duệ đang loạn không biết nên làm thế nào cho phải, Âu Văn Hải đang ngồi trong nhà Hàn Định Bang ở kinh thành, đồng dạng cũng là mặt ủ mày chau.
"Định Bang, ý của ông là, tôi sẽ bị điều động?"
Âu Văn Hải rốt cục không nhịn được, dẫn đầu mở miệng hỏi.
Hàn Định Bang ngồi ở phía sau bàn làm việc, nhìn ông bạn già vẻ mặt lo lắng, sắc mặt cũng rất nghiêm túc, trầm giọng nói: "Ông phải động, Mộc Dương rất nhanh sẽ có thay đổi lớn, lúc này ông ở đây, cũng không phải một chuyện tốt."
Âu Văn Hải thần sắc nghiêm túc lại, thử nói: "Thành phố đã xảy ra chuyện?"
Hàn Định Bang không có trả lời, chỉ là cúi đầu nói: "Không chỉ có là ông, Lý Minh Quốc được điều nhiệm làm thường vụ phó tỉnh trưởng, ông đi phòng đốc tra tỉnh ủy là được rồi."
Thấy Âu Văn Hải lộ ra một thần sắc khiếp sợ, Hàn Định Bang nói tiếp: "Trên tay có mầm móng nào không tồi hay không, gần đây trung ương đoàn tổ chức một hoạt động giao lưu cán bộ, tôi có thể an bài bọn họ đi trung bộ tỉnh.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play